Lột Xác Sống Lại

Chương 12: Trình Bảo Nhã không được giúp đỡ và

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 12: Trình Bảo Nhã không được giúp đỡ và những người đàn ông kiếm tiền trở về

Edit: Nham Nham

Beta: Uyên

~---------

Hai người cứ như vậy mà lao vào đánh nhau, gạch đá lẫn lộn.

Trình Bảo Lệ bao nhiêu oa ức hận của đời này hận không thể đều bộc phát ra vào lúc này, tuy đều cùng là kiểu nguời phuơng Nam hai muơi mấy tuổi điển hình, có thể thắng ở việc bình thuờng chịu khó làm nhiều việc chân tay, lực tay đánh người cũng không phải bình thường. Vì lúc thuờng không đánh nhau nên lúc này liền lung tung đánh, đưa ray đánh, dùng móng cào, lấy cù chỏ đâm, nắm tóc đánh mặt.

Đời này Trình Bảo Lệ bị bao nhiêu oan ức hận không thể đều vào đúng lúc này bộc phát ra, tuy rằng hình thể là của người hai mươi mấy tuổi Phương Nam điển hình, có thể thắng ở chỗ tay chân bình thường hay chịu khó tay làm nhiều việc chân tay, cho nên cái lực tay kia đánh tới người thật là không có chút yếu ớt nào, cũng bởi vì không hay đánh nhau, nên liền lung tung đánh loạn, lòng bàn tay giơ lên luân phiên dùng đầu ngón tay bấm lấy cùi chỏ, nắm tóc, bắt mặt,vỗ ngực, kéo lấy tóc Trình Bảo Nhã ép trên nền đất.

Hai chị em lúc bắt đầu có sức lực ngang nhau, không bao lâu đã biến thành Trình Bảo Lệ ép Trình Bảo Nhã trên đất, đè lên người cô ta mà đánh.

Trình Bảo Lệ hét lên: " Con trai chị mới là chó! Con gái chị mới là chó! Cả nhà chị là chó!!"

Trình Bảo Nhã vừa nức nở vừa hét lên: " Giết người! Giết người rồi!"

Trịnh gia gia và Trịnh nãi nãi ban đầu còn chạy đến ngăn hai người, sau đó Trịnh Hải Dương chạy tới, ủy khuất nói: " Ông bà nội, sao dì lại mắng con là chó?!"

Trịnh gia gia đen mặt đứng sang một bên, Trịnh nãi nãi cũng vô cùng tức giận, cuối cùng đi đánh Trịnh Bảo Nhã hai cái, dám mắng cháu trai ngoan của họ là chó, đúng là đồ miệng tiện thích ăn đòn!

Bà ngoại Trịnh đứng một bên hô lên: " Đừng đánh, đừng đánh nữa, đều là do tôi, Bảo Lệ, cô đừng có đánh nữa!"

Lúc này trong khu tập thể có người nghe được động tĩnh chạy ra, lập tức kéo Trình Bảo Lệ ra, ngăn cả hai chị em: " Đừng đánh đừng đánh nữa, có gì từ từ rồi nói, hai chị em đánh nhau như vậy còn ra thể thống gì!"

"Chị ta mắng con trai tôi là chó!" Trình Bảo Lệ vốn dĩ đã chải đầu, mặc áo sơ mi, lúc này tóc đã bị xô đẩy lệch bảy tám phần, bởi vì đánh nhau mà xổ tung, nhưng trên mặt biểu tình hận không thể xé vẻ mặt của Trình Bảo Nhã ra. Cô đời này chưa từng hận chị gái mình như vậy, chưa từng thấy rõ ràng sắc mặt của mẹ họ như vậy, cô trước đây thỉnh thoảng còn mang tiền về nhà mẹ đẻ, có cái gì cũng giúp đỡ, coi như chồng cô có không vui cũng chưa từng nói nhà mẹ đẻ cô cái gì, thế mà qua đầu lại trong miệng nhà mẹ đẻ cô lại thành loại nguời chưa từng mang tiền, xưa nay họ cũng không phải trông Dương Dương một ngày, cũng không cho được cô cái gì tốt, bây giờ sợ nhà chồng cô đi rồi trẻ con không ai mang, quả nhiên lộ ra bộ mặt đáng khinh thường.

Người tới ngăn tận tình khuyên nhủ nói người một nhà không nên đánh cãi nhau, có gì không tốt thì ngồi xuống từ từ nói. Trình Bảo Nhã bị người ta kéo lên, khóc lóc ầm ĩ, gục đầu trên vai bà ngoại Trịnh khóc, bà ngoại lông mày giật giật, thoạt nhìn vô cùng đau lòng an ủi con gái lớn, quay qua nhìn thoáng con gái thứ hai với ánh mắt cảnh cáo.

Trình Bảo Lệ nhìn ánh mắt kia trong lòng chỉ thấy lạnh, đã không còn thương tâm, chính mình cũng cảm thấy không đáng.

Trẻ con khóc sẽ có kẹo ăn, bây giờ Trịnh Bảo Lệ làm mẹ rồi đương nhiên hiểu đạo lý này, nhưng cô không khóc nổi, vừa nãy cô còn cảm thấy oan ức khổ sở, giờ khắc này chỉ cảm thấy đây là một chuyện cười lớn, nhà mẹ đẻ của cô như một câu chuyện cười vậy! Cha ruột chết rồi mẹ ruột không thương quả mới nực cười làm sao!

Trịnh nãi nãi và gia gia ở lập trường khó, Trịnh Hải Dương kéo tay mẹ, đau lòng xoa: " Mẹ, mẹ có đau không? Có bị thương gì không ạ?"

"Ngoan, mẹ không có việc gì." Trình Bảo Lệ không khóc không cảm thấy oan ức, không nghĩ đến mấy người an ủi cô, giờ khắc này cô như một con chim sẻ kiêu ngạo cứng cỏi, dáng dấp đó vừa khiến Trịnh Hải Dương xúc động lại càng đau lòng. Hắn bây giờ rốt cuộc đã hiểu tại sao mẹ hắn trước đây lại nhu nhược như vậy, ai chịu đựng những chuyện này từ ngày nhỏ được chứ, bất đắc dĩ phải giúp đỡ nhà mẹ đẻ.

Trình Bảo Lệ giơ tay kéo dây thun xuống, hai ba lần buộc lại tóc, quay đầu nhấc túi lưới cùng một bọc lớn lên, kiên định nói với Trịnh gia gia và Trịnh nãi nãi: " Ba mẹ đi thôi, xe mau tới, coi chừng đuổi không kịp."

Trịnh nãi nãi trong lòng mềm nhũn, định nói hôm nay không đi cũng được, lại bị Trịnh gia gia mặt tối sầm kéo lại lắc đầu, Trịnh nãi nãi liền không nói gì nữa, đi vào trong phòng cầm hành lý mang ra. Trịnh gia gia đóng cửa một tiếng "Cạch", khóa lại rồi cùng đi đến đầu hẻm.

Bà ngoại Trình hừ một tiếng, mặt lạnh hỏi Trình Bảo Lệ: " Hừ đây chính mà cô nói, sau này đừng có khóc sướt mướt cầu tôi trông con giùm!"

Trình Bảo Lệ cười lạnh: "Tôi mà quay đầu cầu mấy người thà rằng sáng mai lập tức nhảy cầu tự vẫn!"

Bà ngoại Trình khinh thường, nghiêm mặt coi như không thấy Trình Bảo Lệ.

Trình Bảo Lệ dắt tay con trai đi trước, Trịnh gia gia ở phía sau lo âu hỏi Trịnh nãi nãi: "Bà cũng nhìn thấy rồi đấy, nhà bà ngoại Dương Dương như vậy, hai chúng ta không đi lên tỉnh kiếm tiền nữa, sau này Dương Dương dựa vào ai?"

Trịnh nãi nãi gật gù.

Ô tô đi tỉnh vừa vặn đến đầu hẻm, Trình Bảo Lệ đem đồ trên tay đưa cho người bán vé, Trịnh gia gia và Trịnh nãi nãi lên xe, dặn dò Trình Bảo Lệ đôi câu, lại ôm hôn Trịnh Hải Dương, cuối cùng liền theo ô tô rời đi. Hai mẹ con ở phía sau vẫy vẫy tay chào, cố ý hô to dặn dò hai người đi đường chú ý an toàn.

Trình Bảo Lệ đánh nhau một trận, chuyện này ngay lập tức truyền đến tai Trần Linh Linh, cô vội vàng mang giày chạy ra, ở đầu hẻm nhìn thấy hai mẹ con.

Trần Linh Linh nhìn mặt Trình Bảo Lệ, lo lắng hỏi: "Chị bị đánh sao? Có bị thương không?"

Trình Bảo Lệ cười khổ: "Chị không có chuyện gì, chính là đập đầu một phát thôi."

Trần Linh Linh trên đường đi tới nhìn thấy hai mẹ con Trình Bảo Nhã đã rời đi bằng đương khác rồi, thuận miệng hỏi: "Là mẹ cùng chị gái chị sao? Họ đã đi rồi, hai người mau trở về nhà thôi."

Sau khi trở về Trình Bảo Lệ ngồi trên ghế salong bằng da nhà Trần Linh Linh ngơ ngẩn hồi lâu, Trần Linh Linh đưa Trịnh Hải Dương qua phòng khác chơi với tiểu bảo bảo, còn mình thì ngồi lại với Trình Bảo Lệ, xác nhận trên người Trình Bảo Lệ không có thương tích gì, chỉ là mu bàn tay bị cào hai cái.

Trình Bảo Lệ thật sự cũng không khóc, cô trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên quay đầu nói với Trần Linh Linh: " Chuyện này sẽ không yên được, chỉ sợ tối người nhà mẹ đẻ sẽ kêu chị qua đó."

Trần Linh Linh vô cùng phản đối: "Không thể đi! Đàn ông đều không ở nhà, một mình chị đến đó chịu ủy khuất rồi bị đánh thì phải làm sao?"

Trình Bảo Lệ suy nghĩ một chút: "Chung quy rồi cũng phải đi."

Trần Linh Linh khuyên nhủ: "Vậy tạm thời bây giờ đừng đi, đợi Hàn Trì Quân và Trịnh Nhị về rồi nói được không?"

Tối đó dĩ nhiên mọi chuyện bình an vô sự, nhà mẹ đẻ Trình Bảo Lệ cũng không có ai tới tìm. Trịnh Hải Dương suy nghĩ một chút, đột nhiên nhận rồi lần này người bị đánh là Trình Bảo Nhã, nhà bà ngoại hắn trong tình huống này đúng là không có ai ra mặt giúp, ông ngoại hắn ở đó không nhờ vả được, nhà cậu hắn lần này đang vì chuyện chia phòng ốc đã sớm cãi nhau với nhà dì, hắn có dì khác nữa nhưng chẳng qua mới lên sơ trung.

Về phần bà ngoại hắn, tuy hắn không hiểu tính tình bà ngoại hắn lắm, nhưng chẳng qua họ đang lo lắng mẹ hắn sẽ mang con sang nhà mẹ đẻ. Lần này mẹ hắn tỏ thái độ tuyệt đối sẽ không làm vậy, bà ngoại hắn cũng sẽ không tự mình đến nữa.

Nói chung lần này Trình Bảo Nhã bị đánh chính là bị đánh, sẽ không ai giúp nàng ra mặt.

Đâu chỉ là không ai giúp cô ta ra mặt, Trình Bảo Lệ là xin nghỉ, chủ nhiệm phân xưởng biết là cô muốn đưa cha mẹ chồng ra tỉnh, nhưng Trình Bảo Nhã là nhờ người ta làm giúp rồi lén lút chạy đến.

Trình Bảo Lệ lúc đánh nhau không kiềm chế được ra tay hơi nặng. Trình Bảo Nhã bị đánh, không có cách nào trở về đi làm, khóc sướt mướt chạy về, phân xưởng cũng không quản cô ta tại sao không đi làm, ngay lập tức ghi lại một lần bỏ bê công việc.

Chồng Trình Bảo Nhã là bộ đội, gọi điện không tiện, trong nhà không ai giúp cô ta ra mặt, trong xưởng lại bị ghi bỏ bê công việc, tức giận đến mức cả đêm không ngủ được, trên người lại đau khiến lòng tức giận muốn bùng nổ.

Thêm hai ngày nữa trôi qua, Trình Bảo Lệ vừa đi xe đạp về, mới vừa đến cửa khu đã thấy Trịnh Hải Dương ở trên lầu hét ầm lên: "Mẹ! Mẹ! Ba ba đã trở về! Ba đã trở về!"

Trình Bảo Lệ đến xe cũng không kịp khóa, vội vàng xách túi trong tay chạy lên lầu, vừa vào cửa đã thấy Hàn Trì Quân vời Trịnh Bình cùng ngồi ở sô pha vải hút thuốc tán gẫu, trên bàn để một "cục gạch" bọc trong báo.

Trình Bảo Lệ vô cùng cao hứng, nhìn thấy Trịnh Bình liền vui vẻ cười nói rốt cuộc anh đã trở về rồi a.

Trần Linh Linh ngồi một bên cắn hạt dưa, trong lòng là tiểu bảo bảo Hàn Nhất, cô vẫy tay với Trình Bảo Lệ: "Đều đang chờ chị đó, mau đóng cửa lại a."

Trình Bảo Lệ đóng cửa lại rồi ngồi xuống cạnh Trịnh Bình, Trịnh Hải Dương an vị trên một băng ghế nhỏ, đôi mắt xoay tròn nhìn thứ đặt trên bà, hắn biết trong đó là tiền, một bó tiền, còn cụ thể có bao nhiêu tiền thì nhìn bên trong bọc một đồng hai đồng, muời tệ hai muơi tệ, hay là năm trăm mốt tệ đây. (không biết đúng không nữa, hoang mang vãi ra)

Hàn Trì Quân nói: "Tôi cùng Trịnh Nhị thương lượng một chút, hai người chúng tôi đều cầm tiền trong nhà, không có lý do gì không nói cho mọi người. Lần này chúng ra ra ngoài, lúc đầu mang theo 205,000, tôi bán xe thêm vào xưởng tủ lạnh, còn lại tổng cộng 20 vạn, Trịnh Nhị có năm ngàn, tôi mượn anh ấy ít tiền, mua 80 rồi vào Thuợng Hải bán 98, tổng cộng kiếm lời 46134. Tiền đều ở nơi này." Nói xong lấy ngón tay gõ gõ bàn trà làm bằng pha lê nhà Trịnh Hải Dương.

Hơn 46,000! Trịnh Hải Dương, trợn to mắt nhìn mấy gói báo trên bàn trà, đi ra ngoài một chuyến mà dĩ nhiên kiếm được nhiều tiền vậy a!

"Đếm xem." Trịnh Bình mở miệng nói với Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh, rồi cùng Hàn Trì Quân thả người dựa vào ghế salong. Đàn ông kiếm tiền phụ nữ đếm tiền, trong mắt Trịnh Hải Dương toàn bộ đều là sùng bái, hắn cũng muốn có người đưa tiền đến trước mặt hắn với a.

Trình Bảo Lệ khó tin nhìn về phía bọn họ: " Kiếm, kiếm được nhiều tiền như vậy??"

Trịnh Bình đá đá cô: "Phụ nữ thật là dông dài, không phải đưa em đếm sao."

Trình Bảo Lệ hoàn toàn không để ý thái độ Trịnh Bình, vui cười hớn hở cùng Trần Linh Linh đồng thời cầm lấy mấy bọc tiền trên bàn trà, mở ra liền thấy bao nhiêu là tờ màu xanh lục 100 nhân dân tệ.

Trình Bảo Lệ đời này chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, hưng phấn đến mức cổ tay đều run lên, đếm nhiều lần một, hau, ba, bốn, năm, đếm sai rồi lại đếm lại bắt đầu từ đầu mấy, rốt cuộc hai người phụ nữa cuối cùng cũng đếm xong, ngoại trừ mang đi 205.000 quả nhiên còn có thêm 46.134, một phân tiền không thiếu.

"Làm sao nhiều như vậy a!" Trình Bảo Lệ cực lực áp chế sự hưng phấn trong lòng, nhưng vẫn không khống chế được a, cô trước đây không nghĩ mình nhìn thấy tiền lại cao hứng như vậy, mỗi tháng phát tiền lương cũng không vui vẻ đến thế này, hóa ra có tiền là cái cảm giác này, Trình Bảo Lệ trong lòng sướng đến chết rồi, cảm giác có tiền thực sự là quá thoải mái!

Trịnh Bình nhìn Trình Bảo Lệ, miệng nói lời ghét bỏ: "Chậc chậc, nhìn cái biểu cảm không có kiến thức của em kìa." Nhưng trên mặt lại mang theo ý cười, Dương Dương phát hiện ra thực ra cha hắn cũng đáng yêu lắm a, một bên tỏ vẻ ghét bỏ mẹ hắn, một bên lại mang theo ý cười, cái sự khó chịu sủng nịnh gì đó hắn nhìn đều thấy phấn hồng bay đầy a.

Hàn Trì Quân nói: "Tổng cộng hơn bốn mươi vạn, tuy rằng lần này tôi mang nhiều tiền, nhưng thực sự Trịnh Nhị giúp tôi không ít việc. Vì thế chỗ này cứ chia đều đi."

Trình Bảo Lệ sợ hết hồn, Trịnh Bình nhưng rất bình tĩnh từ chối: "Được rồi, đừng nói nhảm như vậy, đừng để hai chị em bọn họ khó dễ lẫn nhau, anh chỉ mang năm ngàn góp vào, sao có thể chia mỗi người một nửa được."

Hàn Trì Quân suy nghĩ một chút, nói: " Vậy anh cầm 6.134, quyết định vậy đi."

Trịnh Bình cùng Trình Bảo Lệ đều muốn từ chối, nhưng Trần Linh Linh lập tức đứng dậy, giúp Hàn Trì Quân, chồng cô mười năm liền ở ngoài lăn lộn, Thượng Hải ở nơi xa, Hải Nam cùng Chiết Giang cũng đã từng đi qua, cô còn không hiểu người này sao? Hắn quyết định như vậy bởi vì Trịnh Nhị thực sự giúp hắn nhiều việc, cho nên Hàn Trì Quân mới chia tiền với thái độ ôn hòa, phải biết Hàn Trì Quân trước đây sẽ không như vậy, nếu như hợp tác với người khác, lúc chia tiền cho hắn ít hơn một phân tiền, hắn liền hận không thể mang tổ tông nhà người ta ra mắng a.

Trần Linh Linh quyết đoán nói: "Được rồi hai người đừng từ chối, em cũng không thấy có gì khó chịu cả, liền quyết định như vậy đi."

Hôm đó nhà trịnh Bình cầm 6134, trước đó Trịnh Bình đi cầm theo 5000, vậy là tổng cộng thu được hơn một vạn, trước đó hai người còn hỏi mượn Trịnh nãi nãi được 3000, vậy là nhà nhà hiện tại có tới bảy, tám ngàn! Trình Bảo Lệ ở trên giường đếm lại một lần nữa, miệng cười tươi như hoa.

Trịnh Bình tắm rửa sạch sẽ vào phòng, thấy Trình Bảo Lệ còn đang đếm tiền, hắn chưa từng thấy vợ mình thích tiền như thế a, liền đá đá cô: "Ai, em không phải đã đếm đủ rồi a? Sao vẫn còn đếm tiếp? Không ngủ ư?"

Trình Bảo Lệ nâng tiền trong tay, vô cùng vui sướng, hài lòng nói: "Tối nay em muốn ôm tiền đi ngủ a."

Trịnh Hải Dương ở bên ngoài nhòm vô thăm dò, thấy cha mẹ hắn ngồi bên mép giường trên mặt đều là ý cười, mẹ hắn hay ngày này gặp toàn chuyện xúi quẩy, giờ dường như hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện không vui kia, khóe mắt tràn đầy ý cười vui vẻ.

Trịnh Hải Dương lặng lẽ rụt đầu về, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng vô cùng thoải mái —— Quá tốt rồi a, vòng quay cuộc đời cuối cùng cũng đổi khác, cha mẹ hắn cũng thật sự thay đổi rồi.

Cuộc sống mới mau đến đi a!

~~ vote this

Bọn ta sắp tới sẽ đào hố MAU XUYÊN LÀM NAM PHỤ BẺ CONG NAM CHÍNH! Mong mọi người ủng hộ nha <3