Translator: Nguyetmai
Bên ngoài cổ mộ.
Khi thấy người của Tuyệt Mệnh Đường kéo nhau ra khỏi cổ mộ với bộ dạng thảm hại, dù có ngốc đến đâu thì người của gia tộc Hắc Mân Côi cũng biết Tuyệt Mệnh Đường không chiếm được ưu thế trong cổ mộ rồi, ai nấy đều nhìn Hồng San Hô bằng đôi mắt kính nể và ngạc nhiên.
Thật khó tin khi Quang Ám Vĩnh Tội đích thân ra trận mà lại thất bại trong tay một tên nhóc vô danh như vậy…
Phải biết rằng, trong thời gian gần đây, Quang Ám Vĩnh Tội đã lập được uy danh hiển hách ở Từ Châu và Dương Châu, thậm chí còn được xưng là Hình Pháp Giả sánh ngang với Nam Khoái Kiếm, Bắc Đoạn Hồn!
"San Hô… Tên nhóc đó lợi hại như vậy thật sao?"
"Nghe tỷ nói thì có vẻ như còn rất trẻ, có đẹp trai không hả?"
"Đại tỷ, theo muội, chúng ta dùng mỹ nhân kế để kéo hắn vào gia tộc mình có được không? Như vậy thì chắc chắn sau này danh tiếng của Hắc Mân Côi chúng ta sẽ tăng lên nhiều… Hì hì… Nhiệm vụ vinh quang này giao cho San Hô tỷ đấy!"
Hồng San Hô đang rất đắc ý, những người còn lại ùa tới hỏi này hỏi nọ, đồng thời cũng trêu chọc Hồng San Hô.
Mặc dù đang rất đắc ý, nhưng khi nghe thấy những lời trêu đùa của một người tỷ muội, Hồng San Hô không khỏi nhớ tới thái độ thản nhiên và giọng nói lạnh lùng của Khai Tâm khi ở trong cổ mộ, vẻ đắc ý của nàng ta giảm đi nhiều, nói nhỏ: "Thôi đi, mặc dù tên đó cũng khá đẹp trai, nhưng tính cách khác người lắm, không phải loại đàn ông tốt đâu…"
"Ôi, thế thì thôi vậy." Mấy cô gái không khỏi cảm thấy thất vọng.
Vốn bọn họ còn định tạo ra một tình yêu oanh liệt với cao thủ trẻ tuổi đã đánh bại Tuyệt Mệnh Đường đó, khiến cả giang hồ phải dậy sóng cơ…
Hắc Mân Côi cười rồi nói với Hồng San Hô: "Mọi chuyện đã kết thúc rồi, chúng ta có nên vào đó gặp mặt không?"
"Không cần đâu." Hồng San Hô lắc đầu: "Tính cách của tên đó rất quái gở và lạnh lùng, gửi thư để hắn ta cảm nhận được ý tốt của chúng ta là được rồi, chứ đi vào thì không hay lắm đâu, chưa biết chừng hắn còn cho là chúng ta không chịu từ bỏ miếng ngọc đó nữa."
"Được!"
Hắc Mân Côi cũng không miễn cưỡng nữa, nàng ta gật đầu: "Cứ nghe theo muội đi!"
Nàng ta biết Hồng San Hô làm vậy là đã suy nghĩ kỹ càng rồi, huống chi bọn họ đã để lại thiện ý, chắc chắn tương lai sẽ có thời gian và cơ hội. Vì thế bọn họ bàn tán với nhau thêm một lúc nữa rồi kéo nhau rời khỏi rừng cây bên ngoài cổ mộ.
…
Lôi Chiến đã cố gắng kìm nén sự rung động nãy giờ, người của Tuyệt Mệnh Đường vừa rút lui, hắn ta vội vàng bước tới, nhìn Khai Tâm như đang nhìn một con quái vật. Mãi đến khi Khai Tâm sởn hết da gà lên, hắn ta mới hít sâu một hơi rồi nói trong sự kích động: "Khai Tâm, cậu khai thật ra đi, sao, sao vừa rồi cậu lại làm được vậy?"
Thực ra, ngay khi Quang Ám Vĩnh Tội ra tay, Lôi Chiến đã biết rằng thực lực của đối phương cao hơn mình, thân pháp rút ngắn khoảng cách ấy cực kỳ tài tình và khéo léo, phối hợp với cách ám sát của kiếm ngắn, hắn ta có thể giết chết một cao thủ cảnh giới Tạo Hóa chỉ trong nháy mắt, thậm chí nếu có chuẩn bị từ trước thì còn có thể xử lý được một đối thủ với cảnh giới Hộ Thể không cao lắm.
Nhưng Khai Tâm lại chỉ dùng một chiêu đơn giản…
Lôi Chiến chỉ thấy lưỡi đao sáng lên, tiếp đó cảnh tượng cứ như trong phim, chỉ nháy mắt mà Quang Ám đã trúng hai đao, một đao đánh lui kẻ địch, một đao làm kẻ địch bị thương! Tất cả đều rất quả quyết và dứt khoát, không những sắc bén mà còn tràn đầy tự tin. Lôi Chiến tin rằng, nếu không có chiếc áo giáp đỡ cho phần nào thì e rằng Quang Ám đã biến thành một cỗ thi thể rồi.
"Gì chứ? Chẳng hiểu huynh đang nói gì cả."
Trở lại trạng thái bình thường, Khai Tâm nhìn hắn ta, vẻ mặt như đang rất khó hiểu.
"Đao vừa rồi ấy!" Đôi mắt của Lôi Chiến sáng rực lên, dáng vẻ gặng hỏi ấy giống hệt một đứa trẻ đang rất tò mò: "Ta đang nói sao cậu lại đoán ra hắn sẽ ra tay? Với tốc độ đó, nếu là ta thì chắc chắn ta sẽ không phản ứng kịp được… Cứ như thể cậu đã biết trước quỹ tích công kích của hắn ta ấy…"
"Đoán." Khai Tâm trả lời mà không hề nghĩ ngợi.
"Nói dối." Lôi Chiến không tin.
"Đoán thật mà, lúc ấy ta cũng chỉ tự vệ thôi, không ngờ hắn lại ở đó thật, thế nên mới…" Khai Tâm gật gù, định bụng qua mắt hắn ta.
Hết cách rồi, chẳng lẽ lại nói là hắn đã từng chơi game này ba năm, đã thuộc lòng những kỹ xảo mà đám thích khách này thường dùng à? Nếu thế thì chắc Lôi Chiến sẽ đứng hình và bốc khói như máy móc bị nhập sai dữ liệu mất…
Sau một hồi giải thích, dù rằng Lôi Chiến vẫn không tin, nhưng thấy Khai Tâm đã đi về phía bù nhìn đất ở cách đó không xa, hắn ta chỉ đành bó tay: "Không nói thì thôi, có giỏi thì đừng có để ta tóm được…" Lẩm bẩm xong câu này, hắn ta quay về địa bàn của mình và tiếp tục luyện tập, nhưng cứ thỉnh thoảng là hắn ta lại nhìn về phía này bằng ánh mắt rất quái lạ.
Đến ngày hôm sau, Lôi Chiến vẫn tiếp tục tiến bước lên tầng thứ mười như thường, còn Khai Tâm thì dùng một buổi tối và một buổi sáng để luyện Hoa Lang Ngâm lên đến tầng thứ tám rồi dừng lại, nói lời từ biệt với Lôi Chiến.
"Cái gì?"
Lôi Chiến phản ứng rất gay gắt, nhảy bật ra khỏi vòng chiến.
Hắn ta vừa né tránh sự truy đuổi của người đá khổng lồ vừa la lên rất ngạc nhiên: "Tên nhóc nhà cậu không luyện tập võ học thượng thừa lên cảnh giới Tông Sư với ta mà định đi đâu?"
"Dù sao võ công cũng tiến bộ rồi, ta định đi cướp cống phẩm…"
"Cướp cống phẩm?"
Nghe vậy, Lôi Chiến mở to đôi mắt, không những không ngạc nhiên mà còn tỏ ra vui mừng: "Được đấy, đúng là có lý tưởng và khát vọng… Ba ngày nữa là tới sinh nhật thiên tử rồi. Vào lúc này, đa số cống phẩm đều đã rơi vào tay của các bang phái cũng như các gia tộc lớn, nếu tìm đến những thế lực nhỏ thì cậu hoàn toàn có thể lấy được bằng thực lực của mình." Lôi Chiến dừng lại rồi tỏ vẻ tán thành: "Hay đấy! Việc luyện công thì có thể quay về và tiếp tục bất cứ lúc nào cũng được. Còn nếu lấy được cống phẩm thì chắc chắn sẽ có ích cho cậu rất nhiều, ta không giữ cậu lại nữa."
Nghe Lôi Chiến nói như vậy, Khai Tâm nở nụ cười: "Lôi đại ca, nếu huynh có hứng thú thì chúng ta có thể đi cùng nhau, đến lúc đó chia đều chiến lợi phẩm là được."
"Ta?"
Lôi Chiến cười bất đắc dĩ: "Ta thì thôi, trong những ngày qua, ta đã nhìn ra rồi, mặc dù võ công của cậu thấp hơn ta mấy cấp, cảnh giới Hộ Thể cũng yếu hơn ta, nhưng nếu đấu tay đôi thì chắc chắn ta không phải đối thủ của cậu. Ta cảm thấy mình nên luyện Vô Cực Kiếm Pháp thêm thì hơn… Chắc chắn về sau sẽ còn cơ hội lấy được những thứ kia."
Mặc dù đầu to, nhưng hắn ta cũng không ngốc, mấy ngày tiếp xúc với nhau khiến hắn ta nhận ra một vài điều.
"Nếu vậy thì ta cũng không miễn cưỡng nữa, Lôi đại ca, chúng ta tạm biệt ở đây, sau này sẽ gặp lại!" Khai Tâm chắp tay nói tạm biệt.
Nụ cười trên mặt biến mất, Lôi Chiến cũng chắp tay, trầm giọng đáp: "Ừm, sau này sẽ gặp lại!"
Nói xong, Khai Tâm rời khỏi cổ mộ. Hắn gọi ngựa ở trong Mã Bài ra, giơ roi thúc ngựa lên đường, đi về phía thành Từ Châu…
Lôi Chiến nói không sai.
Chỉ còn ba ngày nữa là tới sinh nhật của thiên tử rồi.
Trong ba ngày này, người của Lục Lâm Liên Minh bắt đầu ùa ra, Lục Phiến Môn, Đông Xưởng và Tây Xưởng cũng bắt đầu điều tra về cống phẩm, truy nã những người chơi đang giữ cống phẩm. Vì thế, hầu hết các cống phẩm đều rời khỏi các thành trấn, NPC xâm nhập vào một cách mạnh mẽ! Giang hồ bắt đầu tiến vào giai đoạn hỗn loạn và máu me nhất.
Trên lưng ngựa, Khai Tâm lấy một tấm bản đồ trong ngực ra, trên đó là những khu vực lân cận của thành Từ Châu, ký hiệu của những hộp gấm màu đỏ cực kỳ rõ ràng.
"Đến lúc ra tay rồi!"
Khai Tâm nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, tiếng võ ngựa dồn dập băng qua đường đi.