Translator: Nguyetmai
"Quả nhiên là bởi vì nó."
Hồng San Hô sực hiểu, sau đó khuôn mặt hiện vẻ dở khóc dở cười, nhìn miếng ngọc đó bằng ánh mắt hết sức phức tạp.
Đây là thứ mà nàng ta lấy được hôm kia. Trong một nhiệm vụ cướp cống phẩm đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, mấy tỷ muội của Hắc Mân Côi nhân lúc hỗn loạn cướp đi một số cống phẩm quan trọng của Tử Dương Môn, miếng ngọc này được lấy từ trên người của một cao thủ cảnh giới Tạo Hóa trông thân phận có vẻ khá cao.
Khi ấy, nàng ta chỉ nhìn thoáng qua đã thuận tay vứt nó vào trong túi Càn Khôn, sau đó bị Tử Dương Môn chặn đánh dồn dập trên đường về thành…
Có vẻ như người của Tử Dương Môn biết rất rõ về vị trí của nàng ta, điều động một sức mạnh lớn đi truy bắt, dù là trên đường, trong núi rừng hay là ở các lối rẽ, chỉ cần nàng ta thay đổi phương hướng là sẽ bị phát hiện ra ngay.
Lúc đầu Hồng San Hô còn tưởng rằng Tử Dương Môn thẹn quá hóa giận mới có ý định trả thù gia tộc Hắc Mân Côi, nhưng theo thời gian trôi qua, nàng ta mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm…
Những thành viên khác trong gia tộc Hắc Mân Côi đều không bị tấn công, chỉ có một mình nàng ta có cái đãi ngộ đặc biệt này, đi đến đâu cũng gặp phải người của Tử Dương Môn. Khi đó nàng ta đã cảm thấy rất lạ, không hiểu sao Tử Dương Môn lại căm thù mình như thế.
Thế nhưng nàng ta vẫn không hề nghĩ gì đến miếng ngọc gần như đã bị quên lãng trong túi Càn Khôn!
Nàng ta vẫn luôn tin rằng, đối phương đã điều tra ra mình chính là người lên kế hoạch cho nhiệm vụ, vì thế mới đuổi giết để trả thù với bất cứ giá nào…
Lẩn trốn suốt hai ngày, cuối cùng nàng ta vẫn không may bị người của Tử Dương Môn bao vây. Sau một hồi chém giết, mấy tỷ muội đã hy sinh, nàng ta cũng bị trọng thương và thoát ra khỏi vòng vây, chạy tới cổ mộ ở thành Dương Châu.
Cứ nghĩ đến việc hai hôm nay vô duyên vô cớ lại bị đuổi giết, sự hy sinh của các tỷ muội cũng là vì miếng ngọc trông rất đỗi bình thường này, Hồng San Hô vừa cảm thấy oan uổng, lại vừa tò mò về bí mật ẩn giấu bên trong.
Thấy trên mặt của nhóm người này hiện lên vẻ tiếc nuối, Hồng San Hô vội vàng mở miệng: "Chờ đã!"
"Đừng hòng vọng tưởng, người của bọn ta đang canh chừng ở lối vào cổ mộ rồi, ngươi không thể kéo dài thời gian để chạy trốn được đâu…" Người đàn ông cầm quạt vừa phe phẩy quạt vừa cười ngả ngớn ngắt lời của Hồng San Hô: "Nhưng mà phải xuống tay với một đại mỹ nhân yêu kiều thế này… Chậc chậc, ta cũng cảm thấy có chút không nỡ."
"Dù sao cũng phải chết, chi bằng trước khi ta chết, các ngươi hãy nói cho ta biết rốt cuộc thứ này có bí mật gì, có tác dụng gì, đừng để ta làm một con ma hồ đồ thế chứ?"
Hồng San Hô không hề tức giận, ngược lại đôi mắt còn hiện lên sự xảo quyệt.
"Ma hồ đồ? Hừ, ngươi đang tưởng rằng ta hồ đồ rồi mới đúng!"
Người đàn ông cầm quạt khẽ nở nụ cười: "Muốn moi được bí mật của nó từ miệng ta ấy à? Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi sao?"
Nghe xong, Hồng San Hô cũng biết là không có cách nào biết được, nàng ta giận dỗi hất mặt sang bên cạnh, động tác hết sức quyến rũ, toát lên cảm giác của một cô gái nhỏ.
Ngay sau đó, Hồng San Hô lại quay đầu lại: "Nếu ta trả thứ này lại cho các ngươi, liệu các ngươi có tha cho ta không?"
"…"
Người đàn ông cầm quạt thoáng ngỡ ngàng, đôi mắt hắn ta sáng lên: "Ngươi ném đồ qua đây trước đã, ta phải xem là thật hay giả." Hắn ta cũng không dám đồng ý với điều kiện của Hồng San Hô một cách tùy ý. Mặc dù mục đích chủ yếu của lần này là đoạt lại miếng ngọc, nhưng trong hai ngày hôm nay, vì đuổi giết Hồng San Hô, Tử Dương Môn đã hao tổn rất nhiều nhân lực và tài lực, nếu dễ dàng buông tha cho ả ta chỉ vì một câu như thế, sau này hắn ta làm gì còn uy thế trong môn phái nữa?!
Rõ ràng, tha cho Hồng San Hô không phải làm một việc làm thực tế.
"Ngươi hứa với ta trước đi, chỉ cần ta giao miếng ngọc này cho ngươi thì ngươi sẽ tha cho ta, như vậy thì ta sẽ trả lại ngươi ngay lập tức!"
Đôi mắt to tròn của Hồng San Hô đảo quanh một vòng rồi nói ra điều kiện.
"Thế thì thôi vậy, thả ngươi đi thì ta cũng khó ăn nói."
Câu nói này của người đàn ông cầm quạt khiến hy vọng cuối cùng của Hồng San Hô tan biến.
Dù chỉ là trong game, nhưng gương mặt ấy vẫn rất chân thật, quyết tâm giết một mỹ nữ không có sức phản kháng nào thế này chẳng khác nào phá hoại một khung cảnh đẹp. Ngẫm nghĩ giây lát, người đàn ông cầm quạt nhìn về phía người đứng cạnh mình: "Quỷ Tuyền, ngươi ra tay đi! Những người khác phải đề phòng, đừng để ả ta chạy mất!"
Cả đám đều đề cao cảnh giác.
Quỷ Tuyền bất đắc dĩ nhún vai một cái rồi bước ra khỏi hàng.
Những chuyện như thế này chắc chỉ có hắn ta phải đi làm thôi.
Mặc dù Hồng San Hô chỉ là một cô gái, nhưng thực lực không yếu, không chỉ đã đạt tới cảnh giới Tạo Hóa mà còn có đao pháp thượng thừa Uyên Ương Song Phi Vũ, trong gia tộc Hắc Mân Côi có thể nói là xếp thứ hai, đứng sau tộc trưởng Hắc Mân Côi, những cao thủ cảnh giới Tạo Hóa thông thường không thể đối phó được.
"Cô em, tốt nhất đừng có phản kháng vô ích làm gì…"
Quỷ Tuyền nhìn chằm chằm vào Hồng San Hô, hắn ta vung tay một cái, một chiếc roi kim loại đen nhánh rủ xuống mặt đất, đôi mắt hắn ta ngưng lại, khí thế trở nên đáng sợ vô cùng.
Hồng San Hô hoàn toàn từ bỏ ý định chống cự, nàng ta cắn chặt môi dưới, cũng không rút vũ khí ra. Thấy Quỷ Tuyền đến gần, lồng ngực nàng ta không ngừng nâng hạ, chậm rãi nhắm hai mắt lại…
Quỷ Tuyền cũng phải nghiến răng!
Trong mắt hắn ta, giữa hắn ta và Hồng San Hô thì hắn ta mới là người vất vả hơn.
Không thể không thừa nhận rằng khuôn mặt và dáng người của cô nàng này rất quyến rũ, khuôn mặt như thiên sứ, dáng người nóng bỏng, lại còn biết cách khống chế sức hấp dẫn của bản thân, khiến đàn ông khó lòng ra tay.
Cứ đi một bước là Quỷ Tuyền lại muốn ngừng lại.
Sau đó, hắn ta còn phải cố gắng làm ngơ trước biểu cảm của Hồng San Hô, tiếp tục bước lên trước và tiến hành xử tử.
Thời gian bỗng như chậm lại.
Mười mét…
Tám mét, năm mét, bốn mét, ba mét rưỡi…
Bầu không khí đọng lại như đã đóng băng, không gian bốn phía tĩnh lặng lạ thường, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hít thở của mấy người ở đây.
Sau khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn, Hồng San Hô đang nhắm mắt ôm ngực lọt vào phạm vi công kích của Quỷ Tuyền, vẻ mặt do dự của Quỷ Tuyền biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sát khí và sự đề phòng.
Còn Hồng San Hô, sau khi Quỷ Tuyền bước vào phạm vi công kích, nàng ta cũng lẳng lặng cho miếng ngọc vào trong túi Càn Khôn, hai tay hơi buông lỏng, chuẩn bị lấy đao ra bất cứ lúc nào…
Nhắm mắt chờ chết?
Đừng đùa.
Người của gia tộc Hắc Mân Côi không thể nhắm mắt chờ chết được, cho dù phải rơi vào tình cảnh tồi tệ đến đâu đi chăng nữa, thì bọn họ cũng thà chết trận còn hơn…
Nhưng từ khi bị bao vây, Hồng San Hô đã nghĩ tới một chuyện.
Trong đại điện, ngoại trừ người của Tử Dương Môn thì còn có một người chơi rất kỳ lạ đang luyện tập với người đá khổng lồ!
Mặc dù lúc mới vào đây nàng ta không để ý cho lắm, nhưng sau khi online lại, thấy nhóm người của người đàn ông cầm quạt cứ thỉnh thoảng lại liếc sang bên kia, nàng ta đã có thể khẳng định rằng người ở trong góc có gì đó khác thường.
Thế nhưng, bởi vì thời gian quá ngắn, hơn nữa nàng ta lại không được tận mắt chứng kiến, nên cũng không thể khẳng định được hai bên có nảy sinh mâu thuẫn gì với nhau không.
Tuy vậy, nàng ta vẫn ôm một chút hy vọng. Vì thế, những lời nói và cử chỉ yếu đuối vừa rồi trông thì như đang nói chuyện với người của Tử Dương Môn, nhưng trên thực tế là muốn để người đàn ông trẻ tuổi trong góc nghe và nhìn thấy…
Đáng tiếc, có vẻ như kế hoạch của nàng ta không thành công cho lắm, dù Quỷ Tuyền đã tới gần trước mặt thì đối phương vẫn không có vẻ gì là muốn rút đao tương trợ, làm anh hùng cứu mỹ nhân.
"Tên đàn ông thối, đồ nhát gan!"
Thoáng cắn răng, Hồng San Hô hoàn toàn từ bỏ hy vọng với Khai Tâm, định liều chết đến cùng!
Đúng lúc ấy, một giọng nói chậm rãi vọng lại từ một nơi cách đó không xa: "Nếu các người mua bán không thành, hay là thế này nhé, mỹ nữ, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi…"
Nghe vậy, cả người gã đàn ông cầm quạt cứng đờ.