Lớp Trưởng Tôi Là Người Mèo

Chương 5: Đại Tỷ Ra Tay

Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì Tiểu Kì đã xông tới, nắm cổ áo một thằng, gằng từng tiếng:

- Mày nói cái gì?

Nhìn cô bây giờ chẳng khác nào con mãnh thú bị xổng chuồng, cùng với chi chít những vết thương trên mặt và hai cánh tay thì lại càng đáng sợ hơn.

Bình thường, Tiểu Kì đã là người không nên đụng chạm, nay gặp tình huống này thì đúng thật là...thảm.

Cơn tức giận càng lên đỉnh điểm mà bàn tay đã nắm chặt dạng nắm đấm từ bao giờ.

- Mẹ kiếp! Mày bị điếc đó hả?

Dứt lời, một nắm đấm cực mạnh nhằm vào bản mặt thằng đó mà hướng tới.

Tên đó không kịp phản xạ, vì cú đấm mà hơi loạng choạng rồi không có điểm tựa mà ngã bịch xuống sàn nhà.

Tiểu Kì vẫn chưa buông tha mà tiến lại chỗ cái thằng chết tiệt đó.

Người hơi khom xuống, tiếp tục nắm đầu, gằng lên từng tiếng:

- Tao hỏi mày nói cái gì hả?

- A...

Nhưng chưa kịp trả lời đã bị lãnh một liên hoàn đá của Tiểu Kì.

Kết cục thảm hại, thằng đó giờ nằm quằn quại trên sàn, dáng vẻ còn thảm hơn cô gấp chục lần.

Lúc này cô cũng bắt đầu thở dốc.

Đúng là bức người mà, sáng sớm còn chưa có gì bỏ bụng, ấy mà...Như phát hiện vẫn còn một con mồi chưa giải quyết, cô quay lại nhìn chằm chằm vào cái con người mà từ nãy tới giờ vẫn đang đứng đó, nhìn cảnh tượng mà run sợ.

Cặp mắt của cô hừng hực đỏ làm người khác không khỏi rùng mình.

- Nói!

Tên này sớm dọa cho chết khiếp, vừa nghe một từ "nói" thì lập tức như một cái máy tuông ra hết thảy những gì mình nghe được.

Giờ ra chơi...

Thời khắc mà mọi học sinh đều mong chờ (dĩ nhiên là không bao gồm cả Tiểu Kì) đã đến, tất cả như ùa vào căn tin để nạp năng lượng.

Vừa bước vào, mọi người chợt khựng lại khi thấy tại góc căn tin đang hiện diện ba con người.

Tiểu Kì ngồi chễm chệ, lưng dựa vào tường, mắt nhắm hờ, nhìn bộ dạng như đang ngủ.

Đứng bên cạnh chính là hai nạn nhân lúc nãy, một tên bầm dập như lá cải bị vò nát, tên còn lại cũng chẳng hơn gì, cũng đang run sợ cực độ.

Trên bàn đầy ấp đồ ăn nhưng chẳng ai còn có thể để ý đến chúng, cái chính mà tất cả hướng tới chính là những vết thương trên người Tiểu Kì, ai cũng có thể đoán được vừa mới có một trận chiến diễn ra tại trường và chắc hẳn tiếp đây sẽ có giông tố.

Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi dậy, Tiểu Kì vẫn điềm đạm nằm đó "ngủ".

Bỗng tiếng xì xào tất hẳn khi nhân vật chính thứ hai xuất hiện.

Mọi người không bảo mà tự dạt ra hai bên nhường đường mà nhân vật chính thứ hai này cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể vô thức bước về phía trước.

Vâng, người đó không ai khác, chính là Vân Phong, anh bạn mới chuyển đến.

Bước thêm vài bước, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy Tiểu Kì và dĩ nhiên là cả những vết thương trên người cô.

Bỗng dưng trong lòng cậu trào lên một tia sốt ruột, mạnh dạn tiến lại gần hơn.

Thấy vậy, đám người xung quanh càng cảm thấy thú vị, tò mò.

- Cậu bị sao vậy?

Phong ân cần hỏi thăm, dù gì đối với cậu, Tiểu Kì là người duy nhất đối xử tốt với cậu tại ngôi trường này.

Nghe giọng nói khá quen, cô mở mắt ra nhưng cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy Phong ở trước mặt.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.

Mọi người xung quanh nhìn thấy, không dám nói một lời nào, thậm chí còn không dám nuốt nước bọt.

Nhưng rồi một hành động của Tiểu Kì tuy chỉ diễn ra trong vài giây nhưng cũng đủ làm mọi người đứng hình toàn tập.

Cô đột ngột đứng dậy, thuận tay cầm thêm tô hủ tiếu ở trên bàn và bất ngờ ụp nó vào đầu của Phong.

Tất cả đều trố mắt, miệng há rộng nhất có thể.

Chuyện gì đang diễn ra thế này? Riêng nạn nhân thì vẫn đứng ở đó, nhìn Tiểu Kì với cặp mắt chứa vô vàng nỗi hoài nghi, tớ làm gì sai?

- Cút!

Cút? Phong cười, một nụ cười chua xót.

Đây là lần thứ hai cậu được nghe thậm chí đều do một người nói.

Đúng là cậu đã quá mặt dày khi người ta đã không thích mà cứ cố ở lại.

- Tớ hiểu rồi.

Phong quay người bỏ đi, vẻ mặt điểm một nỗi buồn và tràn trề thất vọng.

Tạm biệt.

Giải quyết xong mớ rắc rối, Tiểu Kì cũng không còn hứng để học và thế là cô quyết định về nhà.

Tuy có chút phiền phức nhưng cô cũng thầm cảm ơn hai tên nhiều chuyện kia đã giúp cô giải quyết được bữa sáng chứ nếu không chưa chắc đã sống sót tới bây giờ.

Thế nhưng thật xui xẻo, vừa mở cửa ra thì đã thấy mẹ ở bên trong.

Lần này không xong rồi.

Đang ngồi kiểm kê lại mớ hàng người ta mới giao đến thì cánh cửa mở, bà đưa mắt nhìn thì nhận ra đó là con gái của mình.

Tại sao hôm nay nó lại về giờ này? Nhưng khi nhìn thấy những vết thương trên mặt Tiểu Kì thì bà cũng phần nào đoán được sự việc, bỗng chốc trên đầu bà xuất hiện một luồng khói đen.

- Cái con gái hư hỏng này, mày lại đánh nhau nữa à?.