Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 109: Tới đòi nợ

Translator: Nguyetmai

Việc mấy trăm đệ tử mặc trang phục của Tuyệt Mệnh Đường bao vây trụ sở Tử Dương Môn như vậy khiến bầu không khí của thành Từ Châu trở nên nặng nề như khi mưa gió sắp ập đến.

Là môn phái đệ nhất của thành Từ Châu, một môn phái có khả năng chiến đấu mạnh mẽ, phản ứng của Tử Dương Môn cũng được khắp nơi và tất cả những người chơi chú ý tới!

Tuy rằng gần đây có rất nhiều các vụ báo thù xảy ra trên giang hồ, nhưng xung đột môn phái chính diện với quy mô lớn thế này thì vẫn rất hiếm thấy. Ai cũng đang đoán xem hai bên sẽ va chạm với nhau kịch liệt thế nào.

Điều khiến người ta phấn khích hơn là, có vẻ như Tử Dương Môn đã chuẩn bị kế hoạch ứng đối xong xuôi, cửa của trụ sở mở rộng thênh thang!

Ở bên trong, hàng đầu tiên là những võ giả cầm đao và lá chắn, tiếp đến là hàng loạt các cung thủ, mũi tên ngắm thẳng ra cổng, dù chưa ra tay, nhưng cũng đã tích lũy được một sức mạnh khổng lồ, khiến người ta cảm thấy như đứng trước họng súng, không dám hành động lỗ mãng.

Mặc dù thế trận phòng thủ ấy của Tử Dương Môn hơi làm tổn hại đến uy thế của chính mình, nhưng đối mặt với Tuyệt Mệnh Đường – một thế lực lớn của kinh thành, không ai cảm thấy bọn họ nhát gan cả. Ngược lại, trận địa sẵn sàng đón địch ấy của Tử Dương Môn còn chứng tỏ được quyết tâm chiến đấu đến cùng.

Đang lúc những người chơi thi nhau suy đoán xem diễn biến của mọi chuyện sẽ như thế nào, thì bỗng bên phía Tuyệt Mệnh Đường tách ra một lối đi. Một người trẻ tuổi bước ra, hắn ta mặc áo giáp đen, đeo hai thanh kiếm ngang hông, dáng người cao to, đi lại nhẹ nhàng, dễ dàng để người ta cảm nhận được khí thế oai hùng và áp lực đến từ người đó.

Hẳn là người này khá tự tin về thực lực của mình!

Đây là ấn tượng đầu tiên của đám người Tử Dương Môn với kẻ đó. Tất cả lẳng lặng nhìn đối phương bước vào cửa chính của Tử Dương Môn một mình, vô thức nắm chặt vũ khí trong tay mình.

"Đứng lại!"

Quỷ Tuyền bước lên một bước, hắn ta hô lên lớn tiếng để ngăn chặn bước chân của người đó: "Mau báo tên ra!"

Người đó đứng lại trên bậc thềm cửa chính, ngạo mạn liếc nhìn người của Tử Dương Môn ở bốn phía, cuối cùng dừng lại ở ba người Quỷ Tuyền. Lúc này, hắn ta mới hơi bớt ngông cuồng đi một chút: "Quang Ám Vĩnh Tội – phó đường chủ của Tuyệt Mệnh Đường, phụng mệnh đường chủ đến đòi một thứ từ Tử Dương Môn…"

Quang Ám Vĩnh Tội!

Những người của Tử Dương Môn đều thì thầm bàn tán xôn xao, ngay cả Quỷ Tuyền và Tiểu Bạch Long cũng rất giật mình. Bọn họ đã nghe nói từ lâu rồi, cao thủ đệ nhất của Tuyệt Mệnh Đường không phải đường chủ Tuyệt Mệnh, mà là một vị huynh đệ của Tuyệt Mệnh – phó đường chủ Quang Ám Vĩnh Tội…

Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, Quang Ám Vĩnh Tội đã làm mấy chuyện có sức ảnh hưởng to lớn ở gần thành Từ Châu – không chỉ một mình xử lý tên đầu đàn của mấy bang phái nhỏ, cướp đi cống phẩm trong tay bọn họ, thậm chí ngay cả môn chủ của Khô Đầu Môn từ kinh thành tới gần thành Từ Châu để kiếm chút đỉnh, cũng bị hắn ta giết chết ngoài thành, rơi vào kết cục bị phơi thây nơi hoang dã.

Vì thế, Quang Ám Vĩnh Tội đã từng được người chơi trong thành Từ Châu xưng là "Hình Pháp Giả", sóng vai với "Nam Khoái Kiếm, Bắc Đoạn Hồn"!

Nơi mà hắn ta đi qua, kiểu gì cũng có môn phái phải chịu sự đen đủi.

"Thì ra là Quang Ám Vĩnh Tội! Kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu… Không biết môn chủ của Tuyệt Mệnh Đường đến đòi thứ gì, liên quan gì tới Tử Dương Môn chúng ta." Môn chủ của Tử Dương Môn lại cười rất hiền hòa, như thể trận địa trong trụ sở không phải do hắn ta bày ra.

Quang Ám Vĩnh Tội khẽ nhíu mày, hắn ta bớt ngạo mạn đi một chút, nói: "Môn chủ nói đùa rồi, hai ngày trước, môn chủ của bọn ta đã gửi thư cho ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?"

Hắn ta đã gặp nhiều kẻ xung đột chính diện rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta gặp kẻ giả vờ ngớ ngẩn như môn chủ của Tử Dương Môn thế này. Không ngờ trong bầu không khí sặc mùi đối địch này mà hắn ta vẫn có thể giả vờ giả vịt được.

"Ồ, thì ra là miếng ngọc đó hả."

Môn chủ của Tử Dương Môn tỏ vẻ giật mình, hắn ta vỗ vào đầu mình một cái: "Đúng thế, không sai, đúng là quý đường chủ đã gửi thư cho ta, xem trí nhớ này của ta này…"

"Tử Dương môn chủ nhớ lại được thì không còn gì tốt hơn nữa." Quang Ám Vĩnh Tội thản nhiên đáp: "Thời gian cấp bách, đường chủ của bọn ta còn đang chờ đợi câu trả lời của ngài nữa."

"Chuyện này dễ thôi mà, ha ha."

Môn chủ của Tử Dương Môn vung tay lên, như thể đang trò chuyện với một người bạn cũ, hỏi người đứng bên cạnh mà không hề quay đầu lại: "Tra xét ra miếng ngọc đó đang nằm trong tay ai chưa?" Kỹ thuật diễn của hắn ta có thể sánh ngang với ảnh đế.

"Là Hoàng đà chủ." Quỷ Tuyền sửng sốt, liếc nhìn Quang Ám Vĩnh Tội rồi trả lời.

"Ồ, bây giờ hắn đang ở đâu?"

"Thuộc hạ ở đây!"

Hoàng đà chủ bước nhanh tới trước bậc thềm.

"Tốt lắm." Môn chủ của Tử Dương Môn nhìn hắn ta rồi cười thản nhiên: "Ngươi đã lấy miếng ngọc mà Quang Ám đường chủ nói tới rồi sao?"

"Bẩm môn chủ, đúng là lúc đó thuộc hạ đã lấy được nó từ trên người của tên đó."

"Vậy không trả lại cho người ta đi, chỉ là một miếng ngọc mà thôi, đừng vì chút vật nhỏ ấy mà làm ảnh hưởng tới hòa khí của hai môn phái." Môn chủ của Tử Dương Môn hạ lệnh.

"Tử Dương môn chủ đúng là rộng lượng, Quang Ám bội phục…"

Quang Ám Vĩnh Tội còn chưa nói xong, Hoàng đà chủ đã tỏ ra khổ tâm, xoay người về phía cửa chính: "Làm Quang Ám đường chủ phải thất vọng rồi. Đúng là lúc ấy miếng ngọc đó nằm trên người ta, nhưng ta không thể bảo vệ được nó, trong khi đưa cống phẩm về thành, ta bị một nhóm người tập kích, sau khi chết, miếng ngọc cũng bị mất theo."

"Bị mất?"

Quang Ám Vĩnh Tội nhướng mày, lúc này mới biết Tử Dương Môn không thể giao miếng ngọc đó ra được.

"Đúng thế."

Hoàng đà chủ giải thích: "Đã điều tra rõ rồi, người tập kích ta là đội ngũ của Hắc Mân Côi, sau khi miếng ngọc bị thất lạc, ta đã lập tức báo cho môn chủ để đuổi bắt quân sư Hồng San Hô của gia tộc Hắc Mân Côi – người đã lấy được miếng ngọc đó."

"Kết quả thế nào?"

Đương nhiên là Quang Ám Vĩnh Tội biết tầm quan trọng của miếng ngọc đó, biết trong đó ẩn giấu cơ duyên và kho báu cực kỳ lớn, chỉ cần người trông coi chết thì nó sẽ rơi ra ngoài. Vì thế hắn ta mới kiên nhẫn nghe Tử Dương Môn giải thích, không nổi khùng lên ngay trước màn biểu diễn của môn chủ Tử Dương Môn.

"Hôm nay, rốt cuộc bọn ta cũng tìm được Hồng San Hô, chặn đầu ả ta ở cổ mộ…"

"… Với thực lực của Tử Dương Môn thì ắt hẳn không để người của một gia tộc nhỏ bé như thế chạy thoát được mới phải chứ?"

"Nói thì là như thế, nhưng nếu lấy được thì bọn ta còn cần bày ra thế trận này sao?" Quỷ Tuyền tiếp lời, giọng nói của hắn ta không mấy tốt đẹp gì, thấy Quang Ám Vĩnh Tội chú ý tới mình, hắn ta tiếp tục giải thích: "Ta và thiếu chủ dẫn mười huynh đệ cảnh giới Tạo Hóa vào cổ mộ, nhưng không những không lấy lại được miếng ngọc, mà thậm chí ngay cả thiếu chủ và các huynh đệ của bọn ta cũng bỏ mạng ở đó…"

Đến tận lúc này, Quang Ám Vĩnh Tội vẫn lẳng lặng lắng nghe mới tỏ ra kinh ngạc, hắn ta nhíu mày nhìn Quỷ Tuyền: "Ý của ngươi là, bây giờ thứ đó đang nằm trong tay của một cô gái tên là Hồng San Hô, người của gia tộc Hắc Mân Côi sao?"

"… Nằm trong tay người đã giết thiếu chủ của bọn ta." Quỷ Tuyền sửa lại: "Dù sao các ngươi cũng có thể tìm được đáp án mình cần bằng cách đi xem bói mà, chi bằng tự đi tìm đi?"

"Vậy có nghĩa là các ngươi cũng không định trả thù cho thiếu chủ của các ngươi à? Vì sao?"

Quang Ám Vĩnh Tội nghi ngờ nhìn Quỷ Tuyền, hắn ta có thể nhìn ra được, đúng là Tiểu Bạch Long và mấy người đứng cạnh trông có vẻ như bị hao tổn thực lực. Bọn họ không thể cố tình tỏ ra như thế chỉ vì để đối phó với mình được…

Lý do duy nhất chỉ có thể là, bọn họ đã gặp phải kẻ khó chơi!

Sau khi Quỷ Tuyền giải thích thành thật rằng bọn họ không phải là đối thủ của người đó, đôi mắt của Quang Ám Vĩnh Tội hiện lên sự hứng thú dạt dào.