…
Trời sáng, hai người Sở Mạnh vẫn còn đang ngồi trước cửa, ngả nghiêng mà tay vẫn cụng chén rót không khí vào trong người.
Về phần Lương Việt Hưng thì hắn đã được đám người liệp đội xa lạ đưa tới một túp lều nhỏ, nằm trên một chiếc giường tuy có chút ọp ẹp nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Lương Việt Hưng từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu óc choáng váng hoa mắt, lắc nhẹ đầu vài cái, uống một cốc nước để sẵn trên đầu giường mới khiến tinh thần hắn đỡ được phần nào.
Mọi giác quan, nhận thức của hắn trở nên rõ ràng hơn, hắn quan sát xung quanh, phát hiện nơi này không phải căn nhà gỗ, không có võng hay giường tầng cho hai người. Bên dưới thân Việt Hưng là một chiếc giường gỗ nhỏ làm từ củi mục, không biết tất cả giường nơi này đều như vậy hay do đây là nơi cho tù nhân mà lại có chút rách nát không chịu nổi như vậy.
Sực nhớ tới Tiểu Hổ đi theo mình, hắn vội vàng lao ra bên ngoài, bất ngờ hắn đâm vào một người cao hơn hắn một cái đầu, thân dưới người này được che đậy bởi chiếc khố vải thêu chút hình thù hoa văn, tóc dài, trên thân có vết sẹo lẫn bên trong từng hoa văn muông thú trên thân thể.
Toàn thân người này giống như tạo thành từ cương thiết cứng rắn, làm Việt Hưng đâm vào người này mà đầu óc có chút choáng váng, thân thể ngã ngồi về sau, vừa đúng lúc tấm da cửa che mất tầm nhìn của hắn, chẳng thấy mặt chỉ thấy thân hình người này.
Bị Lương Việt Hưng đâm trúng, hắn cũng không có tức giận mà lôi ra đánh một trận, chỉ tiến tới, hòa nhã mỉm cười nói:
- Đi đâu vội như thế? Tìm Hỏa Hổ sao? Yên tâm đi, nó chưa chết đâu, mau mắn là nó không có giãy dụa, nếu không thì bọn ta đem nó đi thịt mất!
Nghe thấy trung niên này nói như vậy, toàn tâm hắn thờ phào nhẹ nhõm, sau lại nhanh chóng đứng dậy phủi bụi đất bám trên quần áo mới mở miệng giới thiệu:
- Ngài khỏe! Ta là Lương Việt Hưng, sắp mười tám tuổi!
Trung niên thấy Lương Việt Hưng thân thiên mà lại nhã nhặn, bình tĩnh, không hề kiêu căng ngạo mạn như mấy tên hắn từng gặp thì mới gật đầu, đáp:
- Ngươi khỏe! Ta là tộc trưởng của Đại Quy bộ tộc trong Mê Hải Đại Lâm này, Hải Ngân Sơn.
Thấy được tướng mạo Hải Ngân Sơn, hắn lại so sánh đôi chút với bản thân, tướng mạo hai người đều bình thường như nhau, nhưng thân hình lại vô cùng khác biệt.
Một người từng trải qua rất nhiều trận chiến, trên người chằng chịt vết sẹo do yêu thú gây ra. Một người thì hi hữu mới có một hai trận chiến, không biết do hắn bị đám yêu thú này tưởng lầm là phàm nhân nên trêu đùa một phen, hay do vận khí của hắn quá tốt đi.
Còn đang so sánh tướng mạo hai người, Hải Ngân Sơn đánh thức Lương Việt Hưng với vẻ mặt như ngộ ra điều gì đó nhưng lại vừa có chút nghi hoặc, nói:
- Việt Hưng tiểu điệt đã tới đây thì chính là khách tại nơi này! Đừng lo lắng gì cả, theo ta! Ta dẫn tiểu điệt đi thăm quan nơi đây một vòng, thuận tiện thì đi thu hồi lại Hỏa Hổ luôn a.
Nghe thấy Hải Ngân Sơn chủ động mời mình đi thăm thú một vòng quanh bộ tộc, Lương Việt Hưng không chút do dự gật đầu đồng ý. Hắn cũng muốn xem ngoài những khu vực nhạt nhẽo hoang vắng chỉ có một căn nhà mà hắn từng ở ra thì bên ngoài sẽ như thế nào.
‘Liệu có phải một thành trì to lớn? Không không… Đây chỉ là bộ tộc nhỏ, lều cũng là lều da, nhưng có lẽ sẽ vô cùng náo nhiệt!’
Ôm tâm tình vui sướng vì được hiểu biết thêm chút kiến thức về một số bộ tộc nho nhỏ trong rừng rậm, Lương Việt Hưng theo sau chân Hải Ngân Sơn ra bên ngoài.
Phiu! Phiu!
Vừa mới ra bên ngoài, hắn phát hiện hai tiếng gió lao tới từ hai bên, Lương Việt Hưng lập tức nghiêng người né tránh. Phập, âm thanh hai mũi tên găm vào đất vang lên đồng thời khiến mặt đất nhô lên một chút.
Lương Việt Hưng nhìn lại thì thấy hai bên là hai người thân trần mặc khố da cầm thương, cán làm bằng gỗ nhưng mũi thương lại làm từ cương thiết tinh khiết, rèn qua vô cùng nhiều lần, vô cùng cứng rắn, sắc bén, liền loại bỏ bọn họ là người vừa mới bắn ra hai mũi tên kia.
Xa hơn là những người đứng trên cành cây vô cùng cảnh giác nhìn về phía hắn, tay vẫn còn làm thủ thế giương cung, bọn họ đều ăn mặc giống nhau, thân trần khố da, sau lưng còn đeo thêm một cái sọt đựng mũi tiễn, khác biệt duy nhất là trên đầu bọn họ quấn khắn và gắn thêm vài chiếc lông chim.
Hải Ngân Sơn nhìn thấy hai mũi tiễn bắn ra từ phía tộc nhân của mình, cũng quay về phía bọn họ phẩy tay, ý bảo bọn họ không có chuyện gì, đồng thời cho bọn họ tán đi làm công việc của mình.
Lương Việt Hưng thấy một màn như vậy đều cảm thấy canh phòng tại nơi này vô cùng nghiêm ngặt, đặc biệt là mấy mũi tiễn gắn đầu đều là từ cương thiết tinh khiết kia khiến hắn phải lau mắt nhìn lại.
Lương Việt Hưng bỏ qua bọn họ, tiếp tục theo sau chân Hải Ngân Sơn đi tham quan bộ tộc này một vòng. Theo lời Hải Ngân Sơn thì nơi mà hắn tỉnh lại là nơi dành cho tù nhân, đúng với suy đoán của hắn. Xem ra bọn họ thực sự cảnh giác với người ngoài tới.
Đi qua mỗi một nơi, cảnh vật thay đổi vô cùng rõ rệt, tuy là một bộ lạc với bộ khố da che thân dưới nhưng mỗi ngôi nhà bọn họ ở đều làm từ gỗ được điêu khắc tinh xảo vô cùng.
Từng căn nhà được dựng lên một cách khang trang, với căn nhà ở giữa là nơi ở của tộc trưởng dựng một cách hoành tráng, hùng vĩ nhất. Căn nhà của tộc trưởng với những cây cột gỗ chống cái mái cong vút được điêu khắc một số hình thù chim thú ở trên.
Có lẽ do bọn họ ở trong Mê Hải Đại Lâm này quá lâu, với lại một số khu vực xung quanh bọn họ lại không hề có cây cối hay thú để sản xuất tơ lụa cung cấp cho mọi người mà chỉ có tộc trưởng mới có thể mặc.
Đồng thời Hải Ngân Sơn cũng cho biết thêm, da bọn họ có thể săn được vô cùng nhiều nhưng vì truyền thống được truyền lại từ lâu về trước nên thường ngày bọn họ mặc như vậy, chứ tới mấy lễ hội là ai nấy đều gấm vóc lụa là vô cùng hoa lệ. Thêm lại tộc trưởng cũng phải chấp hành theo đúng với những gì tổ huấn đã chỉ bảo, mọi người cũng không dám ăn mặc quá mức xa xỉ vượt qua tộc trưởng để thể hiện lòng tôn kính.
Một đường đi mà hắn biết rất nhiều thứ thì không biết sau này hắn tiến tới các thành trì to lớn sẽ như thế nào? Biết được bao nhiêu điều hay, điều dở.
Không hề cảm thấy một chút mỏi mệt nào trong cơ thể, Hải Ngân Sơn dẫn Lương Việt Hưng đi qua túp lều da u tối thứ hai mà hắn bắt gặp kể từ khi tới nơi này, Hải Ngân Sơn nói nhỏ:
- Đây là nơi mà Đại Vu của chúng ta sinh hoạt, không nên làm phiền ngài, ngài chính là người có thể kết nối với Thần Linh, cầu xin sự giúp đỡ của Thần bảo hộ bộ tộc chúng ta vạn năm không ngã.
Nói xong, Hải Ngân Sơn cúi đầu trước cửa lều, sau đó rời đi, có thể thấy được tộc trưởng một bộ tộc quyền cao chức trọng tới cỡ nào cũng phải kém Đại Vu của bộ tộc đôi chút. Lương Việt Hưng cũng làm theo, cúi đầu trước cửa lều rồi rời đi, để lại nơi đó u tối, yên tĩnh và trang nghiêm.
Đi qua khỏi nơi ở của Đại Vu, Hải Ngân Sơn dẫn hắn tới nơi mọi người thường làm lễ cúng bái trước khi bắt đầu lễ hội.
Tới nơi đó, Hải Ngân Sơn mới nói cho hắn biết hôm nay là ngày lễ của bộ tộc, lễ tế bái được một vạn hai ngàn ba trăm năm bộ tộc tồn tại. Hôm nay đặc biệt quan trọng nên ai nấy đều mặc áo gấm lụa là đẹp đẽ, mà những người gian khổ canh trừng địa phận bộ tộc kia thì sau một lúc nữa bọn họ sẽ tới.
Lương Việt Hưng quan sát một đám đông đi đi lại lại, tốp năm tốp ba xúm xụm lại nói chuyện với nhau, đám trẻ con nô đùa tung tăng tại nơi này. Một không khí sôi nổi, náo nhiệt hiếm có mà lần đầu Lương Việt Hưng được chứng kiến.