Lớp Trưởng No.1

Chương 15

P/s: Rất xin lỗi tất cả mọi người vì suốt thời gian qua mình không đăng truyện. Mình bị bệnh Glocom ở mắt, lúc có thuốc thì ổn, lúc thì lại thấy khó chịu nên mình rất xin lỗi. Tết vừa rồi mọi người có vui không? Mình xin lỗi vì luôn chậm trễ và cũng rất cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện! Love you so much!~

Ở phòng khách của một ngôi nhà xinh đẹp nào đó, tiếng giấy bút loạt soạt vang lên khe khẽ nghe thật vui tai. Nhòm vào trong đó, ta có thể thấy được những cái đầu của rất nhiều những cô cậu thiếu niên xinh trai đẹp gái đang túm tụm vào nhau bàn bạc, hỏi bài. Không gian vui vẻ tới mức bất cứ ai, ở mọi lứa tuổi nào cũng thấy thích thú. Trẻ con thì ước mình mau lớn để có thể giống như các anh các chị. Người lớn tuổi thì ước mình có thể trẻ lại, quay về cái thời niên thiếu vui vẻ này.

- Ê mai đằng nào cũng là chủ nhật, tối nay bọn mình tới công viên giải trí chơi đi? Ở đấy buổi tối vừa đẹp mà lại vừa nhiều trò chơi hay?

Đang cùng nhau say sưa làm bài, Chi lên tiếng đề nghị cả nhóm. Dương há hốc miệng ra vì ngạc nhiên. Nó thực sự chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ cùng cả lớp đi chơi công viên giải trí đâu! Cả đám hồ hởi, lớp nó cũng đã lâu lắm rồi không cùng nhau đi chơi. Dạo gần đây học tập căng thẳng quá, không có thời gian nhiều như cái hồi mới vào cấp ba. Cũng phải thôi, năm nay đã là năm cuối cấp rồi mà. Có rất nhiều thứ phải học, nhiều thứ phải ôn và nhiều dự định cho cuộc đời mình. Sắp tới, khi mà kết thúc năm học, tất cả học sinh lớp 12 còn phải dự thi một kì thi quan trọng nữa mà, đương nhiên là phải học tập thường xuyên rồi.

- Hay đấy, tụi mình đi chơi giải khuây sau mấy tuần học vừa rồi đi, nay mai đến thời điểm gấp gáp thì không đi chơi cùng nhau được nữa đâu.

- Ừ phải đấy!

Dương nhìn cả lớp, kể ra thì cũng đúng thật nhưng liệu đi chơi buổi tối có được các phụ huynh đồng ý không đây? Nó suy nghĩ, Lâm nhìn qua là hiểu ý nó liền, cậu lên tiếng.

- Vậy còn bố mẹ chúng ta thì sao? Họ có đồng ý cho chúng ta đi không?

- Tớ có ý này nè, cả lớp cùng đi xin ý kiến phụ huynh, mời cả cô Vân Anh đi nữa không thì mời cả phụ huynh đi chung chắc là sẽ được đi thôi.

- Ừ, thế cũng được đấy nhỉ? _ Bây giờ nó mới chợt lên tiếng. Đúng thế, nếu mời cả phụ huynh và cô đi cùng không phải họ sẽ không cần lo lắng cho cái đám thanh niên nhí nhố này sao.

- Ô kê, vậy tối nay mình đi!

***

Trước cửa của một ngôi nhà dễ thương với vô vàn những loài hoa rực rỡ được trồng trước hiên, một đám cô cậu trẻ tuổi đứng chỉnh tề ngay ngắn chuẩn bị bấm chuông cửa. Bây giờ đã là 6 giờ tối, nhưng mặc dù vậy nhờ ánh đèn trước hiên hắt xuống mà người ta vẫn có thể nhìn thấy rõ những bông hoa đủ màu sắc. Lớp Dương đang chuẩn bị tới xin gia đình của thành viên cuối cùng của cả hội sau những thành công liên tiếp ở những gia đình trước. Trong họ cũng có một vài phụ huynh đồng ý đi cùng để tiện dẫn em nhỏ đi chơi một hôm. Một số gia đình khác thấu hiểu rằng con của mình cũng đã khôn lớn, mà lại còn có cả giáo viên đi cùng nữa, vậy nên họ tôn trọng con và không đi cùng để con mình không cảm thấy ba mẹ vẫn còn coi mình là con nít.

Lan nhanh chóng chạy ra mở cửa, cô Vân Anh nở nụ cời tươi mở đầu cho câu chào hỏi tới ba mẹ nhỏ. Những người còn lại cũng nhanh chóng chào hỏi mọi người.

Sau khi trò chuyện cùng gia đình, lớp nó lại tiếp tục nhận được sự thành công nữa trong việc thuyết phục các phụ huynh. Vậy là cả đám hồ hởi chạy nhanh tới chuyến xe buýt đầu tiên vào buổi tối đi vào trung tâm thành phố.

Những ánh đèn lấp lánh, những cái cây được treo đèn nhấp nháy tạo nên hình thù vô cùng thú vị, những ngôi nhà về tối trở nên thật đẹp... Cả lớp nó tíu tít nhìn ra ngoài cửa xe rồi cùng nhau hát. Mặc dù không phải chuyến du lịch đi thăm quan ở những nơi xinh đẹp tuyệt vời nhưng lớp Dương vẫn hồ hởi như vậy. Một phần là do lâu ngày không đi chơi cùng nhau, một phần có lẽ là từ sau khi Dương làm cho lớp nó thực sự trở nên yêu thương nhau hơn, lớp nó giờ đây đã vô cùng thân thiết và hạnh phúc.

Chiếc xe dừng chân trước cổng công viên giải trí. Dòng chữ gắn trên biển hiệu công viên làm cả bọn vui thú giống như những đứa trẻ con lần đầu được đi chơi. Khu vui chơi chia làm rất nhiều phần với cách trang trí bắt mắt, bao gồm rất nhiều hòn đảo giả được dựng lên. Mỗi hòn đảo là một vương quốc riêng biệt với một cái tên riêng biệt. Các trò chơi trên đảo đều ứng với ý nghĩa của tên đảo đó. Những hòn đảo nổi tiếng thu hút nhiều khách nhất ở đây là ''đảo kinh dị'', ''đảo thần tiên'', ''đảo cổ đại'', ''đảo mê cung'', ''đảo cổ tích''... Nếu như ai từng đặt chân tới đây đều sẽ tưởng như mình đang lạc vào một thế giới khác vậy.

- Oa quá đã, chúng ta là một trong những người đầu tiên đến đây sau khi công viên này cắt băng khánh thành ''đảo phiêu lưu'' đấy!

- Bọn mình đến ''đảo kinh dị'' đi!

Nơi đầu tiên mà cả cái đám nhí nhố này đặt chân đến llaf chiếc tàu lượn trên không trên ''đảo kinh dị''. Khi trời đã tối hẳn, ánh đèn của khu vui chơi càng trở nên đẹp mắt. Lần lượt từng người bước lên chiếc tàu, cài đai an toàn và sẵn sàng cho trò chơi.

- Hơ, lên cao rồi đấy! _ Nhỏ Duyên vui vẻ quá quên mất mình sợ độ cao.

- Hu hu làm sao bây giờ?

- Á Á Á...

Khuôn mặt Duyên trở nên xanh hơn bao giờ hết, khi vừa đặt chân xuống đất, nhỏ lảo đảo, nói không ra hơi. Gương mặt đó làm cả lớp phá lên vì quá buồn cười.

''Ọt ọt''...

Buổi chiều nay vui quá nên cả lũ ăn uống không đến nơi đến chốn, bây giờ cái bụng kêu lên kiện tụng. Thằng Tuấn béo nhìn mọi người, rồi mắt nó chợt sáng lên.

- Khu đồ ăn, khu đồ ăn, mì gói, mì xào, xúc xích, nạp xưởng, bánh rán, cơn rang, gà rán... tao đi đây!

Tuấn béo một mình chạy nhanh chóng tới đó. Lớp nó cũng nhanh chóng chạy theo. Mùi món ăn thơm ngon hết xảy, cả bọn không chần chừ mà liệt kê các món ăn ra.

Tuấn béo là kẻ rất thích ăn mì, dù là mì gì thì cũng thích hết. Đương nhiên là cậu ta cũng không bỏ qua cho những món ăn khác.

- Ba là xúc xích gà, mẹ là xúc xích heo, con là xúc xích bò, ba xúc xích thơm ngon, la là lá la la, nấu với mì ăn liền!

- Ha ha ha...

- Cái thằng này, ai lại lôi bố mẹ ra nấu thế bao giờ!

''Nhồm nhoàm''...

Cả lớp nó đưa đôi mắt thiếu mì chính nhìn về phía nhân vật chính. Trong khi cả lũ đã ăn xong xuôi thì một mình Tuấn béo vẫn đang nhai cái đùi gà rán. Cái thằng này, nó không có ý định giảm cân à?

- Đi thôi, ăn nhiều quá đấy!

- Nốt! ~~~

......

- Xong rồi, đi thôi!

......

***

Đã gần 9 giờ 30 phút tối. Lớp Dương đã lượn qua hầu hết các đảo. Bây giờ cả lớp nó đang cùng nhau ngồi trên thảm cỏ ở công viên. Những làn gió mát mùa thu vây quanh làm cả bọn cảm thấy cực kì thư thái. Ngước đôi mắt lên nhìn bầu trời, hôm nay bầu trời vô vàn những vì sao lớn nhỏ cùng tụ họp. Ngày còn bé, đứa nào chẳng thích ngắm sao, rồi đếm sao và ngủ quên mất. Bây giờ vẫn vậy, mặc dù cái sở thích ấy không còn thường xuyên như lúc còn nhỏ nhưng nó vẫn chảy dài theo năm tháng. Rất rất lâu rồi, từ khi Dung làm lớp trưởng, lớp nó chẳng mấy khi có khoảng thời gian thư thái bên nhau như thế này, thậm chí ăn liên hoan lớp cũng chỉ là cái cớ để Dung khoa trương. Đến bây giờ, khi tất cả đều thong thấu hết mọi việc Dương đã làm vì lớp, họ mới cảm thấy biết ơn nó biết nhường nào, nhờ nó mà cuối cùng lớp nó cũng có thể lấy lại những gì đáng lẽ ra nên thực sự tồn tại trong một lớp học thật sự đoàn kết.

- Anh ơi, lát anh dẫn em đi vòng khắp công viên nhé, tối rồi em hơi sợ!

Không khí thư thái của cả bọn bỗng dưng bị phá bĩnh khi đột nhiên xuất hiện một giọng nói vừa điệu vừa chua lè vang lên làm cả lũ sởn gai ốc. Cả bọn cùng nhau đưa mắt nhìn và phát hiện ra cặp nam nữ đang ngồi cạnh nhau trên ghế đá gần đó. Nhưng hình như thằng Cao đã phát hiện ra một điều gì đó, nó chỉ tay và lắp bắp.

- What? Cái thằng Cường lớp dưới kia mà? Nó là cái thằng chuyên xỉa xói người khác, gần như bọn con trai trong trường đứa nào cũng ghét nó. Người như nó mà có bạn gái rồi ư?

- Cái gì, thằng Cường á? _ Cả đám con trai thốt lên với vẻ ngạc nhiên vô tận.

- Hừ, tao không cam lòng nhìn thấy như thế, thằng này có cái gì đâu mà gái đổ chứ, tính như đàn bà, chuyên đi xỉa xói.

Đám con trai nhìn nhau với ánh mắt gian tà. Cả đám bàn nhau một cách mờ ám. Sau cùng quyết định phá bĩnh bầu không khí ngọt ngào kia của cái thành phần chuyên đi mách lẻo bị gần hết bọn con trai cả trường ghét. Cả bọn giao trọng trách to lớn này cho Cao, tay sát gái chuyên nghiệp của lớp.

- Anh à, sao anh không trả lời em?

Trong một bụi cây gần đó, Lâm nhanh chóng quan sát rất tinh tế. Cậu ngẩn mặt ra rồi quay sang lũ bạn thắc mắc.

- Mày ơi, nếu là người yêu thì sao mặt thằng Cường xanh lét thế kia vậy mày? Tao thấy nó chẳng giống như là đang rất mãn nguyện với cuộc tình này chút nào!

- Ôi xời, chắc cả ngày hôm này đưa em này đi chơi công viên hết nhiều tiền quá nên tiếc của chứ gì, kệ nó đi mày.

Cao từ từ tiến tới gần cặp đôi đang sến súa đến chết người kia, lấy tay vuốt lại mái tóc, chỉnh lại cổ áo. Hôm nay ông quyết phá bĩnh chuyện của mày nha thằng lỏm!

- Này em gì ơi... _ vừa nói vừa đưa một bông hoa cho nàng. _...người đang ngồi cạnh em là một người không hề xứng đáng với em chút nào đâu. Em nên xem xét lại chuyện tình cảm với người này!

Trong bụi cây, tất cả mọi người đang theo dõi đều sởn hết da gà da ốc. Thằng Cao nó chuyên nghiệp quá, câu nói gì mà sến súa kinh người, rồi lại còn ga lăng đưa cho nàng một bông hoa nữa. Không biết thằng này đã trải qua bao nhiêu mối tình rồi!

Cô gái đang ngồi cạnh Cường quay sang Cao một cách nhanh chóng. Ánh mắt cô ngời sáng khi thấy sự đẹp trai ngời ngợi của anh chàng. Nhưng Cao thì không còn phong độ như lúc nãy nữa, khuôn mặt cậu từ từ chuyển sang xanh lét như những gì Lâm nhìn thấy Cường thể hiện lúc nãy. Cô ta vội đứng dậy, chộp lấy cánh tay Cao giọng ngọt xớt.

- Ôi anh đẹp trai quá, lại còn ga lăng nữa, không giống anh gì kia nãy giờ ngồi cạnh em toàn im như thóc. Em sẽ theo anh!

Khi cô gái đó vừa quay mặt ra, tất cả những người trong bụi cây đều hoảng hết chỗ nói và rồi phá ra cười lăn lộn. Thằng Tuấn béo cười tới nỗi lăn long lóc dưới mặt đất, gẫy cả vài tán lá dưới thấp. Thật không thể ngờ được mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Lâm tí nữa thì sặc, thì ra cái lí do mặt thằng Cường lúc nãy xanh lét là vì cái này.

- B... bê đê... _ Cao lắp ba lắp bắp không nói nên lời, cậu vội vàng chạy một mạch đi.

Cô nàng bê đê kia vội vã đuổi theo vẻ hí hửng.

- Anh chạy nhanh thế, hay là muốn chơi rượt bắt ạ, ai lại để em làm người đuổi theo thế này, nhưng mà thôi không sao, em nguyện đuổi anh.

Cường bây giờ mới định thần lại, cậu ta mừng rơi nước mắt. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là Cao từ nay trở đi là ân nhân cứu mạng của cậu. Cậu vội vã rời đi không luyến tiếc.

Cao chạy hết từ ''đảo thiên thần'' sang ''đảo kinh dị'', rồi lại từ ''đảo cổ tích'' sang ''đảo mê cung''. Cậu nhìn đồng bọn kêu cứu: ''Chúng mày có nhanh nghĩ cách giúp tao đi không hả?''

Trong khi Cao sắp chết vì mệt thì không hiểu sao con nhỏ bê đê kia lại khỏe re đến thế, cô nàng đuổi theo Cao với vẻ mặt rất chi là vui. Cuối cùng cả lớp nó cũng nghĩ ra cách giúp Cao, kêu cậu chạy vào trong mê cung rồi lớp tiếp trợ cho. Cô nàng bê đê kia không có bản đồ, đi một lát rồi lắc đầu quay ra ngoài dấm dứt. Phải rồi, để thoát công tử đẹp trai thế chẳng tiếc thì sao.

Ở đầu bên kia mê cung, vì lúc nãy đã chơi thử vẫn giữ lại bản đồ nên Cao và cả lớp nhanh chóng thoát được ra ngoài. Mặt cậu vẫn còn xanh lét vì hoảng sợ. Cả lũ đứng nhìn nhau một lát rồi thế là không nhịn được lại cùng nhau cười xối xả trong khi Cao thì im bặt.

- Số mày thế còn may đấy, thằng Cường còn bị nó giữ chân ở ghế đá chứ mày còn thoát được.

- Ha ha ha...

***

- Xảy ra chuyện gì sao các em? Mặt Cao bị sao vậy? _ Lớp nó nhanh chóng trở lại điểm hẹn với cô Vân Anh để ra về. Đến lúc này đây Cao vẫn chưa hết hoàn hồn.

Quân nhìn Cao cười đểu cáng một cách nhanh chóng rồi quay sang cô.

- Dạ không có gì đâu ạ, chắc chạy trong mê cung nhiều mệt á cô cạ.

- Ừ, được rồi, dù có chơi vui đến đâu thì cũng phải giữ sức để sáng mai còn đi học nữa!

- Vâng cô.

Kết thúc buổi đi chơi đầy thú vị với lớp nó và kinh khủng đối với Cao, cả lớp nó dắt tay nhau ra về. Đây có lẽ là kỉ niệm đáng nhớ nhất đối với chúng nó chăng? Đã lâu lắm rồi mới vui như vậy, ngày hôm nay thực sự là rất tuyệt vời. Dương lên chiếc xe buýt, nó nhìn lại công viên rồi chợt mỉm cười nhẹ. Ước gì Dung cũng cùng lớp nó đi chơi, vậy thì lớp nó đã trở nên hoàn thiện hơn bao giờ hết khi mà tất cả đều thân nhau. Nhưng không sao, nó sẽ cố gắng để giúp Dung thấu hiểu điều đó, sẽ cố gắng!