Trong thoáng chốc, vũ khí hai người chạm vào nhau, tia lửa tóe ra, ánh lửa điện trong mắt hai người đối đầu giằng co. Đuôi Bách Độc Hạt Vương của Độc Điểm Mã lập tức huy động đâm thẳng vào vai trái của Sở Mạnh không ngờ bộ chiến giáp kim sắc của Sở Mạnh ngăn lại hai phân, còn một phân thì mang theo độc dịch xuyên thấu qua lớp hầu mao tiến vào trong cơ thể Sở Mạnh.
Sở Mạnh bị hạt vĩ chứa nọc độc đâm trúng vai trái, cả thân như cảm thấy mất đi một thứ gì đó, hai chân nhảy ngược về sau tay trần phá kiên giáp, dùng hầu trảo đem phần thịt dính nọc độc làm hoại tử tê liệt cắt bỏ.
Độc Điểm Mã thấy Sở Mạnh dứt khoát như vậy cũng cảm thấy vô cùng thưởng thức, hứng thú càng thêm mãnh liệt thậm chí còn hơn cả nhiệm vụ Độc gia giao cho hắn vài năm trước.
Vài năm trước, Độc gia nhốt hắn vào một căn phòng tối tăm, tràn ngập vô số độc trùng, để hắn sinh tồn trong đó với mục đích là chế tạo ra một loại độc trùng đặc biệt lưu cho thiên tài Độc Giang Cuồng, một tên cuồng tu luyện, cuồng thử độc, đặc biệt là cuồng tự ngược.
Sở Mạnh thấy được lợi hại của kịch độc, khen một tiếng rồi cười có chút cuồng:
- Xem ra mấy tháng nay ngươi cũng tiến bộ không ít! Kịch độc có chút thấm… Khẹc khẹc khẹc…
Thấy Sở Mạnh nói như vậy cộng thêm cái đuôi được ẩn giấu sau chiếc phi phong đang đung đưa, bỗng Độc Điểm Mã cảm thấy có gì đó không ổn, bản thân phát lực gầm lên một tiếng bỗng có hai sợi tơ nhỏ cứng bắn ra ngoài.
Độc Điểm Mã đưa nguyên lực đi khắp toàn thân một lượt không thấy chỗ nào bất ổn nhưng giờ lại lập tức cảm thấy điều bất ổn đó.
Sở Mạnh súc lực toàn thân vào đôi chân, đạp một cái, chỗ hắn đứng lún xuống một cái hố nhỏ còn hắn thì cầm theo thiết bổng lao về phía Độc Điểm Mã, một gậy đánh ra như một quả núi đập thẳng vào người Độc Điểm Mã làm hắn bay ngược về phía sau lết dưới đất, dùng đầu bọc giáp đâm ngã mấy cây cổ thụ tạo một cái rãnh dài ba trượng mới chịu dừng lại.
Sở Mạnh lừa được Độc Điểm Mã liền cảm thấy vô cùng sảng khoái, vỗ đùi cười khoái chí. Còn Độc Điểm Mã thì nhất nộ trùng thiên, nộ khí ngùn ngụt, đôi mắt tử đồng của hắn lạnh lại nhìn Sở Mạnh như muốn nhai xương nuốt thịt. Phần giáp ngực đã bị phá nát, hàng loạt vết nứt hiện ra như mạng nhện kéo dài xuống phần bụng cũng như những phần khác.
- Hừ! Vừa nãy chỉ là chơi đùa với ngươi một chút thôi, bắt đầu phân thắng bại đi! Địa phẩm võ kỹ Huyết Độc Nhận!
Địa phẩm võ kỹ cũng có thể tùy tiện sử dụng như vậy chắc chắn chỉ có Độc Điểm Mã khi đã muốn tốc chiến tốc thắng. Huyết Độc Nhận vừa ra, đôi chùy thủ của hắn như nhận được tăng cường vô cùng lớn, Độc Hạt biến hóa từ bảy thốn dài tới ba xích giờ nó đã là một đôi nhận gắn liền vào tay của hắn chứ không phải là một đôi chùy thủ phải cầm.
Hai bàn tay kết hợp với tinh huyết, độc dịch và chùy thủ biến thành hai thanh nhận dài ba xích đã đủ để đánh ngang sức với Sở Mạnh. Hai thanh nhận bên tay của hắn dính lấy huyết tuyến cùng thanh tuyến lưu động vô cùng rõ rệt.
Độc Điểm Mã cong người lại chân đạp xuống nền đất, lưu lại một cái hố, hai tay gắn thêm đôi huyết nhận để trước người. Khoảng cách rút ngắn còn một nửa, hai chân Độc Điểm Mã bỗng vắt chéo vào nhau, tác động lực làm cho bản thân hắn xoay người vòng vòng trên không, phía đầu hắn như tạo thành một mũi khoan bằng gió xoáy, tiếng gió xung quanh không ngừng kêu như bị xé rách.
Tạo thành phong toản song bản thân hắn dùng nguyên lực chuyển xuống hai chân tạo lực đẩy mạnh về phía Sở Mạnh. Độc Điểm Mã phi qua đâu, không gian nơi đó như bị tàn phá nặng nề tiếng rít chói tai vô cùng.
Sở Mạnh thấy Độc Điểm Mã dùng phong toản nhanh chóng lao về phía hắn. Hắn bắt đầu hóa lớn, toàn thân phình lớn, chiến giáp toàn thân bị bóc tách thành từng mảng rơi xuống nền đất, cây thiết bổng của hắn cũng hóa lớn như một cây trụ cột.
So về hình thể thì Độc Điểm Mã còn xa xa mới bằng được Sở Mạnh. Độc Điểm Mã chỉ có một trượng hai xích. Còn Sở Mạnh thì cao tới tám trượng, riêng một ngón tay của hắn thôi cũng đủ đè Độc Điểm Mã bẹp dí dưới đất.
Bất ngờ, hai thanh huyết nhận của Độc Điểm Mã lập tức dài ra thành hai trượng, phong toản lớn hơn trước hai lần cũng lớn hơn ngón tay Sở Mạnh. Sở Mạnh toàn thân to lớn che khuất ánh sáng từ phía mặt trời chiếu xuống tạo thành một cái bóng to kéo dài, hai tay huy động cây thiết trụ của hắn cắm xuống vị trí Độc Điểm Mã.
Độc Điểm Mã cảm thấy áp lực nặng nề trên người, hắn lập tức quay người, chân đạp đất khiến bản thân bắn lên cao, va chạm trực tiếp với thiết trụ của Sở Mạnh đang cố ép hắn xuống kia.
Từng tia lửa bắn ra xung quanh có chút chói mắt, tia lửa bắn xuống những cành cây khô lập tức khiến chúng bắt lửa, ngọn lửa bắt đầu lan ra những cành cây khác bùng lên một vùng đỏ rực, khói cao nghi ngút cuồn cuộn không ngừng.
Khói cao tạo thành đám mây đem che khuất ánh sáng, biến khu vực đại chiến của hai người như bị màn đêm che phủ.
…
…
Tại một ngôi làng cách chiến trường không xa, một ngôi làng được làm chủ yếu bằng gỗ. Mọi người đều vô cùng bận rộn gánh những thùng nước di chuyển qua lại.
Toàn thân bọn họ nhễ nhại mồ hôi, mặt lấm lem đen xì. Vội vã cùng bận rộn làm họ tối nay chẳng thể ngủ, mệt mỏi gánh nước đi dập lửa. Mà nguyên nhân chính là một đám cháy vô cùng lớn ở phía bên kia bức tường thành, một ngọn lửa như một ngọn đuốc khổng lồ bốc cháy, những tàn lửa từ phía đó bay sang bên này, gây hỏa hoạn giữa trời hanh khô.
Trước một căn nhà gạch nhỏ cách vũ cháy không xa, một trung niên vô cùng hồi hộp, chờ mong,… vô vàn cảm xúc xuất hiện trong lòng thể hiện qua đôi mắt hắn. Nơi này là nơi của thôn trưởng, nhưng vì hôm nay trong thôn cháy lớn, ảnh hưởng tới nhà dân không thể gọi bà đỡ về nhà gỗ của hắn nên đành phải đến nhà thôn trưởng.
Bên trong thỉnh thoảng lại vang ra tiếng thét làm trung niên hết nắm tay lại bóp mặt, đôi mắt lo lắng khoảng vài giây lại nhìn vào tấm rèm đang che mất ô cửa sổ trên bức tường nâu, đôi mắt cũng thỉnh thoảng liếc về ngọn lửa phía xa hắn sợ, sợ ngọn lửa lan tới nơi này, cũng sợ phải mất đi người quan trọng nhất với bản thân.
May mắn thay một hồi lâu sau, bên trong bỗng xuất hiện một tiếng khóc của một oa nhi, tiếng khóc vô cùng thánh thót, muôn chim như muốn ca vang cùng.
Tiếng khóc của oa nhi bên trong căn nhà bằng gạch của trưởng thôn vang vào tai người trung niên này, làm hắn cao hứng xông tới trước cửa, định xông vào nhưng lập tức bình tĩnh lại cố gắng chờ lấy tin tốt của bà đỡ.
Mọi người trong thôn đang vội vã dập lửa, bỗng từ đâu đó chạy tới một thanh niên lấm lem hớt hải nói:
- Phụ thân! Không xong rồi! Đám cháy… đám cháy quá lớn. Trong giếng sắp hết nước rồi! Những vị yêu tu đại nhân đó vẫn chưa tới cứu trợ chúng ta. Phụ thân! Chúng ta nên làm gì tiếp theo? Còn không đi mau sẽ bị đám lửa bao vây.
Người thanh niên này thân cao một trượng, lưng hùm vai gấu, mặt khôi ngô sắc sảo dính tro đen xì, tóc ngắn ngang vai từng sợi xoắn uốn lượn trong không khí cuốn theo tàn lửa tung bay.
Người trung niên được người này gọi là phụ thân nhìn về phía xa, một đám lửa lớn bắt đầu lan tới nơi này, đồng thời hai bên cánh cũng sắp bị biển lửa bao vây. Mọi người đã bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi, ai lo mạng nấy chẳng thèm quan tâm. Chỉ còn một người là bà đỡ cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình, đồng thời thê tử cùng tiểu oa nhi của hắn vẫn còn ở bên trong.
Hắn mang theo lòng bồn chồn chờ đợi tin tức bên trong truyền ra mãi chẳng thấy mà ngọn lửa lại đang đến ngày một gần hơn, căng thẳng trong lòng ngày một dâng cao.