Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình

Chương 20: – Chương 20

Hai đứa mải mê trao đổi, học hành mà quên cả giờ giấc.

-          Chưa xong sao _ chị chủ quán tới hỏi

-          Dạ rồi chị _ nó cười

-          Tưởng chưa thì chị phải ở lại canh hai đứa mất

-          Dá _ nó nhìn chị rồi nhìn ra ngoài _ ôi chết, mấy giờ rồi chị

-          Sớm, mới có 10 giờ 15 thôi _ chị cười méo mặt nhìn nó

-          Chị này, sao không nhắc em _ nó vội vàng bỏ sách vở vào cặp rồi ra về

-          Á, trời đấy…. _ nó gắt

-          Sao vậy _ hắn bước tới gần nó hỏi

-          Điện thoại em hết pin rồi, không  biết anh hai có lo lắng không nữa

-          Có ai tới đón không

-          Không biết nữa _ nó lo lắng nhìn trước nhìn sau

Hắn bỏ đi, nó cũng buồn khi hắn không ở lại cùng nó. Nhìn hắn đi khuất rồi nó ngồi thụp xuống đất.

-          Lên đây đi _ hắn dừng chiếc moto trước mặt nó nói

-          …. _ nó ngước lên nhìn hắn mà hai con mắt ướt nhòe

-          Gì chứ, sao khóc, tôi đâu có bỏ rơi em đâu _ hắn cười khổ sở trấn an nó

-          Em tưởng anh đi rồi _ nó lau nước mắt vừa nói

-          Ngốc, sao tôi bỏ em đi được

Nó lên xe ngồi sau lưng hắn. Hắn kéo tay nó ra trước cho nó ôm mình thật chặt rồi mới cho xe chạy đi.

- Dù em có lạnh nhạt với tôi nhưng tôi luôn đứng sau lưng em

Mặc cho tiếng gió rít bên tai nhưng nó vẫn nghe thấy những gì hắn nói với nó. Nó mỉm  cười rồi áp sát mặt mình vào lưng hắn. Cả nó và hắn đều thấy ấm áp giữa đêm lạnh như thế này. Hai con tim, một nhịp đập.

Kít………

Nó xuống xe quay lại cảm ơn hắn rồi vào nhà. Hắn cũng cười mãn nguyện rồi cho xe chạy đi trong gió.

-          Ngủ hết rồi hả ta _ nó nói khi thấy đèn đã tắt

Nó cứ lo khi về sẽ bị anh nó la vì tội về trễ, nhưng giờ thì không cần phải lo lắng nữa. Nó tiến lại gần phòng anh nó để xem anh nó ngủ chưa. Như vậy nó mới yên tâm đi ngủ được.

-          Chuyến bay lúc 7h30…vâng tôi nhớ

-          Cô cũng chuẩn bị tài liệu cho kĩ vào, chúng ta cần phải hoàn thành sớm dự án rồi còn vè nữa … đúng tôi còn có em gái mình nữa

-          Ok…tôi sẽ ra sau

Anh nó vừa nói điện thoại với anh đó, vừa xếp đồ cho vào vali. “Anh hai đi đâu vậy…

Chắc mai đi mốt về thôi, không sao đâu. Nhanh rồi sẽ về mà. “ Nó tự an ủi mình rồi bước lên lầu. Mở cửa nó mệt mỏi thả mình lên chiếc giường êm nằm suy nghĩ vu vơ.

-          Tách _ tiếng công tắc điện

-          Em đi đâu về muộn vậy

Nó ngồi dậy chẳng buồn nhìn anh nó, nó giận anh nó thật rồi. Nó luôn cảm thấy anh nó có gì muốn nói với nó nhưng cuối cùng lại không chịu nói với nó. Đến khi đi rồi mới lên nói cho nó biết chứ gì. À không, có thể anh nó đi nó cũng không biết ấy chứ.

-          Em đi học về, học kèm theo nhóm

-          Về muộn quá _ anh nó tới gần giường nó lấy cặp của nó bỏ lên bàn.

-          Anh có chuyện muốn nói …. _ anh nó ngần ngại

-          Chuyện gì _ nó nhìn anh nó với ánh mắt hy vọng

-          … à không, ngủ đi, muộn rồi, mai anh đưa đi học _ anh nó bước vê phòng

-          Anh hai đi mấy ngày _ nó không nhìn anh nó hỏi

-          Sao… _ anh ngạc nhiên hỏi lại _ à, có thể 1 tuần hoặc lâu hơn vài ngày

-          … _ nó chẳng nói gì, thả mình nằm xuống đệm

-          Sao em biết ?

-          Nếu em không biết anh cũng sẽ không nói phải không, đến khi đi rồi mới nói, giống ba với má chứ gì _ nó thì thào nói

-          Anh không có ý đó, chỉ là….

-          Ra thì tắt đèn cho em _ nó cắt ngang lời anh nó rồi kéo mền chùm kín đầu.

Suốt bữa ăn sáng cho tới khi nó đến trường, dù anh nó có là người bắt chuyện trước nó cũng chẳng buồn trả lời hay cười với anh nó một cái. Nó biêt nó làm vậy sẽ làm anh hai nó buồn, tự nghĩ sao mình lại con nít như vậy. Nhưng anh nó thật sự đáng bị như vậy.

Nó xuống xe tính đi thẳng vào trường thì anh nó nói vội, sợ nó nghe không rõ.

-          Vương sẽ đón em, em có thể ở nhà cậu ấy, anh gửi gắm rồi.

Anh vẫn chưa nổ máy cho xe chạy, bởi anh nghĩ nó sẽ quay lại nói gì đó với anh. Hoặc là nó sẽ “ dạ “ hoặc sẽ cười tha lỗi cho anh. Lỗi là do anh, anh thừa nhận. Anh buồn bã cho xe chạy thẳng ra sân bay.

-          Quá đáng mà _ nó ấm ức muốn khóc nói.

Rút điện thoại ra nó, nó tự chụp ình một bức hình rồi gửi qua cho anh nó kèm theo lời nhắn.

“- Anh hai giữ gìn sức khỏe, về nhớ mua quà cho em “

1s

2s

3s

4s

5s

Tin tin

“- Anh xin lỗi, anh sẽ mua quà tạ tội với em L “

Tự nhiên hai hàng nước mắt tuôn rơi, nó thấy nó thật xấu xa. Một lần nữa nó xa anh nó mà không nói được những lời phải nói. Đáng lẽ phải động viên anh đi làm tốt, phải an ủi anh rằng em không sao, anh hai chăm chỉ làm việc sớm về với em. Vậy mà cứ im re, chẳng nói gì còn giận hờn nữa chứ, điều đó chắc làm anh hai buồn lắm.

-          Khóc sao ? _ tiếng nói làm nó giật mình lau vội nước mắt

-          Không có, con gì nó bay vào mắt á, đau quá _ nó quay lại dụi dụi mắt nhìn hắn

-          Đâu, đưa coi coi _ hắn kéo nó lại gần hắn rồi lấy tay nhẹ nhàng tách mí mắt nó ra

-          Không sao mà, hết rồi _ nó ngại ngùng khi hắn làm như vậy, giờ lại rất đông học sinh ra vào nữa chứ

-          Im coi, em cứ như vậy sao anh xem trong mắt em có gì được

-          Ngại quá, mọi người nhìn kìa _ nó vùng vằng nói

Hắn đứng thẳng dậy nhìn mọi người với con mắt chẳng mấy thiện cảm “ muốn gì đây “ làm mọi người bỏ chạy hết. Hắn nhìn nó đỏ mắt tự nhiên thấy vui lòng, hắn nắm tay nó bước vào trường. Lúc vào gần tới nó rút tay hắn ra, nó sợ mọi người lại đồn ầm ĩ lên thì mệt. Thấy vậy hắn nhíu mày lại nhìn nó, rồi hắn chụp lấy tay nó nắm chặt hơn kéo nó đi.

-          Không muốn mà _ nó nói nhỏ để hắn nghe thấy

-          Điếc rồi, không nghe thấy _ hắn nói

-          Gì, điếc mà nghe người ta nói gì hả trời _ nó giận dỗi quay mặt đi không thèm nhìn hắn.

Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 21