Long Việt Thần Hoàng

Chương 22: Hỏa Hổ!

Vừa mới bước ra khỏi cửa hang, một luồng gió vô cùng mãnh liệt từ phía trong đó thổi mạnh ra bên ngoài, tóc cùng quần áo của Lương Việt Hưng bay ra đằng trước, kèm theo đó là một tiếng gầm vô cùng uy mãnh, thể hiện uy nghiêm của Vương tộc yêu thú.

Lương Việt Hưng nghe thấy tiếng gầm hung mãnh từ đằng sau lưng mình phát ra, còn không kịp quay lại nhìn thì đã ba chân bốn cẳng chạy mất dạng. Bên hông đeo cái túi càn khôn căng phồng vì trong đó toàn thứ giá trị. Phía sau hắn chính là một con Hỏa Hổ vô cùng dữ tợn đang đuổi theo, ánh mắt nó chỉ chăm chăm nhìn vào. Mỗi bước nhảy của Lương Việt Hưng cũng mới chỉ bằng một nửa đoạn đường Hỏa Hổ có thể nhảy được.

Mỗi bước đều nhanh muốn đuổi theo Việt Hưng. Thỉnh thoảng Hỏa Hổ phía sau lại cho hắn thêm vài viên Hỏa Đạn bắn tới, không biết là nó có ý định đe dọa hay giết hắn mà viên nào viên nấy đều vô cùng chuẩn xác sượt qua người hắn.

Càng là như thế, nguy cơ sinh mạng của Việt Hưng ngày càng cao, bản năng các giác quan của hắn được đề cao tới tận cùng, mỗi lần hỏa đạn bắn tới là thân thể hắn đều lách qua một bên, sau đó mới tiếp tục chạy như bay về tới căn nhà gỗ, nhờ hai người Sở Mạnh, Sở Hành Đoan trợ giúp đánh đuổi Hỏa Hổ bám đuôi, mặc dù hắn không có đuôi này.

Một màn rượt đuổi diễn ra không khác gì mèo vờn chuột, hổ cũng thuộc họ mèo nhưng lại lớn hơn nhiều lần, còn Lương Việt Hưng chạy khác gì chuột nhắt trộm gạo bị người người đuổi đánh.

Lương Việt Hưng một đường chạy như bay, Hỏa Hổ thỉnh thoảng bắn cho hắn vài viên hỏa đạn thêm phần kịch tính. Không biết cái cảnh như vậy diễn ra được bao lâu, trước mắt Lương Việt Hưng dần xuất hiện bóng dáng ngôi nhà gỗ. Việt Hưng vội vàng vừa chạy tới vừa hét lớn:
  • Đoan thúc! Mạnh ca! Cứu người! Hỏa Hổ đuổi ta!
  • Đoan thúc!!! Mau chóng ra a…

Hét lớn một lần còn cảm thấy chưa đủ, Việt Hưng vận khí gào lên thêm một tiếng nữa cho chắc ăn. Quả như vậy, Sở Hành Đoan cùng Sở Mạnh nghe thấy tiếng gào thét của Việt Hưng liền vội vàng đạp tung cửa ra ngoài, cả hai không hẹn mà hóa yêu thân.

Người hóa hỏa nham bức với mạch máu di chuyển như sông dung nham lưu động trên hai cánh xích sắc sau lưng. Người hóa thân bạch viên với bạch hỏa hừng hực, toàn thân biến lớn gấp đôi so với Hỏa Hổ.

Đôi tay lực lưỡng do Bạch Hỏa Tinh Viên biến thành của Sở Mạnh giờ không còn thiết bổng quen thuộc nữa, mà tạm thời thay thế bằng quyền đầu vô cùng nóng rực kia, nhảy lên lao thẳng xuống chỗ Hỏa Hổ.

Còn Sở Hành Đoan hóa thân Hỏa Nham Bức Vương, đôi cánh sau lưng chấn động, toàn thân đã phi tới trước mặt Hỏa Hổ, tâm niệm một tiếng, một cây đinh ba hai trượng bốc hỏa ở ba đầu đinh nhọn sắc bén cùng đuôi cán, xuất hiện trong tay hắn. Chỉ thiếu một đôi hỏa giác cùng đuôi nhọn là Sở Hành Đoan sẽ không khác gì một ác ma, đương nhiên khế yêu của Sở Hành Đoan là Hỏa Nham Bức Vương, đã không thể thay đổi trở thành Hỏa Quỷ.

Tay phải cầm đinh ba, tay trái bốc lên hỏa diệm tam sắc, lục, hoàng, xích. Trực tiếp xông tới trước mặt Hỏa Hổ, đại miêu bốc lửa thấy Sở Hành Đoan hóa yêu thân lao vào mặt mình, hổ trảo hóa hỏa trảo giơ lên, nhanh chóng vồ xuống.

Sở Hành Đoan bất ngờ chuyển hướng, không còn xông vào mặt làm nó vồ hụt, mà Sở Hành Đoan thì lao lên phía trên đầu Hỏa Hổ, lao tới phía trên lưng nó, đi một đường cắt mất một đoạn lông trên lưng, vừa vặn tới đoạn đuôi của Hỏa Hổ thì Sở Hành Đoan vung tay phải cắt đứt đuôi của nó.

Đuôi Hỏa Hổ rơi xuống đất, máu từ đoạn đuôi bị cắt tuôn ra, chảy xuống đất lại bất ngờ xuất hiện một đám cỏ tranh sắc, đỉnh bốc chút hỏa diệm, trông vô cùng ảo diệu.

Việt Hưng đứng trên mái nhà gỗ thấy một màn như vậy cũng phải trố mắt lên nhìn, song hai tay hắn không biết từ đâu ra hai cành cây đầy lá xanh mơn mởn giữa rừng cây không chút sắc xanh, đứng trên mái nhà nhảy múa động tác như cổ vũ, miệng hô lớn:
  • Hây… hây… Đoan thúc cố lên! Mạnh ca vô địch…

Một loạt khẩu ngữ được Việt Hưng phát ra không hề xấu hổ chút nào, bản thân hắn còn cho rằng đây là một loại cổ động tinh thần khiến người ta phấn chấn, đánh sẽ càng thêm hăng hái, uy lực ngày càng lớn.

Hỏa Hổ bị cắt mất đuôi của mình, toàn thân đau đớn lăn lộn trên mặt đất, máu không ngừng tuôn ra vung vẩy khắp nơi, khiến cho những bãi đất trống không chút cỏ dại quanh căn nhà gỗ mọc lên một đám tô điểm cho nơi này thêm màu mè, không còn là một màu cô độc đơn điệu nữa.

Sở Mạnh từ trên lao tới như một anh hùng, hai tay giơ về phía trước, căn chuẩn vào mặt Hỏa Hổ, đánh nó từ khoảng cách một trượng với căn nhà ra xa thêm mười trượng. Hỏa Hổ bị đánh bay, trên đường va đổ không ít đại thụ trụi lá, đồng thời cũng có không ít tranh sắc thảo mọc lên trên đường va chạm.

Qua một màn như vậy, Việt Hưng bây giờ mới biết tại sao nơi có Hỏa Hổ xuất hiện là nơi đó có Chu Bì Quả. Thêm một chút kiến thức về Hỏa Hổ, lòng tò mò của hắn với cái thế giới này trỗi dậy ngày càng mãnh liệt.

Hỏa Hổ ăn một phát đánh trông gần như toàn lực của Sở Mạnh, đầu óc nó choáng váng, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy, liền gặp phải một cơn khủng hoảng tra tấn tinh thần nó.

Đó là Sở Hành Đoan, tay phải cầm cái đuôi của Hỏa Hổ tay trái thỉnh thoảng lại đưa tam sắc hỏa diệm lại gần, thiêu rụi một phần lông trên chiếc đuôi, kỳ lạ một điều là chiếc đuôi như ảnh hưởng đến Hỏa Hổ, làm Hỏa Hổ đau đớn lăn lộn gào thét, hỏa trảo liên tục cào trên mặt đất như sắp sinh.

Sở Mạnh nhân cơ hội Sở Hành Đoan tạm thời khống chế nó, hắn liền dùng hai cánh tay vô cùng lớn trở thành hai chiếc kìm kẹp chặt lấy thân Hỏa Hổ, khống chế nó nằm xấp xuống mặt đất, không cho Hỏa Hổ chút cơ hội ngẩng đầu nhìn mặt hai hung thủ đánh nó.

Hỏa Hổ không kịp phản kháng, miệng kêu rên liên tục, toàn thân không còn chống trả nữa, bắt đầu nằm yên, ngoan ngoan chờ xét xử cũng như trực chờ tóm lấy một đường sống nho nhỏ.

Sở Hành Đoan thấy Hỏa Hổ ngoan ngoãn nằm yên như vậy, liền bay tới trước mặt nó, đứng trước ấn ký chữ ‘Vương’, nhắm mắt lại, hai tay làm ra một loạt thủ ấn rồi điểm vào chính giữa chữ ‘Vương’.

Ngay sau đó Hỏa Hổ toàn thân run lên, một lúc sau mới bắt đầu nằm yên trở lại, toàn thân khí thế thu liễm, Sở Hành Đoan mở mắt ra nhìn về phía Sở Mạnh gật đầu. Sở Mạnh hiểu ý, liền thả nó khỏi gọng kìm, Hỏa Hổ vừa được thả ra, không chút phản kháng hay bỏ chạy mà ngoan ngoãn biến thành hình dạng một con mèo béo mập mạp, màu lông không khác gì một con hổ bình thường nhưng đặc tính vốn có thì vẫn còn tại, loanh quanh dưới chân hai người liên tục kêu meo meo.

Lương Việt Hưng nhìn một màn như vậy cũng phải giật mình, nhưng lập tức hiểu ra. Đây là không phải Sở Hành Đoan ký kết khế ước thú với một yêu thú khác trở thành khế yêu, cái này chỉ là nô dịch yêu thú, biến yêu thú trở thành một thứ có thể phục vụ mình. Nghe có vẻ là làm điều không tốt, nhưng chỉ cần chủ nhân của nó không đối xử tệ thì sẽ chẳng bao giờ làm cho Việt Hưng hay những người yêu quý yêu thú thấy khó chịu.

Đồng thời Việt Hưng cũng cảm thấy may mắn, cũng thấy tội cho Hỏa Hổ, hai người Sở Mạnh vẫn còn đang trong cơn mê man thì bị Việt Hưng đánh tỉnh, rồi gặp phải Hỏa Hổ thế là có cái để trút giận. Sở Hành Đoan cùng Sở Mạnh trở về hình dạng bình thường, tay Sở Hành Đoan tóm gáy Tiểu Hổ làm tứ chi nó co lại mắt long lanh nhìn xung quanh như cầu xin người giúp đỡ.

Nhưng chẳng có ai giúp được, ngay cả Việt Hưng cũng không thể. Sở Hành Đoan tóm gáy nó cùng nhau đi tới phía căn nhà bị đạp tung cánh cửa, liền thả nó xuống cho Tiểu Hổ chạy nhảy trong khu vực này xem như bảo hộ nơi này trong lúc bọn họ đi ngủ. Đồng thời cũng không quên dặn:
  • Tiểu Hổ! Ngươi ngoan ngoãn chăm sóc Chu Bì Quả cho tốt, nếu không thì sau này ngươi sẽ không có cơm ăn đâu đấy!

Tiểu Hổ như nghe hiểu tiếng Sở Hành Đoan nói, toàn thân ngồi thẳng như đồng ý với mệnh lệnh. Sở Hành Đoan thấy thế cũng đi vào nhà, Tiểu Hổ vừa mới thả lỏng người thì Sở Hành Đoan lại thò đầu ra làm nó giật mình ngồi thẳng tiếp. Sở Hành Đoan cũng không có làm khó nó, mà là lấy chiếc đuôi mà hắn chém đứt ra ném trả.

Tiểu Hổ thấy Sở Hành Đoan ném trả mình chiếc đuôi, lập tức nhảy lên bắt lấy nó, hóa về bản thể to lớn nhai nhai một lúc rồi nuốt xuống. Kế tiếp là một màn vô cùng kinh người, chiếc đuôi của nó bị chém cụt giờ đã mọc lại, hoàn toàn nguyên vẹn như chưa từng bị làm sao cả.

Việt Hưng thấy vậy liền nhảy xuống sau lưng nó, tóm lấy cái đuôi dốc ngược nó kiểm nghiệm lại xem có phải mình hoa mắt, làm Tiểu Hổ liên tục dùng hai hổ trảo nhỏ bé với với lên cái tay Việt Hưng đang tóm đuôi nó.

Kiểm nghiệm nó thực sự lành lặn, Việt Hưng ngày càng thấy hứng thú với thế giới này thêm. Thả nó ngồi xuống trước mặt mình, Lương Việt Hưng nói:
  • Tiểu Hổ! Ngươi muốn theo ta đi tranh giành địa bàn không?

Tiểu Hổ đang liếm láp bộ lông của mình, nghe thấy hai từ ‘tranh giành’ liền nhìn về phía Việt Hưng, ánh mắt lập lòe huyết quang, chiến ý toàn thân tản ra, hổ văn trên thân nó bắt đầu bốc cháy trở lại như bản thể thu nhỏ, gật đầu lia lịa.

Tiểu Hổ nó đã ngủ trong hang đủ lâu rồi, mà bây giờ lại bị Sở Hành Đoan ép ở lại chăm sóc Chu Bì Quả thì làm sao nó chịu nổi…