Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 55: Say rượu

Edit+beta: Diệp Hạ

Nghỉ không hai ngày, đại đa số người trong lớp đều tụ lại, vui vẻ đưa tiễn Thượng Vinh, hắn muốn đi nước A du học, thủ tục cũng đã làm xong.

Như cũ hát K uống rượu, không khí rất náo nhiệt.

Không biết là ai chọn bài《 Tái kiến 》, âm nhạc quen thuộc vang lên, giai điệu nhẹ nhàng, ca từ làm cho người ta phải dừng lại một chút, mâu quang vi thiểm, cũng không kịp lộ ra tươi cười.

“Tôi sợ tôi không có cơ hội

Nói cho em một tiếng tái kiến

Bởi vì có lẽ

Sẽ không còn được gặp lại em

Ngày mai tôi muốn rời đi

Nơi chốn quen thuộc cùng em

Phải chia lìa nước mắt tôi liền rơi xuống

Tôi sẽ nhớ thật kỹ gương mặt của em

…”

Theo tiếng ca như nước chảy trút xuống, toàn bộ ca phòng đều tĩnh lặng, chỉ còn lại có âm nhạc, mà ngay cả các nam sinh cũng yên lặng cúi mặt, đôi mắt không kìm lòng được mà đỏ lên.

“Thao! Ai chọn bài hát này đứng ra, ông cam đoan sẽ không đánh chết cậu.”

Một câu nói đánh vỡ trầm mặc, mọi người đều ăn ý mà nhìn về phía Dư Thượng Vinh.

Dư Thượng Vinh nhếch môi, cười một chút, “Các cậu làm gì vậy, bài hát này nghe rất hay, nhanh hát đi.”

Các nam sinh câu môi, một quyền nện ở trên vai hắn “Cừ thật, học xong trở về thì cậu đừng có làm rùa biển, đến lúc đó nhất định sẽ hung hăng giáo huấn cậu, chuẩn bị tốt hà bao đi, không được cự tuyệt.”

Dư Thượng Vinh mỉm cười: “Được.”

Bên kia, vị trí mấy nữ sinh, Diệp Nhưng nhìn nhìn, do dự một hồi, vẫn là nhịn không được nhỏ giọng hỏi đồng học bên cạnh, “Hắn xuất ngoại vậy thì bạn gái hắn làm như thế nào?”

“Cách xa như vậy, ở nơi đất khách. Mười thì chắc có tám, chín là sẽ chia tay, không cách nào gặp mặt, tình cảm rất nhanh sẽ phai nhạt.”

Diệp Nhưng trầm mặc, không nói gì, cầm nước trái cây chậm rãi uống.

Cuối cùng khi nói lời từ biệt, tình cảm của mọi người rất sâu đậm, rất nhiều người đều ôm Dư Thượng Vinh một chút, vỗ vỗ lưng, rất có tính huynh đệ giang hồ sau này còn gặp lại.

Đến phiên Diệp Nhưng, Dư Thượng Vinh dừng lại, không có tiến lên ôm nàng, mà là đưa tay nhu nhu đỉnh đầu nàng, khóe mắt cong lên, hàm chứa ý cười ôn nhu, “Diệp Nhưng, cậu lợi hại nhất, về sau thi đậu Thanh Hoa(một trường đại học) nhớ viết thư cho tôi nha.”

Đôi mắt Diệp Nhưng nhất thời đỏ lên, nhếch môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng quật cường không rơi xuống, dùng sức gật gật đầu.

***

Tiệc đưa tiễn dù vui vẻ nhưng cũng tàn, mọi người chia nhau về nhà.

Các nam sinh ồn ào uống nhiều rượu, Giang Hạo uống say, đi không vững, toàn dựa vào Quý Trạch đỡ ngồi lên xe taxi.

Giang Hạo ỷ lại mà nắm tay Quý Trạch, nửa híp mắt, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên, tựa như một con hồ ly.

Miệng hàm hồ mà nói gì đó.

Quý Trạch cúi đầu tiến lên nghe, nhưng thanh âm quá nhỏ, không nghe rõ.

Một lát sau.

Giang Hạo buông lỏng tay nắm cậu ra, một đường trượt xuống, gắt gao ôm chặt thắt lưng cậu như là ôm một cái gối ôm.

Quý Trạch hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là nhìn sư phụ lái xe phía trước, phát hiện trên mặt đối phương không có cảm xúc kinh ngạc gì, đại khái là đã thấy nhiều người say khướt, chỉ cần không nôn trong xe hoặc là làm loạn thì vẫn có thể bảo trì lạnh nhạt.

Quý Trạch vỗ nhẹ cánh tay Giang Hạo, trấn an mà nhỏ giọng nói: “Sắp đến nhà rồi.”

Giang Hạo đem mặt chôn ở cổ của cậu, thở dốc, hơi thở nóng bỏng ngập mùi rượu phun trên làn da làm Quý Trạch hơi hơi run lên, da gà đều nổi lên.

“Tôi choáng đầu…”

Thanh âm tội nghiệp đang cố gắng cầu sự chú ý.

Quý Trạch mím môi, trầm mặc hai giây, vẫn là thỏa hiệp mà đưa tay đặt trên huyệt thái dương Giang Hạo, chậm rãi xoa.

Đôi mày Giang Hạo đang nhíu chặt thả lỏng một chút, lại nháy mắt nói: “Tôi muốn hôn hôn…”

Quý Trạch sợ tới mức nhanh chóng bưng kín cái miệng của hắn, không khách khí mà trừng qua. Nói thần kinh cái gì!

Giang Hạo nghiêng đầu, ủy khuất hề hề mà nhìn Quý Trạch, không biết có phải là do uống rất nhiều rượu hay không, hai mắt tối đen như mực óng ánh nước, khi yên lặng nhìn người lại rực rỡ tinh thần, cực kỳ câu nhân.

Quý Trạch nhìn như vậy, không cẩn thận nhìn đến ngây người.

Thẳng đến khi cảm giác lòng bàn tay hơi hơi ướt, có cái gì mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, mang theo một chút tê dại, ôn nhu ấm áp, nhấc lên một ngọn lửa, ý nóng lan tràn.

Trong một tích tắc, cậu lập tức kịp phản ứng đó là cái gì.

Lỗ tai một chút liền hồng thấu.

Quý Trạch như bị điện giật rút tay trở về, nắm thành quyền để ở một bên, cả người cứng ngắc như đá, nhưng vẫn không có đẩy Giang Hạo ra.

Xe taxi dừng lại, Quý Trạch trả tiền sau đó đỡ người lên lầu, ném trên ghế sa lông, xoay người định pha cho hắn ly nước chanh mật ong.

Lại không nghĩ rằng mới vừa quay người đã bị nắm cổ tay.

“Cậu đi đâu?”

Thanh âm trầm thấp, vừa trầm vừa khàn, còn mang theo một tia ủy khuất.

Quý Trạch vỗ vỗ tay hắn, bất đắc dĩ nói: “Đi phòng bếp a, con ma men thiểu năng trí tuệ.”

Giang Hạo bĩu môi: “Cậu mắng tôi.”

Quý Trạch: “Mắng đó.”

Xoay người bước đến phòng bếp, không lâu sau đã đem ra một ly chanh mật ong, đang định đỡ Giang Hạo ngồi lên để hắn uống.

Trên ghế sa lông, Giang Hạo ôm gối lui thành một đoàn, đưa mông về phía Quý Trạch, mang theo cảm xúc cực kỳ kháng cự.

Quý Trạch bật cười, “Cậu lại làm sao?”

Giang Hạo uống rượu vào lại trở nên ấu trĩ giống con nít, nói trắng ra: “Tôi không vui.”

Quý Trạch: “… Không vui cái gì? Uống nước trước, tỉnh rượu.”

Giang Hạo như trước đưa lưng về phía cậu, đang chờ Quý Trạch dỗ, nhưng đợi một hồi lâu vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, hắn cho rằng Quý Trạch đi rồi, mãnh liệt xoay người, bối rối mà nhìn bốn phía, lại phát hiện Quý Trạch ngồi ở ghế sa lông đơn bên cạnh, cúi đầu chơi di động.

Quý Trạch nghe được thanh âm, ngẩng đầu hỏi: “Uống chưa?”

Giang Hạo nổi giận, lại thực ủy khuất: “Không uống! Vừa rồi cậu mắng tôi, đã năm phút đồng hồ rồi còn không nhìn tôi! Nói! Cậu không yêu tôi nữa rồi đúng không?”

Thương tâm muốn chết mà bưng ngực.

Khoé mắt Quý Trạch giật giật, cho rằng bình thường hắn là biên kịch, thật sự là quá ngây thơ rồi, hiện tại mới là bản thăng cấp càng khó hơn.

“Nếu cậu uống thì yêu cậu.”

Giang Hạo suy tư một hồi, ngồi xuống, bưng ly thủy tinh lên, ngoan ngoãn mà uống nước.

Quý Trạch ở một bên nhìn, nhẹ nhàng thở ra. May mắn coi như nghe lời.

Sau đó đứng lên, cả người toàn mùi rượu, đã sớm nhịn không được.

Giang Hạo lại gắt gao nhìn chằm chằm cậu, như nhìn bảo bối thuộc về mình, một khắc cũng không muốn cậu rời đi tầm mắt của mình, vội vàng hỏi: “Cậu lại đi đâu? Tôi đã uống rồi.”

“Đi tắm.”

“Tôi đi cùng cậu!”

Quý Trạch nháy mắt cảnh giác, “Không được!”

Giang Hạo khổ sở, “Vì cái gì?”

“Không được chính là không được.” Thái độ Quý Trạch cực kỳ kiên quyết, “Cậu ngồi ở đây tỉnh rượu, chờ tôi tắm xong thì đến cậu tắm.”

Hai người giằng co trừng mắt một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Giang Hạo thấp giọng "nha" một tiếng, chán nản cúi đầu, than thở nói: “Vậy cậu nhanh lên.”

Quý Trạch gật đầu, “Ân, sẽ rất nhanh.”

Tuy là nói như vậy, Giang Hạo sắm vai cái đuôi nhỏ đi theo Quý Trạch đến phòng tắm, tới cửa phòng hắn liền tựa vào cạnh cửa, đôi mắt trông mong mà nhìn cánh cửa, hận tầm mắt không thể xuyên thấu qua vách ngăn này, nhìn đến phong cảnh bên trong.

Thẳng đến khi Quý Trạch tắm xong, mang theo một thân hơi nước mênh mông đi ra, mới kinh ngạc phát hiện hắn còn đứng ở đây, đối diện tầm mắt, trong lòng Quý Trạch lại xuất hiện một loại chột dạ như vừa làm điều xấu, như mình đã khi dễ một tiểu đáng thương.

Giang Hạo nhìn thấy cậu đi ra, hai mắt lập tức sáng lên, vươn tay muốn ôm lấy cậu.

Không khí rất tốt đẹp, ít nhất là Giang Hạo cảm thấy như vậy.

Quý Trạch một chút liền hoàn hồn, đúng lúc lui về phía sau một bước, Giang Hạo ôm không khí.

“Tỉnh rượu chưa? Nhanh đi tắm rửa.”

Quý Trạch khẽ nhíu mày, ngửi thấy trên người hắn toàn mùi rượu, hơi ghét bỏ.

Giang Hạo: “…”

Vẻ mặt đau khổ, hạ bả vai, tiếp nhận áo ngủ Quý Trạch đưa, không cam lòng mà vào phòng tắm.

Quý Trạch ngồi xuống bên giường, sấy khô tóc, lại chơi di động, phát hiện thời gian hơi lâu rồi mà người còn chưa đi ra, không khỏi nhíu mày, có chút lo lắng.

Đứng lên, hô tên Giang Hạo, hướng phòng tắm đi qua.

Bởi vì không ai đáp lại, trong lòng cậu càng gấp, cơ hồ là chạy đến trước cửa phòng tắm. Bên trong truyền đến âm thanh ào ào của dòng nước, cúi đầu lại thấy cửa cũng không đóng, lộ ra một khe nhỏ, hơi nước nhẹ nhàng phả ra.

Quý Trạch đẩy cửa ra.

Giang Hạo đứng dưới vòi hoa sen, quay đầu, cười tủm tỉm mà nhìn cậu. Bình thường đều bị quần áo che khuất còn mơ hồ có thể nhìn đến cơ bắp khoẻ mạnh, hiện tại càng có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở, dòng nước theo thân thể một đường trượt xuống, tích một vũng ở trên sàn nhà, bờ vai rộng, thắt lưng thon, mông cong, làn da màu lúa mạch, làm người xem nóng lên.

Quý Trạch ngây người chớp mắt một cái, không được tự nhiên mà dời tầm mắt, chân lại không động một bước.

“Bảo bối.”

Giang Hạo đột nhiên lên tiếng, thanh âm trầm thấp khàn khàn trong sương mù hỗn loạn, góp thêm một tia kiều diễm khó nén.

Quý Trạch không nói chuyện, quay đầu lại nhìn hắn, có chút nghi hoặc.

Hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm Quý Trạch, nghiêng đầu, bộ dáng khát vọng lại chờ mong, “Lúc nào thì chúng ta mới tiến thêm một bước nữa a?”

Nói xong, đưa tay làm một cái thủ thế, ngón cái cùng ngón trỏ tay trái cong thành một vòng tròn, ngón trỏ tay phải xuyên qua. (thaaaaaa)

Hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.

Ngọn lửa nóng bỏng mãnh liệt xông thẳng lên đỉnh đầu, da đầu Quý Trạch run lên, cơ hồ tại cùng lúc đó, phía sau còn truyền đến cảm giác thập phần kỳ quái, một mảnh ngứa ngáy. Cậu nhếch môi, mặt đỏ lên, không biết là nghĩ tới điều xấu hổ gì.

Quý Trạch cúi đầu lui về phía sau một bước lớn, phịch một tiếng dùng sức đóng cửa lại.

Cậu cơ hồ có thể nói là chạy trối chết, chạy vội tới phòng khách, co chân ngồi ở trên ghế sa lông, ôm đầu gối lui thành một đoàn, giống một con rùa nhỏ bị dọa.

Không phải không muốn, nhưng mà quá đột nhiên, hơn nữa đối phương còn giống như chưa tỉnh rượu.

Quý Trạch đã xem qua video, cũng lên mạng tra tư liệu liên quan, nhưng cậu vẫn là rất thấp thỏm, thật sự đi vào? Sẽ không đau chết? Đáy lòng có loại cảm giác thật vi diệu, muốn nếm thử nhưng lại có chút khẩn trương bất an.

Mặt nóng lên chôn trong đầu gối, nhiệt độ hơi cao xuyên qua vải dệt, truyền đến trên đùi, tim đập rất nhanh, không bình tĩnh được.

Tiếng nước ở phòng tắm ngừng lại, không lâu sau cửa vang một tiếng, mở.

Quý Trạch sợ tới mức lập tức nhảy xuống sô pha, ngồi xếp bằng, làm bộ như đang nghiêm túc làm bài tập, không muốn bất luận cái gì quấy nhiễu.

Giang Hạo ngồi xuống bên cạnh cậu, chậm rãi lau tóc, chọt chọt vai cậu, “Giúp tôi sấy tóc?”

Quý Trạch không quay đầu: “Tự mình sấy.”

Giang Hạo ủy khuất mếu máo, ngoan ngoãn tự mình làm khô, lại kéo kéo tay áo Quý Trạch, “Đi ngủ đi.”

Quý Trạch không ngừng viết chữ, nghe nói như thế, khó phát giác mà run lên một chút, lãnh đạm nói: “Tự cậu ngủ trước đi, tôi làm xong trang bài thi này trước.”

“Vậy tôi chờ cậu.”

Giang Hạo nằm ở trên ghế sa lông chơi di động, nhưng có chơi làm sao thì trong lòng vẫn có chút phiền muộn, cảm giác trong khuỷu tay thiếu cái gì, vắng vẻ, rất không thoải mái.

Nhẫn nhịn không bao lâu, hắn liền vươn tay từ phía sau ôm lấy Quý Trạch, cằm đặt trên vai cậu, trong thanh âm tràn đầy lấy lòng, “Chậm đã, chúng ta đi ngủ trước đi, bạn nhỏ thông minh như vậy, ngày mai một chút là có thể làm xong.”

Đem người ôm lấy, trong lòng mới có điểm thỏa mãn, không có cảm giác không kiên định vừa rồi.

Nhưng Quý Trạch lại cảm thấy thật dày vò, từng chữ Giang Hạo nói đều mang theo hơi thở nóng bỏng chậm rãi phun vào lỗ tai, nóng nóng ngứa ngứa, cả người đều run lên.

——————————————————————————–