Tâm tình vui sướng nhưng lập tức hắn cảm nhận được một cỗ uy áp cường đại từ phía xa truyền tới. Cỗ uy áp này khiến đám thú của hắn cảm giác được trở nên cảnh giác, thận trọng nhìn về phương Nam.
Lương Việt Hưng nhìn lại, thấy một con Hắc Báo to lớn ngưng thực với bộ lông đen như mực, đôi mắt lóe lên tinh quang nhàn nhạt, trên đầu có một chiếc sừng với cái đuôi gắn với một quả chùy gai.
Hắc Giác Báo, một Hồn Tướng dưới trướng Nham Vương, tu vi đến Tứ cấp sơ kỳ.
Cường địch tới, Lương Việt Hưng không ngu ngốc điều động đám thú của hắn tới trước mặt Hắc Giác Báo ngạnh kháng mà lựa chọn lui về sau.
Chân đạp đại địa một cái, Lương Việt Hưng từ dưới đất nhảy lên lưng Hắc Điêu, Hắc Điêu hiểu ý lập tức bay lên cao. Đám Tang Tương sớm đã lên trên cao chờ đợi, nhìn Hắc Giác Báo tràn đầy sát ý.
Hắc Giác Báo thấy đám Lương Việt Hưng bay lên cao, miệng nhếch lên ý cười, đôi sừng trên trán chỉ thẳng vào Lương Việt Hưng ngưng tụ một đạo bạch quang.
Đạo bạch quang nhanh chóng thành hình bắn ra, hưu một tiếng, bạch quang đánh lên thân Lương Việt Hưng.
Bạch quang đánh tới, hắn liền đem đôi long trảo tới ngăn cản. Bạch quang đánh vào long trảo, bảy phần lực lượng bị ngăn lại, ba phần khác thì Lương Việt Hưng dùng long lân đối cứng.
Hắn cũng muốn thử xem độ cứng rắn của long lân này đến cỡ nào, dù sao cũng là của Long Đế Thần Tổ để lại, không thể bị một con tiểu thú Tứ cấp sơ kỳ đánh vỡ.
Bạch quang đánh vào long lân cũng chỉ để lại một đạo bạch ngân liền tán đi, Lương Việt Hưng không hề bị thương, đôi mắt lãnh ngạo từ trên nhìn xuống Hắc Giác Báo như nhìn sâu kiến, long trảo nắm thành quyền đánh ra một đầu vạn trượng long.
Thấy vạn trượng long đánh tới, mang theo thanh âm gào thét đinh tai nhức óc, khiến tâm thần nó hoảng hốt một lúc, nhưng chỉ một lúc đó đầu vạn trượng long lập tức đánh lên thân Hắc Giác Báo.
Vạn trượng long đánh xuống đem Hắc Giác Báo chôn vào hố sâu cả ngàn thước, huyết nhục toàn thân mơ hồ mất hình dạng, một ao máu nhuộm đỏ mặt đất dưới đó từ máu của nó tạo ra.
Lương Việt Hưng đôi từ quyền thành trảo, lực lượng dư thừa còn lại biến thành một đầu mười trượng long quấn quanh cổ Hắc Giác Báo nâng tới trước mặt hắn.
Đám Tang Tương nhìn vậy cả đám trợn tròn mắt, không ngờ chủ nhân biến thái như vậy, một quyền đánh ra liền chế trụ được Hắc Giác Báo tu vi Tứ cấp sơ kỳ.
Bạch Hạc giờ tu vi đạt Nhị cấp viên mãn, rất nhanh có thể đột phá ngưng thể bay tới, lượn vài vòng xung quanh, đôi mắt lóe lên tinh quang nhưng không bằng lúc nhìn hậu đại Ngưu Tổ, hiển nhiên huyết mạch tên này dù được nhưng không lọt vào pháp nhãn của nó, miễn cưỡng thu lưu cũng có thể.
Quan sát xong, Bạch Hạc hót lên một thanh âm tê minh, Hồn Thú khác thì nghe như vậy nhưng trong đầu Lương Việt Hưng lại là một đạo tin tức hắn hiểu rõ:
- Chủ nhân! Tên này quá cùi bắp! Huyết mạch của Lôi Quang Thiểm Điện Báo chẳng còn một phần ngàn, lại còn pha tạp với Hắc Dã Miêu, huyết mạch vô dụng nhưng lực lượng trong cơ thể nó… Có thể giúp một người am hiểu về tốc độ hay Hắc Điêu đột phá Tam cấp!
Trong lòng vẫn còn đang lưỡng lự xem có nên giết tên này hay không nhưng khi nghe Bạch Hạc nói câu sau liền quyết định để cho Hắc Điêu đột phá, sau này tất thành một trợ thủ đắc lực giúp hắn đi chinh phục các Hồn Thú khác.
Nhìn Hắc Điêu dưới chân, Hắc Điêu cảm nhận được ánh mắt Lương Việt Hưng khác lạ, trong đầu nghi hoặc nhưng không dám hỏi thì thoại của Lương Việt Hưng vang lên:
- Hắc Điêu! Nhanh chóng đáp xuống, ta giúp hộ pháp giúp ngươi đột phá.
Hắc Điêu nghe vậy, trong lòng vui sướng, tổ tiên của hắn một cái chuyên về tốc độ Kim Quang Điểu, chỉ là hắn vẫn muốn đem tiểu tử này tiến hóa sang Cửu U Tước hơn.
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn là bỏ đi, hủy hẹn khiến tâm trạng Hắc Điêu giảm sút, có chút ỉu xìu nhưng lại ném cho nó một cái hứa hẹn khác:
- Ngươi chờ đi! Ta nhất định cho ngươi biến thành Cửu U Thôn Thiên Tước ngạo thế cửu thiên, chế bá thương khung, để ngươi thành người mạnh nhất Hồn Yêu Đại Địa.
Nghe tới ‘người mạnh nhất Hồn Yêu Đại Địa’ tâm trạng Hắc Điêu phấn chấn, hót lên một tiếng tê minh thật dài như cảnh báo trước ta là bá chủ Hồn Yêu Đại Địa tương lai.
Nói xong, đôi tay của Lương Việt Hưng thuận tiện khống chế đầu long mười trượng này mở rộng long khẩu, một tạp nuốt mất đầu Hắc Giác Báo.
Máu huyết cùng linh hồn khí của nó đều được chia cho đám tiểu thú, hắn muốn để đám tiểu thú nhanh chóng tách ra thành một quân đoàn riêng, để thế lực của hắn càng thêm dễ bành trướng.
Đám tiểu thú này cũng rất biết nhường nhịn nhau, cùng tiến cùng lui, ưu tiên cho đám tiểu thú có tu vi thấp hơn lên trước hấp thu linh hồn khí, tu vi tiến triển đều lên Nhị cấp hậu kỳ đỉnh phong, một bước nữa là viên mãn.
Nhìn thấy như vậy, trong lòng hắn cũng trở nên vui vẻ, đồng thời áp lực linh hồn của hắn cũng giảm bớt không ít.
Có lẽ cảnh giới càng cao, áp lực linh hồn gánh vác sẽ ngày càng thấp, chắc cũng bởi bọn chúng khi ngưng thể sẽ có vật chứa cho linh hồn chứ không phải bám nhờ hắn nữa.
Xử lí xong Hắc Giác Báo, hắn biết bản thân sẽ sớm phải đối mặt với Nham Vương nên trong thời gian này phải tận lực tìm kiếm cơ duyên trợ giúp hắn cùng đám tiểu thú tấn cấp.
Còn lại một chút nhục thân của Hắc Giác Báo, hắn liền bảo một con tiểu thú có khả năng phi hành hệ hỏa dùng hỏa diệm của nó nướng chín đùi Hắc Giác Báo.
Mùi thơm lan tỏa tràn ngập không gian xung quanh, Lương Việt Hưng cầm đùi Hắc Giác Báo đưa qua đưa lại trên lửa, lớp da của nó đã bị nướng chín vàng ươm.
Cầm cây đao xẻ ra miếng thịt đùi thành bốn cánh hoa, xác định phần thịt bên trong đã chín hẳn, hắn liền đưa tới trước miệng nhai nuốt.
Trong khi đang ăn, sau lưng Lương Việt Hưng bất ngờ phát ra tiếng lá cây động xào xạc. Đám Tang Tương vẫn nằm yên nghỉ ngơi còn đám tiểu thú thì cảnh giác đứng lên nhìn về phương đó.
Vù ~!
Từ trong bụi cây sau lưng Lương Việt Hưng bỗng nhảy ra một con tiểu thú lông trắng muốt, đuôi mềm mại đung đưa có bốn chân, hai tai nhọn hoắt với cái mõm dài lao tới xé mất một cánh hoa thịt đùi của Việt Hưng.
Việt Hưng ngạc nhiên, hắn không ngờ có hồn thú lại thích ăn thịt, mắt nhìn thẳng về hồn thú lông trắng kia, hắn liền nhận ra đây chỉ là một con hồ yêu không có gì đặc biệt.
Nhưng nhìn kỹ lại thì hắn nhìn thấy một ấn ký văn tự kỳ lạ giữa trán của nó đang phát sáng nhè nhẹ hòa cùng với bộ lông rất khó nhận biết.
Suy nghĩ một chút liền nói ra thân phận của hồ yêu này:
- Đây là loại Trận Ảo Mị Yêu Hồ, một hồn thú đặc biệt có khả năng bày bố trận pháp mê hoặc hồn thú cấp thấp hơn. Nhưng nó đã muốn ăn thịt thì chứng tỏ nó đã hóa hình, hẳn là đạt tới Tam cấp, lại chưa biết sử dụng ấn ký trận văn thì khẳng định vẫn còn là ấu thú.
- Mẫu thú hẳn là ở đâu đó quanh đây…
Việt Hưng vừa mới nói xong, bỗng cảm giác được Trận Ảo Mị Yêu Hồ bành trướng cơ thể lớn hơn trăm trượng, sắp cao hơn cả đại thụ quanh đây, cái đuôi nó vung vẩy xoay tròn bắn ra vô số sợi lông trắng khó thể nhìn thấy bằng mắt thường rơi xuống xung quanh.