May mắn không có ai nhìn thấy!
Thở phù một cái như thoát nạn, Lương Việt Hưng lập tức nghĩ đến ba bộ công pháp thần bí kia.
Suy nghĩ một chút, hắn liền đọc được toàn bộ pháp quyết của ba bộ đó. Thân thể hắn giờ đã ngưng thực nên linh hải sẽ dung hợp với thức hải của hắn trở thành một, cất chứa linh hồn cự nhân của hắn, đồng thời khi hắn hấp thu linh hồn khí để tu luyện hay lấp đầy linh hải sẽ khiến chính linh hồn cự nhân tăng trưởng tu vi chứ không còn là ngoài bản thân.
Đưa thần thức vào trong linh hải, hắn thấy một phân hồn của hắn đang không ngừng hấp thu tà khí đang trộn lẫn cùng linh hồn khí, tu vi không ngừng tăng trưởng. Mà hắn vì phân hồn này trở thành vật chứa tạm thời, cũng không ngừng thúc đẩy hắn tu luyện càng nhanh, thậm chí là phải cao gấp đôi phân thân.
Hắn thực không ngờ chính phân thân của hắn lại thúc đẩy hắn tu luyện mà không phải địch nhân.
Tu vi của hắn vì Phân Hồn Đoạt Thể Thuật mà thụt giảm một nửa, từ Ngưng Thể cảnh sơ kỳ xuống Nhất cấp hậu kỳ. Mà phân hồn thì không ngừng mạnh lên, rất nhanh sắp vượt hắn.
May mắn bên ngoài còn linh hồn khí đủ để hắn tu luyện. Nhanh chóng chạy ra bên ngoài ngồi xếp bằng xuống thổ nạp, linh hồn khí cuồn cuộn tiến vào chủ hồn, tu vi từ Nhất cấp hậu kỳ đột phá viên mãn, Khai Linh cảnh sơ kỳ,...
Đột phá thêm một lần Khai Linh cảnh, hắn cảm nhận được trí nhớ của bản thân tăng cường gấp đôi lúc đột phá Khai Lịh cảnh đầu tiên. Đồng thời khi đột phá cũng vô cùng nhẹ nhõm, không chút đau đớn phá vách.
Phân hồn của hắn đang hấp thu tà khí, hồn thể chuyển sang một màu hắc ám đen kịt, diện mạo cùng thân thể bắt đầu biến hóa, khuôn mặt thanh tú, miệng treo nụ cười mỉm mắt híp trông thì vô hại nhưng bản thân hắn thấy thì tên này thực ưa thích giả heo ăn thịt hổ.
Tên nào gây thù với hắn nhất định không có kết cục tốt.
Lương Việt Hưng phát hiện ra tên này rõ ràng tu vi đạt Khai Linh cảnh trung kỳ lại đè nén xuống chỉ còn Nhất cấp trung kỳ, trực tiếp đè xuống một đại cảnh giới.
Nhưng một khi vẫn còn bên trong linh hải của hắn thì hắn vẫn còn chèn ép được hắn.
Tâm thần thoáng động, Lương Việt Hưng xuất hiện trước mặt nó như một con kiến ngước nhìn con voi.
- Gặp bản tôn còn không quỳ xuống!
Lương Việt Hưng phát hiện ra tiểu tử này vậy mà không nghe lời hắn, đôi mắt kia nhìn hắn đầy châm trọc, đứng dậy mỉm cười:
- Tiểu tử miệng còn hôi sửa lại bắt bản vương quỳ xuống?
Nghe vậy, Lương Việt Hưng hốt hoảng nghĩ, không phải bị tà khí chiếm nguyên hồn rồi chứ?
- Bản vương mà bị tà khí chiếm nguyên hồn?
- Tiểu Tà thành tinh?
- Thành tinh cái đầu ngươi! Ngươi có tin nội trong ba năm, ta đánh ngươi nằm dưới đất kêu gia gia tha mạng?!
Lương Việt Hưng nhíu mày, tên này không ngờ ngông cuồng như vậy, hắn trực tiếp ra quyền, một đầu đánh tên này kêu gia gia tha mạng. Thân là bản tôn lại không ép được phân thân thì quả thực nhục nhã.
Huống chi hắn còn chưa giao phó cho nó thân thể, tất nhiên không có lực phản kháng.
- Tiểu Tà?... Ngươi! Vô sỉ!
Tiểu Tà nghe vậy liền tức giận, hắn không ngờ làm Tà Vương hoành hành bá đạo một thế không cố kị bất kỳ ai mà có người dám đem chữ tiểu hắn vào tên hắn! Dù biết bản thân là một phân hồn của người ta, vậy mà bản tôn vô sỉ như vậy, không biết xấu hổ bắt nạt người không có thân thể.
Tiểu Tà nhanh chóng tránh thoát, nhưng ngay sau đó, quyền đầu vẫn đánh lên người nó khiến nó bay ra xa.
Lương Việt Hưng trên cao nhìn xuống cười khinh, tiếp tục đánh tới.
Tiểu Tà lại tránh, nhưng vẫn bị đánh!
Một màn như vậy trôi qua không biết bao nhiêu lần, giọng nói cầu xin của Tiểu Tà vang lên nhận thua:
- Gia gia tha mạng! Gia gia đừng đánh!
Lương Việt Hưng nghe vậy liền hài lòng gật đầu, xem như tên này biết điều, tâm niệm một tiếng liền đem đoàn linh hồn khí là từng là một phần cơ thể của hắn tới trước mặt Tiểu Tà.
Tiểu Tà thấy thế liền chui vào, đoàn linh hồn khí nhanh chóng biến ảo, biến thành một người có khuôn mặt thanh tú, một thân áo trắng, tay cầm quạt, tóc buộc cao như thư sinh, một mặt cả người vô hại.
Lương Việt Hưng thấy vậy hừ hừ khinh thường.
- Nói ra lai lịch của ngươi đi, Bạch Ngọc Diện!
Tiểu Tà nghe vậy, tức giận trừng hắn nhưng thấy ánh mắt bá khí ẩn chứa chút vô sỉ liền cúi đầu kể:
- Ta là Mạc Tà, một tuổi biết chạy, năm tuổi biết tu luyện...
- Cắt! Nói chuyện chính đi!
Tiểu Tà liền kể chính sự:
- Ta là Mạc Tà, một trong bát đại Tà Vương tại Đông Hoang Đại Lục, khế yêu là Ma Thiên Dạ U Ảnh...
Một tràng nói dài dòng liên miên không dứt, Lương Việt Hưng nghe hết liền gật đầu không nói gì thêm, liền đem tên này tới Đại Thiên Môn đá ra ngoài.
Trong này không chỉ có một cửa vào mà còn phải có một cửa ra. Chính là Đại Địa Môn đi vào cùng Đại Thiên Môn đi ra, đồng nghĩa với việc thu linh hồn khí vào cùng xuất linh hồn lực ra để hắn sử dụng.
Đá Tiểu Tà ra vì hắn không muốn tên này luôn đem linh hồn khí của hắn hấp thu thành lực lượng của mình.
Tâm thần thoáng động, hắn liền đem tà khí kia đá ra mới trở về ngoại giới.
Cho tới giờ hắn vẫn chưa có khế yêu, thực khiến hắn canh cánh trong lòng. Hai quả trứng kia thực không thích hợp với hắn, quả đỏ như lửa kia hắn định để cho Tiểu Nộ, còn khỏa đen cho Tiểu Tà.
Theo lời Tiểu Tà nói thì hắn trải qua chiến đấu với cường địch bạo thể chết, khế yêu cũng không còn, chỉ còn một tia tàn hồn bay vào tinh không, bất ngờ gặp hắn muốn đoạt xá thân xác liền thấy hắn đang phân tách linh hồn tạo phân thân liền trở thành một đám hắc khí phối hợp với khỏa tinh thạch thần bí hắn nhiều năm nhờ vả mà dụ được phân hồn tới, biến phân hồn thành một thực thể độc lập.
Nhưng theo ý nghĩa nào đó thì vẫn là phân thân của hắn, Tiểu Tà chỉ tới ở nhờ giúp hắn chưởng khống phân thân.
Là một trong bát đại Tà Vương, Mạc Tà hẳn rất mạnh, như vậy hắn liền có một hộ vệ đi bên mình, còn cảnh giới cụ thể thì hắn vẫn còn chưa biết vì tiểu tử này sống chết cũng không chịu nói. Giống như cảnh giới của hắn là một nỗi nhục