Lớp trưởng à! Mình yêu cậu

Chương 3 : Cậu thật phiền phức

" Cậu với cô ấy là bạn thanh mai trúc mã như mọi người nói sao? "

Câu hỏi của nó làm tất cả lớp dừng mọi hoạt động đang làm ngồi hóng và Hướng cũng đang mong đợi câu trả lời từ hắn. Hắn lạnh lùng lên tiếng :

" Phải, cậu có ý kiến gì à? "

" Không có mình chỉ là hỏi vậy thôi "

Nó nói xong liền rời đi cả lớp cũng đi về Hương thì cười đắc ý...

Tối đó gia đình 4 người kia ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ. Người làm thì đang dọn dẹp và nấu nướng để chúc mừng cho Hương và Vũ trở về. Nhìn cảnh ấy nó càng thấy ghét và hận họ nếu không vì họ thì có lẽ mẹ nó đã không bỏ nó mà đi về thế giới bên kia.

Ngồi trong phòng nó ôm ảnh mẹ nó mà khóc ngày nào cũng vậy nó rất nhớ mẹ nó và rồi lại ngồi ôm ảnh mẹ nó mà khóc. Đã 10 năm mẹ nó qua đời được 10 năm rồi , 10 năm nó sống trong nỗi đau mất mẹ sự nhớ nhung mẹ nó . Đêm nào nó cũng khóc nhưng đâu ai biết chỉ có nó và màn đêm đen trong căn phòng đó cùng bức ảnh của mẹ. Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến nó lau vội nước mắt ổn định tâm trạng sau đó ấn nghe trả lời bằng giọng vui vẻ như chưa hề có chuyện gì vậy:

" Anh Minh , không phải anh đang đi họp sao? sao lại gọi cho em vậy? "

" Anh mới họp xong , em ăn chưa? Nghe nói hôm nay 2 đứa kia về ?"

" Dạ phải ạ họ về rồi , anh có về ăn cơm không ạ? chẳng bao giờ thấy anh về nhà này lần nào cả "

" Chắc anh không đến đâu lát anh có tiệc mất rồi , Bé ổn chứ ? "

Nó nghe đến đây thì bật cười " ôi trời em ok lắm anh ôi anh đừng lo lát cái My cũng qua mà hê hê "

" Vậy thì tốt thế em đi ăn đi anh cũng phải đi rồi có gì thì gọi cho anh "

" OKI anh pp anh nhó "

Nó nói xong cúp máy luôn, vứt điện thoại qua 1 bên cũng là lúc cánh cửa phòng nó mở ra . Không nhìn cũng biết người đó là My vì chỉ có My mới không cần sự cho phép của nó mà vô phòng tự do. My mệt mỏi ném túi đồ ăn lên giường cho nó nói :

" Mé tao mới thấy cảnh gia đình hạnh phúc khi con du học lâu năm trở về á mày, tao mém xĩu "

" Haizz... tao quen rồi kệ họ đi "

Nó mệt mỏi ngồi trước đống đồ ăn lôi ra từng thứ nó lôi ra thứ nào My đọc tên thứ đó lên cho nó :

" Xúc xích nướng với tẩm bột cay, bánh bao chiên + nướng nhân thịt , bánh mochi , bánh gạo cay, canh gà hầm , kimpap chiên, hạt dẻ nâu hạt dẻ cười, hạnh nhân, mắc ca, hạt điều, snack khoai tây phô mai, mì cay. "

" Mày mua nhiều phết nhể hô hô iu mày ghê á chèn "

Nó lao đến ôm lấy My khiến My gào thét đẩy nó ra vì thấy sởn da gà . Sau đó nó với My đi làm bài tập về nhà để mai nộp.My đã làm xong lâu rồi giờ đang ngồi nhìn nó mà chợt thấy lòng nhói đau và thấy thương nó quá. Vì sao ư? Bởi vì My biết đằng sau sự vui vẻ nhí nhố kia là 1 con người yếu đuối dễ bị tổn thương. My là người chứng kiến tất cả những gì nó phải trải qua, chứng kiến nó bước từ bóng tối ra ánh sáng bước qua được nỗi đau mất mẹ. Chứng kiến nó 8 năm sống trong sự đau khổ sống 1 cách vô hồn và rồi vào ngày giỗ mẹ nó năm ấy nó bỗng thay đổi trở về là nó của ngày xưa vui vẻ nhí nhố lạc quan. Nhưng đó chỉ là vỏ bọc của nó thôi My biết hết chỉ là My không nói ra mà thôi. My đã tự nói với bản thân phải bảo vệ nó thật tốt phải luôn bên cạnh nó không để nó cô đơn 1 mình cho đến giờ My vẫn đang làm rất tốt điều đó.

" Tiểu thư mời người xuống dùng cơm ạ " - Giọng người giúp việc vang lên

" Được tôi xuống ngay "

Nó nói vọng ra sau đó cất sách vở khoác vai MY đi xuống kèm theo là túi đồ My mua mang đến cho nó ban nãy. Nó với My ngạc nhiên hay nói đúng hơn là sốc khi thấy Hắn cũng ở đây và còn thêm 2 vị khách khác cũng độ tuổi tam tuần tứ tuần gì đó. Nó với My liền lễ phép cúi chào

" Cháu chào 2 bác ạ "

" Oh đây là Linh với My sao ? 2 đứa lớn lên xinh thật đấy " - Người phụ nữ mỉm cười hiền từ khen 2 đứa nó khiến 2 đứa ngại gãi gãi đầu

" Dạ cháu cảm ơn bác quá khen rồi ạ "

Nó trả lời nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn hắn, mà hắn lại chẳng nhìn nó lấy 1 cái vẫn cúi mặt vô quyển sách kinh tế khí hiểu đó.

" bác là bạn của ba mẹ con bác là mẹ của Khánh nghe nói 2 đứa học cùng lớp "

" Dạ vâng ạ "

Nó mỉm cười lễ phép với người phụ nữ hiền từ ấy . Bỗng ba nó lên tiếng

" Thật không phép tắc gì cả để người lớn đợi lâu như vậy "

" Thôi anh mấy đứa nhỏ còn học bài xuống muộn chút cũng không sao đâu " - Mẹ kế nó lên tiếng nói đỡ nso khiến nó thấy thật chán ghét bà ta hơn : " Mau mau ngồi đi chúng ta dùng bữa "

Nó không nói gì kéo ghế ngồi xuống chỗ còn trống cạnh hắn My ngồi kế nó

" Mọi người mau dùng bữa đi kẻo nguội " - Ba nó lên tiếng mọi người bắt đầu dùng bữa

Nó đưa chiếc túi cho người giúp việc kêu họ lấy mấy món trong đó ra đĩa sau đó mang lên cho nó . Đồ của nó ăn cũng được làm riêng do chính tay đầu bếp cũ của mẹ nấu cho ăn . Chú đầu bếp ấy đã theo mẹ từ lâu cho đến khi mẹ qua đời chú lại tiếp tục chăm sóc riêng cho nó thay mẹ nó.

Hành động đó không khỏi làm hắn với gia đình hắn ngạc nhiên nhưng họ không hỏi. Mẹ kế thấy thế lên tiếng giải thích

" con bé chỉ ăn quen đồ đầu bếp Long nấu thôi "

" À ra vậy " - Mẹ hắn gật đầu như hiểu ý

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui , chỉ có hắn nó My là không nói gì chỉ chăm chú ăn.

" Chị Linh , chị ăn tôm đi ngon lắm " - Vũ nói tay gắp 1 con tôm to đã được lột vỏ cho nó nhưng liền bị MY từ chối vì My biết nó không muốn ăn đồ của bà ta làm và không muốn bắt chuyện với mẹ con bà ta

" Ấy đừng chị em không ăn tôm đâu em ăn đi ha "

" Dạ " - Vũ ỉu xìu gật đầu sau đó tự ăn con tôm mình vừa lột vỏ đó

Nó không để ý đến Vũ mặc kệ cậu có buồn hay như thế nào nào cũng không quan tâm vốn nó đã không thích họ rồi vậy để tâm làm chi cho mệt não. Nó tiếp tục ăn phần ăn của mình và phần ăn do chú Long nấu cho nso My cũng ăn cùng phần ăn như nó.

Ăn xong mấy vị phụ huynh ngồi nói chuyện với nhau và nói về cuộc sống bên Anh của Hương và Vũ. Hắn ở ngoài vườn hoa nahf nó chăm chú đọc sách , nó rón rén đi đến cạnh hắn.

" Lớp trưởng, hóa ra cậu lại là con của bạn ông ta và bà ta "

" Vậy thì sao? "

" Không sao cả chỉ là hơi bất ngờ thôi "

Nó nhún nhún vai trả lời hắn , sau đó nó cứ luyên thuyên bên tai hắn đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. My ở trên phòng bất lực nhìn cô bạn mình mất hết liêm sỉ chỉ để theo đuổi hắn và để hắn yêu lại nó . Hắn thấy khó chịu khi nó cứ lải nhải bên tai mình liền không tự chủ được mà lên tiếng :

" Cậu nói đủ chưa? "

" Chưa á, tại cậu không có chịu n... "

" ĐỪNG LÀM PHIỀN TÔI . CẬU THẬT PHIỀN PHỨC MÀ "

Nó chưa nói xong đã bị hắn quăng cho câu nói rồi bỏ đi luôn . Nó đơ người nhìn hắn rời đi " Phiền sao? Ha phải rồi nó là 1 đứa phiền phức mà " nụ cười chua chát hiện trên gương mặt khả ái của nó kèm theo là những giọt nước mắt . Nó lau nước mắt sau đó lên phòng ngủ luôn không có nói thêm cái gì với My cả.

" Nếu thấy mình phiền phức thì mình sẽ không làm phiền đến cậu nữa "

--------------------------------------------------------------