Lớp Học Ám Sát

Chương 18

Cô bị bệnh rồi. Ăn uống và nghỉ ngơi không hợp lí đã khiến cơ thể này đến giới hạn rồi. Rốt cuộc đây vẫn chỉ là cơ thể của một nữ sinh cấp 2, cho dù có là người khỏe nhất đi chăng nữa thì cơ thể không được chăm sóc đầy đủ cũng sẽ ngục gã thôi.

“Mika, để Kun-1, 2 đến sân thể thao trường Kunugigaoka, kết nối màn hình cho tôi rồi tiện thể pha cho tôi một cốc sữa nóng nhé.” Mũi cô sụt sịt, mặt đỏ gay, trên trán còn đắp khăn ướt, mệt mỏi nói với người máy giúp việc đang đứng cạnh giường. Kun-1 và Kun-2 là hai chiếc máy mini với một màn hình nhỏ to bằng ngón tay út gắn thêm cái mic, nhưng được cài máy quay tầm nhìn rộng bao quát 360o và bốn cái chân con có thể dài ngắn tùy ý, một động cơ phản lực được gắn giữa bốn cái chân.

“Vâng, thưa cô chủ.” Mika đáp.

Cô thở dài nhắm mắt, đã hứa với nhau là sẽ đè bẹp đội bóng rổ nữ rồi mà. Cô không ngờ cơ thể này sẽ đổ bệnh nên trong phòng thí nghiệm không có tí đồ nghề gì để tạo ra thuốc trị cảm ngay lập tức cả. Cô cũng chưa nhập dữ liệu tạo thuốc cảm cho Mika nữa, chỉ có thể dùng tạm thuốc ở trong nhà. Quá sơ suất, uổng cho cái danh người thông minh nhất, hai kẻ kia mà biết nhất định chúng sẽ cười cho thối mũi.

Lúc này, Kun-1, Kun-2 đã đến sân đấu, đã được kết nối với màn hình đặt trên chiếc tủ kê gần đầu giường của Okuda. Kun-1 di chuyển đến gần Koro-sensei đang giả làm quả bóng chày trên mặt sân còn Kun-2 đã đến chỗ nhóm nữ. Tiếng của cô từ cái mic truyền ra: “Buổi sáng vui vẻ, Koro-sensei.”

Ông thầy giật mình, đảo mắt nhìn quanh thì thấy chiếc máy mini dí sát bên mặt mình. Ông cảm thấy có chút cạn lời, ốm rồi mà vẫn còn hăng hái thế.

“Em nên nghỉ ngơi nhiều hơn, Okuda-san.”

“Em rất ổn, em đang nằm nghỉ, máy điều khiển bằng giọng nói, hàng cao cấp đó.”

Chốt lại là em không phải làm gì chứ gì. Đến từ tương lại gì đó là đáng ghét nhất.

“Thế một cái tốn bao nhiêu tiền?”

“Làm từ sắt vụn cả đó.”

Thiên tài thì giỏi lắm chắc!

Trận đấu chuẩn bị bắt đầu, đám con trai chắc đang nói về thầy, chỉ thấy Nagisa chỉ tay về phía Koro-sensei và rồi ông thầy bắt đầu đổi màu liên tục. Karma chào ổng một tiếng mà ổng hốt hoảng làm một lỗ to tổ chảng trên sân bóng luôn.

“May mà mọi người không chú ý đến chỗ này, nếu không thì họ sẽ thấy một quả bóng chày ma.”

“Em không hiểu đâu, Okuda-san.” Cô câm lặng, xin hỏi cô không hiểu cái gì.

Lượt đầu, lớp E là phe tấn công, Kimura là người đánh bóng đầu tiên. Quả bóng được người bắt bóng chụp gọn. Cả người Kimura hoàn toàn không động đậy. Cậu nhìn về phía Koro-sensei, ông thầy đổi ba màu đỏ, tím, hồng, cậu thấy vậy khẽ gật một cái. Sau đó tự tin nói: “Được! Lên đây!”

Xem ra, mọi chuyện đang nằm trong kế hoạch của Koro-sensei. Shindo – tay ném bóng siêu sao với cú ném khoảng 140km/h, bạn cũ của Sugino, tự tin khi mình là kẻ được chọn ném quả thứ hai. Tuy nhiên, quả bóng của siêu sao – kẻ được chọn đã bị Kimura giơ ngang gậy – một cú Bunt1 chặn lại đơn giản. Kimura là người chạy nhanh nhất lớp nên dễ dàng chiếm được chốt đầu tiên. Lượt tiếp theo là Nagisa cũng diễn ra như vậy. Các tuyển thủ của cơ sở chính vẫn lúng túng xoay sở.

“Mạnh thì mạnh nhưng vẫn chỉ là học sinh cấp 2 thôi. Các em ấy không thể xử lý những cú Bunt như dân chuyên nghiệp được đâu.”

“Thầy phúc hắc quá đó, Koro-sensei.”

“Làm người thì cần phải có nhiều mưu mẹo mà, em vẫn còn phải học hỏi nhiều lắm, Okuda-san.” Koro-sensei nói với vẻ mặt đắc chí.

Lớp E liên tiếp sử dụng những cú Bunt, đây là chiêu mà mọi người tập cùng với “con quái vật” trong suốt thời gian cho đến khi diễn ra trận đấu. Tất cả các chốt đều bị lớp E đóng chiếm khiến cho tập thể hoang mang hoảng hốt. Đến lượt Sugino, cậu trực tiếp giơ ngang gậy, mọi người đều nghĩ là một cú Bunt nữa sao, nhưng sát khí từ người Sugino bốc ra lại không bảo vậy.

Một cú đánh mạnh!

Quả bóng lăn về phía rìa sân bên phải, khi các thành viên của cơ sở chính chạy đi nhặt bóng. Sugino đã chiếm chốt. Lớp E ăn trọn ba điểm trong lượt đầu.

Cô liếc mắt một cái, thấy bên góc màn hình xuất hiện một bóng dáng.

“Boss xuất hiện rồi kìa, Koro-sensei. Thầy có kế hoạch gì chưa.”

“Nufufuru, tùy cơ ứng biến.”

Có một thông báo ngay sau đó, vì huấn luyện viên của đội bóng chày bị ốm nên hiệu trưởng sẽ lên thay làm huấn luyện viên tạm thời. Sau khi được vị hiệu trưởng đáng kính giáo dục tinh thần, vào hiệp hai, lớp E đã bị đánh gục.

Koro-sensei – người vẫn luôn cố nghĩ ra ý tưởng mới bỗng biến mất. Thực ra là độn thổ đến bên cạnh Karma. Đợi Koro-sensei trở về, cô hỏi(mặc dù đã biết): “Thầy nói gì với Karma-kun vậy.”

“Karma là người đánh đầu tiên trong hiệp hai, thầy bảo thằng bé khiêu khích mọi người một tí ấy mà.”

Quả nhiên, bắt đầu hiệp hai, Karma được gọi lên nhưng cậu ta cứ trầm ngâm đứng đó, bị trọng tài nhắc nhở.

Cậu ta không quan tâm, quay ra nói với ngài hiệu trưởng: “Nè, vậy bất công quá rồi chứ, ngài chủ tịch. Có nhiều người phòng vệ như vậy, gây trở ngại cho người đánh bóng. Vậy mà trọng tài cũng khong nói gì. Mọi người không thấy lạ sao? À, phải rồi. Mọi người là một lũ ngốc đó mà, chả biết vị trí phòng thủ là gì hết.”

Cậu ta vừa nói xong là dấy lên một làn sóng chửi bới từ những người xem bên ngoài sân. Karma mặc kệ, thực ra cô thấy cậu ta khá là hưởng thụ những lời chửi bới ấy. Cậu ta ra hiệu cho Koro-sensei và ông thầy cũng chuyển thành màu cam vòng đỏ thể hiện sự hài lòng.

Nửa sau hiệp ba, đội bóng chày của trường cũng sử dụng Bunt với lớp E. Các chốt dần bị chiếm. Lượt đánh cuối cùng là của Shindo, kẻ được ngài hiệu trưởng giáo dục tinh thần từ hiệp một mà như vừa sử dụng chất kích thích. Koro-sensei lại độn thổ đến chỗ Karma lần nữa để bảo cậu ta đã đến lúc sử dụng đòn chọc tức khi nãy.

Vào lượt đánh, mọi người đều kinh ngạc với vị trí phòng thủ của lớp E. Karma và Isogai đứng sát vào để phòng thủ như đội bóng của trường.

Karma lên tiếng: “Quá rõ ràng là tôi đứng ở vị trí phòng thủ này, cản trở người đánh bóng đó. Lúc nãy các người làm vậy, trọng tài cũng đâu nói gì đâu. Có ý kiến gì không, ngài chủ tịch?”

“Tùy em. Những người được chọn sẽ không vì vị trí phòng thủ như vậy mà phân tâm.”

“Ngài nói đó nha. Vậy tụi em không khách sáo nữa.” Vừa dứt lời, cậu ta và lớp trưởng tiến lên sát vào Shindo, gần như đưa gậy ra là có thể bị đánh trúng.

“Đừng quan tâm tụi tôi, cứ đánh đi, siêu sao. Chúng tôi sẽ không làm cản trở bóng đâu.”

Ngài hiệu trưởng cười khinh thường: “Một lời hù dọa nhảm nhí. Em cứ đánh hết mình đi, Shindo-kun. Cho dù gãy xương đi nữa, thì cũng do lớp E gây cản trở mà thôi.”

Nhưng lời của ngài chủ tịch đâu còn tác dụng. Tinh thần của Shindo bây giờ đã hoảng loạn rồi. Những gì mà ngài chủ tịch nói với cậu ta chỉ là hư ảo mà thôi, chứ đến lúc diễn ra thật, cậu ta làm gì có cái dũng khí đó mà vung gậy. Bây giờ trong đầu cậu ta chỉ đang bơm khí cho cái gan của mình để đánh trúng người mà thôi, hơi đâu mà để ý đến trái bóng nữa. Giống như những người bình thường, mở miệng là “tao đánh mày giờ”, hay “tin tao giết mày không”. Rồi như mấy kẻ chán đời hay nói “chỉ muốn đi chết” nhưng bảo họ làm thật, liệu họ có dám làm không?

Shindo vung gậy, hai người kia gần như không cần di chuyển tránh được gậy, nhưng Shindo thì đã đánh trượt bóng.

“Đôi mắt và dũng khí của hai em ấy đứng đầu lớp E. Chỉ là tránh cú đánh thôi, đơn giản hơn Bunt nhiều.”

“Ừm, thầy ăn nhiều quá đó, Koro-sensei.”

“Em không hiểu đâu.” Xin hỏi em không hiểu chỗ nào.

“Chậm như vậy không được đâu à. Lần sau thì…đánh cho có tí sát khí nha.” Cả người Karma đều toát ra sát khí. Dù là cùng tuổi, và sát khí của Karma có thể chẳng hơn được những sát thủ lão luyện, nhưng chỉ vậy thôi là cũng quá đủ đối với một học sinh cấp hai bình thường rồi. Và dường như sát khí của lớp E đã làm bầu không khí trên sân đấu trở nên ma quái.

Cả cơ thể của Shindo căng cứng, hành động của cậu ta chẳng thể theo kịp suy nghĩ nữa.

Vung gậy.

Lớp E…thắng!

“Shindo. Xin lỗi vì đã làm trận đấu lung tung như vậy. Nhưng mà mình hiểu rất rõ. Cậu hơn hẳn mình với tư cách là tuyển thủ bóng chày. Mình không nghĩ rằng như vậy là thắng cậu rồi.”

“Nếu vậy thì…sao phải bất chấp tất cả để giành chiến thắng? Không phải cậu muốn giành chiến thắng để chứng minh cậu giỏi hơn tôi sao?”

Sugino trầm ngâm đôi chút rồi mới nói: “Nagisa đã luôn bên cạnh mình, cùng mình tập luyện ném bóng. Và phản xạ thần kinh của Karma, Isogai lẫn những tiến bộ của mọi người đều rất tuyệt vời nhỉ. Nhưng mà nếu không chiến thắng thì những lời mình nói sẽ không có sức thuyết phục. Mà tóm lại…mình cũng muốn khoe tí. Khoe với bạn cũ về những người bạn mới của mình.”

Shindo nghe vậy cũng cười: “Nhớ nha Sugino, lần sau chúng ta đấu là ở cấp ba đó!”

“Được thôi!”

(*): Bóng chày hay còn gọi là dã cầu (Hán tự: 野球) là một môn thể thao đồng đội; trong đó một cầu thủ của đội này (cầu thủ giao bóng) sẽ nỗ lực ném banh (kích thước vừa nắm ở tay) thật mạnh về phía cầu thủ của đội kia, và người này sẽ cố gắng đánh bật trái bóng chày bằng một cây gậy đánh bóng chày, trước khi nó được tóm gọn lại bởi đồng đội của anh đứng sau cầu thủ đội bạn (cầu thủ bắt bóng)

Một đội chỉ ghi điểm khi đánh xong, chạy vượt qua 4 điểm mốc gọi là căn cứ (base) đặt ở 4 góc của hình vuông. Mỗi căn cứ cách nhau 90 bộ.

Bunt1: Trong trường hợp bóng nảy, khi người đánh giơ ngang chày ra trước vị trí bắt bóng của người bắt để đón bóng.