…
Một nơi trắng xóa, không có gì ngoài màu trắng, một thân ảnh mờ ảo xuất hiện tại nơi đây, nhìn xung quanh xa lạ như quen thuộc. Cảnh vật biến đổi, một màu trắng xóa giờ thành một khu vực tối tăm với vô số điểm sáng như sao trời trên đêm đen.
Một thân ảnh khác to lớn hơn thân ảnh trước kia gấp nhiều lần xuất hiện trước mặt thân ảnh mờ ảo, thân hình vô cùng khổng lồ này trông như đang nằm vậy.
Qua một lúc lâu, cả hai thân ảnh đều hiện rõ nét hình dạng của bản thân.
Thân ảnh nhỏ bé là nhân hình với khuôn mặt bình thường mặc được một đám yên vụ vây quanh che kín, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt và một cánh tay phải. Thân hình to lớn kia là một con cự quy, bốn chân như lai giữa những móng vuốt sắc bén của Long và sự to lớn của Quy. Long vĩ, cùng Long thủ hiền hòa không chút nộ khí nào xuất hiện khiến cho Long Quy này trở nên hùng vĩ và nhân hậu như bậc thánh nhân.
Lương Việt Hưng nhỏ bé nhìn lên thân hình Long Quy không lồ mà chẳng thể nói ra một câu nào. Qua một chút, trên mai rùa của nó xuất hiện một đám hoa văn kỳ lạ xong, thân thể to lớn của Long Quy bay lên, còn Lương Việt Hưng thì chả biết xuất hiện trên lưng nó từ bao giờ. Bản thân được Long Quy dẫn dắt đi theo như đang xem một bộ phim, hắn nhìn ngắm xung quanh và cố gắng ghi nhớ cái cảm giác cùng cảnh tượng khi phi hành là như thế nào.
Biết đâu, sau này hắn lại có ngày trở thành một cường giả như Sở Hành Đoan, thậm chí là mang tu vi thông thiên cao hơn Sở Hành Đoan phi hành giữa trời khiến người người trợn mắt nhìn kinh ngạc cũng chưa biết chừng.
Ghi nhớ cảm giác này song hắn cũng thấy trước mặt xuất hiện lấy một tòa tế đàn vô cùng to lớn với những căn cột vừa lớn vừa cao như muốn thông thiên. Trên tòa tế đàn có một thi thể xích long vô cùng lớn, lớn gấp hai lần Long Quy, long thi này khiến hắn còn phải kinh ngạc vô cùng, hắn đã từng đọc qua trong sách cổ ghi lại về Long, nhưng nhìn thấy tận mắt thì có lẽ là lần đầu, vì hắn đang trong giấc mơ của bản thân nên khó mà có thể biết được đây có phải thật không.
Nhìn lấy sự hùng vĩ, cùng cái khí thế uy nghiêm đó toát ra từ trên thân Xích Long, lẫn lân giáp hỏa sắc được một đám tinh thần tại đây chiếu sáng càng khiến nó có thêm cái nét huyền bí.
Toàn thân Long Quy hạ xuống trước tế đàn, xuất hiện trước khuôn mặt khổng lồ của Xích Long, bản thân Việt Hưng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, hắn cảm giác được Thần Long này mà thức tỉnh chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến hắn hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt.
Một cái nhảy mũi của nó chắc cũng đủ để hắn bay xa cả vạn dặm, chứ chưa nói đến thực sự tỉnh lại nó sẽ khủng bố thế nào.
Hắn bỗng xuất hiện trước mặt Xích Long đang nằm phủ phục trên tế đàn, ngước lên nhìn lấy từng chi tiết trên khuôn mặt của nó như từ chân núi nhìn lên một tòa Thiên Sơn. Đằng sau như có một thứ gì đó chọc vào lưng hắn thúc hắn tiến lên đồng thời lại không chút cảm giác đau đớn.
Quay đầu lại nhìn lấy Long Quy dùng móng của mình thúc hắn tiến lên, hắn cũng có chút do dự, quay đầu nhìn Long Quy liên tục mới quyết định tiến về phía trước, trong đầu thầm nhủ:
‘Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ! Tiến lên cũng đâu có việc gì… đâu có ảnh hưởng ngoài đời thực…’
Suy nghĩ như vậy, hắn như được tiếp thêm chút dũng khí tinh thần, tiến về phía trước vô cùng dứt khoát. Từng bước tiến tới, dũng khí tan biến từng chút một, áp lực trong lòng cũng bắt đầu xuất hiện, tâm trạng xuất hiện dấu hiệu căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm lấy đầu Xích Long đang nằm này như sợ nó tỉnh lại.
Đôi chân hắn run run như muốn quỳ xuống trước uy nghiêm của Long tộc nhưng nhớ đến lời phụ thân Lương Đấu Thiên căn dặn khi còn tại chung một nhà: ‘Đầu gối nam nhi chỉ quỳ trước cha mẹ…’
Chính việc đó khiến hắn nhớ tới phụ mẫu của mình rời đi biệt tăm biệt tích, không chút tin tức. Ngay cả Sở Mạnh hai người cũng chẳng biết hai người đi đâu kể từ khi rời khỏi Táng Địa cốc nửa năm nay.
Hít lấy một hơi thật sâu, Việt Hưng lấy trở lại dũng khí từng bước tiến tới trước long tu của nó, tay run run khi đưa lên chạm vào chúng. Nhưng ngay khi vừa mới chạm được vào xong, một hấp lực như có như không dính chặt lấy tay hắn vào long tu, khiến hắn không thể thoát ra.
Bản thân hắn lại không hề cảm nhận được cái gọi là khó chịu mà ngược lại vô cùng thư thái, dễ chịu. Một loại khoái cảm của mất mát, như mọi ách vận đều tan biến, một loại sảng khoái tràn ngập toàn thân khiến mọi áp lực nãy giờ đều tan biến.
Long Quy chở hắn đến nhìn thấy cảnh này cũng phải vui mừng gật đầu rồi lại yên lặng nằm đó ngủ như thủ hộ Xích Long hay cả Việt Hưng.
Tinh thần Việt Hưng được thả lỏng, bay cao mãi cao tới quên trời quên đất vì cái cảm giác thư thái mà long tu truyền vào cơ thể hắn.
…
Bên ngoài trời vẫn còn đang là buổi đêm, mặt hai người Sở Mạnh cùng Sở Hành Đoan đã tỉnh lại phần nào, không còn đỏ như lúc trước nhưng bây giờ bọn họ đều đã nằm ngủ, xung quanh thân đều có yên vụ bao phủ cả một khu vực lẫn căn nhà đều chìm trong sương mù mờ ảo.
Một tia sáng từ thiên không xa xôi giữa đêm đen chiếu xuống căn nhà gỗ, tia quang đoàn tỏa ra ánh sáng thần thánh, tinh điểm liên tục xuất hiện xung quanh cây cột đó chuyển động như một thác nước chảy xuôi.
Trong ngôi nhà, thân thể của Lương Việt Hưng trôi nổi bên trong hào quang, từng tạp chất đen xì như được quang điểm dẫn dắt ra bên ngoài rôi dần tiêu diệt, không lưu lại chút bụi nào.
Nguyên một đêm chỉ có hình ảnh như một cây đuốc khổng lồ đang cháy vô cùng hoa lệ như vậy…
‘Ò ó o o…’
Buổi sáng sớm giữa trời đông lạnh giá mà tràn ngập hơi thở ấm áp của Hỏa Huyết Lang Tửu lẫn một vài ánh nắng sớm qua những cành cây khô quắt. Một con chim nhỏ, mập mạp với bộ lông đỏ son của mình huy động hai cánh, bay ngang qua đầu hai người Sở Mạnh cùng Sở Hành Đoan. Tối ngày hôm qua hai người bọn họ tuy chỉ uống một chén nhưng say tới tận bây giờ vẫn chưa hết được.
Nhìn hai người di chuyển có chút bình thường nhưng ẩn bên trong lại có mềm dẻo của việc say rượu, toàn thân hai người đều đỏ lên nhưng không như ngày hôm qua.
Vừa mới về tới phòng, thấy Việt Hưng nằm trên võng tay ôm quả trứng với hoa văn kỳ lạ, mắt hai người chẳng nhìn rõ, trực tiếp bỏ qua không thèm để ý tới, đến bên cạnh giường tầng, đều leo lên, và mau chóng rơi vào giấc ngủ.
Qua một lúc sau, Việt Hưng tỉnh lại nhìn thấy hai người Sở Mạnh nằm trên giường ngủ khò khò, vừa mới ngồi dậy định xuống khỏi võng thì một quả trứng lăn xuống bên người hắn, một quả trứng hoa văn thần bí hắn ôm hôm qua đi ngủ vẫn còn nguyên làm hắn có chút hiếu kỳ.
Cất trở lại vào túi càn khôn, Việt Hưng mau chóng tiến tới cửa căn nhà gỗ, bên ngoài không khí thực sự trong lành, việc hít thở như vậy mỗi buổi sáng cũng làm tinh thần hắn thêm chút tỉnh táo cùng sảng khoái.
Khởi động xong, Việt Hưng bắt đầu đi tìm một số thứ cần thiết cho việc cường cân tráng cốt mà hai tháng trước đã định sẵn là việc nhất định phải làm.
Vừa mới nhảy về phía trước một bước, cảm giác đầu tiên là bản thân hắn thấy nhẹ hơn trước, di chuyển cũng linh động hơn nhiều, mỗi lần quay đầu chuyển hướng đều phải dùng một chân làm trụ mới có thể nhưng bây giờ, chỉ cần hắn nhẹ lắc người một cái là được.
Không giống lần trước đều là di chuyển cứng đơ lên xuống giữa các hố nhỏ. Bây giờ có gặp lại Hỏa Bạo Lang thì hắn nhắm mắt cũng có thể tránh được một loạt công kích nó phát ra.
Đồng thời có một luồng khí nhè nhẹ lưu động trong cơ thể hắn, cảm giác thư thái vô cùng khác biệt so với những lần trước. Có lẽ do giấc mộng ngày hôm qua mà hắn trở nên như vậy.
Bản thân di chuyển linh động hơn làm hắn vui mừng, toàn thân như thông suốt khiến hắn có chút tin tưởng bản thân đã có thể tu luyện trở lại. Việt Hưng ôm tâm tình vui sướng, chạy như bay đến một vài địa điểm đánh dấu sẵn trên bản đồ trong tay hắn.