Long Vương Trở Lại

Chương 19: 19 Quỳ Xuống Cầu Xin Đường Sở Sở Trở Về Nhà

Nhìn thấy Đường Sở Sở vui vẻ như vậy, Giang Thần cũng vui lây.

“Thần, em có thể về nhà rồi, em có thể về nhà rồi.”

Đường Sở Sở liên tục vui vẻ hét lên, giống như một cô bé bị phạt nhận được sự tha thứ của người nhà.

Giang thần không nhiều lời, chỉ ôm chặt lấy cô.

Sau khi Đường Hải biết Đường Sở Sở ở đâu thì ông ta lái xe đến đường Cửu Long.

Còn có rất nhiều người của nhà họ Đường đi theo.

Con trai của Đường Hải, Đường Lỗi, vợ Đường Lỗi Lý Dao, con gái Đường Hải Đường Mộng Oánh.

Đường Hải luôn là người đảm nhiệm vị trí giám đốc điều hành Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường, chiếc xe mà ông ta lái cũng rất có giá trị, đó là một chiếc xe BMW 7 Series có giá hàng triệu.

Trên xe, Đường Lỗi tức tối nói: “Ông nội làm gì vậy, sao có thể để Đường Sở Sở trở về nhà, bố, sau khi Đường Sở Sở quay về nhà, chắc chắn vị trí giám đốc điều hành của bố sẽ phải nhường lại, chúng ta không thể để Đường Sở Sở trở về nhà.”

Vợ của anh ta Lý Dao cũng tiếp lời chồng: “Đúng thế, sao có thể để Đường Sở Sở làm giám đốc điều hành chứ, cô ta ngồi lên vị trí giám đốc thì nhà chúng ta sao còn có thể kiếm chác được gì từ công ty chứ, cũng không biết làm sao Đường Sở Sở lại có quen biết với chủ tịch của Thiên Quân nữa.”

Đường Mộng Oánh nói chen vào: “Bên ngoài đang đồn thổi Đường Sở Sở là người tình của Diệp Hùng.”

Đường Hải ngắt lời mọi người nói: “Được rồi, bớt nói vài câu đi, trước tiên cứ đón Đường Sở Sở về trước, làm yên ổn bên phía tập đoàn Thiên Quân rồi bàn tiếp, đây là đơn hàng một trăm triệu đấy, sau khi hoàn thành có thể thu được hai mươi triệu!”1

Rất nhanh, xe đã đến trước cửa phòng khám phàm nhân.

Một nhóm người xuống xe.

Đường Sở Sở biết Đường Hải đích thân đến đón mình vô cùng vui mừng, nên đã sớm đứng chờ ở cửa.

Nhìn thấy xe của Đường Hải, cô kích động kéo tay Giang Thần: “Đúng là bác cả rồi, đúng rồi, Thần, em có thể trở về nhà rồi.”

“Ừ, có thể trở về nhà rồi.” Trên khuôn mặt giang thần nở một nụ cười, nhìn thấy Đường Sở Sở vui vẻ như vậy anh cũng thấy rất vui.1

Sau khi Đường Hải xuống xe, ông ta nở một nụ cười sán lạn nói: “Sở Sở, bố bảo bác đến đón cháu về.”

Thấy Đường Sở Sở những người khác trong nhà họ Đường đều sa sầm mặt mũi.

Đây chính là cái đồ xui xẻo hại nhà họ Đường suýt nữa tàn lụi, cũng may ông trời có mắt nếu không nhà họ Đường thực sự đã chấm hết.

Đường Lỗi kiêu ngạo nói: “Đường Sở Sở, bố tao vì để mày trở về nhà mà đã nói giúp mày không ít lời tốt đẹp trước mặt ông nội, còn không mau quỳ xuống cảm ơn đi.”

“Cảm ơn bác đã nói giúp cháu.” Đường Sở Sở vừa nói vừa định quỳ xuống.

Nhưng khi cô đang cúi người thì Giang thần đã kéo cô lên.

“Thần, anh làm gì vậy?” Vẻ mặt Đường Sở Sở không vui.

Đường Lỗi nhìn thấy vậy cũng tức giận, anh ta lạnh lùng nói: “Giang Thần, thấy gia chủ tương lai của nhà họ Đường sao mày không quỳ xuống, có còn phép tắc nữa không?”

“Quỳ?” Giang Thần lạnh nhạt nói: “Ông ta cũng xứng sao? Cái gì mà nói bao nhiêu lời tốt đẹp, nếu không phải do tập đoàn Thiên Quân huỷ bỏ hợp tác với nhà họ Đường các người liệu các người có đến tìm Sở Sở không, trở về nói với Đường Thiên Long Sở Sở sẽ không trở về đâu.”

Đường Sở Sở đang muốn trách cứ anh, nhưng sau khi biết những gì anh nói, cô không kìm được hỏi: “Thần, chuyện gì vậy, sao Thiên Quân lại huỷ bỏ hợp tác với nhà họ Đường?”

Giang Thần giải thích: “Lúc nãy anh xem tin tức, Diệp Hùng mở một cuộc họp báo thông bảo rằng họ huỷ bỏ hợp tác với nhà họ Đường, Diệp Hùng nói chỉ hợp tác với nhà họ Đường khi có Đường Sở Sở, nhà họ Đường đã đuổi em khỏi gia tộc nên Thiên Quân tất nhiên sẽ không hợp tác với bọn họ nữa, vì vậy nhà họ Đường hoảng sợ mới vội vã đến đón em trở về.”

Sau khi Đường Sở Sở biết được toàn bộ câu chuyện, những ấm ức tích tụ trong lòng cô trào dâng.

Cô còn tưởng rằng ông nội thực sự yêu thương cô không ngờ là vì như vậy.

Cô ấm ức sắp bật khóc.

Giang thần kéo cô đi vào trong phòng khám.

Thấy vậy Đường Hải rất hoảng sợ, vội vàng nói: “Sở Sở, cháu không thể không trở về, ông nội đã lớn tuổi, không chịu được khổ, chẳng lẽ cháu muốn ông đích thân đến đón thì mới chịu quay về sao?”

Đường Sở Sở mềm lòng, nghĩ tới ông nội đã gần tám mươi tuổi, cô dừng bước nhìn Giang Thần.

Giang Thần biết điều Đường Sở Sở quan tâm nhất đó là cái nhìn của người nhà.

Bởi vì mười năm qua cô đều bị xem thường có nằm mơ cô cùng mong ước được người thân công nhận.

“Sở Sở, em muốn trở về sao?”

Đường Sở Sở khẽ gật đầu nói: “Ừ.”

Giang thần nhìn về phía mấy người nhà Đường Hải ở cửa, lạnh nhạt nói: “Sở Sở có thể trở về, nhưng các người phải quỳ xuống, cầu xin cô ấy trở về.”

“Giang Thần…” Đường Lỗi lập tức nổi giận, gân xanh trên mặt nổi lên, mắng chửi: “Mày chỉ là một con chó của nhà họ Đường, Sở Sở còn chưa nói gì mày ồn ào gì chứ.”

Giang Thần lạnh nhạt nói: “Nếu như không quỳ, vậy thì để Đường Thiên Long đích thân đến mời Sở Sở, nếu không Sở Sở sẽ không về.”

Sở Sỡ khẽ kéo áo Giang Thần, ra hiệu cho anh nói ít vài câu, bởi vì đều là người một nhà nên cô không muốn khiến mối quan hệ này trở nên căng thẳng như vậy.

“Sở Sở, em quá mềm lòng, bây giờ là bọn họ phải cầu xin em trở về chứ không phải em muốn về, giờ em có yêu cầu gì cứ nói ra bọn họ đều sẽ đáp ứng hết.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên, sự lanh lợi thông minh của em trước đây đâu rồi, Thiên Quân huỷ hợp tác với Vĩnh Nhạc sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho nhà họ Đường nên nhà họ Đường không thể mất em, em mau nghĩ xem có yêu cầu gì.”

Đường Sở Sở phản ứng lại.

Mấy ngày nay cô đều trong trạng thái mơ hồ, bây giờ Giang Thần nói như vậy cô mới phản ứng lại.

Trong mấy năm qua, bố cô luôn bị nhà họ Đường xem thường, không có bất cứ địa vị gì trong gia tộc.

Mặc dù là giám đốc tập đoàn nhưng không có chút cổ phần nào.

Vì vậy bố mẹ cô không biết đã xảy ra cãi vã bao nhiêu lần.

Cô nghĩ một lát rồi nói: “Trở về cũng được, nhưng bác trở về nói với ông nội cho bố cháu mười phần trăm cổ phần trong tập đoàn Vĩnh Nhạc, nếu đồng ý, cháu sẽ trở về nếu không đồng ý cháu sẽ không về, còn nữa, anh cũng quỳ xuống đi.”

Đường Sở Sở chỉ Đường Lỗi nói.

Những năm qua, không ít lần cô bị Đường Lỗi sỉ nhục, bị anh ta gây rắc rối, ngay cả trong bữa tiệc gia tộc cũng thường mắng chửi bố cô.

“Cái gì?” Đường Lỗi lập tức trừng mắt.

“Bốp.”

Đường Hải đánh vào đầu Đường Lỗi, tức giận nói: “Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với Sở Sở.”

“Bố, có phải bố nhầm rồi không, bảo con quỳ xuống trước mặt nó sao?” Đường Lỗi hét lên.

Đường Hải lại đánh anh ta một cái, đồng thời không ngừng nháy mắt ra hiệu với anh ta, nhỏ giọng nói: “Quỳ xuống, chẳng lẽ con muốn gia tộc phải đưa cho Đường Bác mười phần trăm cổ phần sao?”

Nghe vậy Đường Lỗi mới hiểu ra, anh ta lập tức quỳ xuống, khóc lóc nói: “Sở Sở, anh sai rồi, trước đây là anh không đúng, anh bảo đảm sẽ không vậy nữa, xin em trở về nhà đi, mấy ngày nữa là mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội, cả nhà chúng ta cùng nhau tụ họp sum vầy không được sao?”

Đường Sở Sở còn chưa nói gì Giang Thần đã tiếp lời: “Không được, Sở Sở đã nói rồi, đồng ý đưa cổ phần sẽ về, nếu không đưa sẽ không về, Tiểu Hắc, đóng cửa hôm nay không kinh doanh.”

Nói xong, anh kéo Sở Sở đi vào phòng khám.

Tiểu Hắc đi đến kéo cảnh cửa cuốn của phòng khám xuống.

Trong phòng khám, trên mặt Đường Sở Sở lộ ra vẻ lo lắng: “Thần, ông nội thực sự sẽ cho bố cổ phần sao?”

Giang Thần khẳng định nói: “Chỉ cần em không quay về, ông nội sẽ đưa, lần này em không thể mềm lòng.”

Nghe vậy, Đường Sở Sở nở nụ cười hài lòng nói: “Như vậy thì mẹ sẽ không xem thường bố nữa, rồi vị trí của bố trong gia tộc có thể được tăng lên, Thần, cảm ơn anh.”

Giang Thần ôm lấy khuôn mặt cô nói: “Em cảm ơn anh làm gì, chuyện này không liên quan gì đến anh, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Diệp Hùng.”

Đường Sở Sở lại nghi ngờ.

Cô không quen chủ tịch Diệp Hùng của Thiên Quân, vậy tại sao người đó lại tốt với cô như vậy?.