Editor: Nguyetmai
"Dừng tay!"
Trong lúc Đề Ảnh đang thoi thóp sắp bị đám người sử dụng trùng độc buồn nôn này mang đi, một tiếng thét đầy kìm nén bỗng vang lên từ bên trên cổ mộ.
Cả đám cùng ngẩng đầu lên trong sự kinh ngạc…
Trên đỉnh cổ mộ, một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt đứng ở trên cao nhìn xuống.
Hai bên trái phải của người đó có hai con cương thi đáng sợ, một con màu đen một con màu xám. Trông thấy cảnh tượng này, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nhìn đám người ấy.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bắc nhìn thấy những người chơi có thủ đoạn như vậy, điều khiển những loại trùng độc và rắn rết buồn nôn, ngay cả một kẻ làm bạn với người chết như cậu ta cũng không thể chấp nhận nổi. Đã vậy đối phương còn dùng những loại trùng độc buồn nôn ấy để săn bắt con vật mà cậu ta đang tha thiết muốn có – Đề Ảnh!
Sau khi thả bồ câu đi, rốt cuộc Tiểu Bắc cũng không nhịn được mà quát lên một tiếng, định ngăn cản những kẻ đó mang Đề Ảnh đi, bởi vì dù suy xét từ góc độ của đội ngũ hay góc độ cá nhân thì cậu ta đều không thể chấp nhận được việc Đề Ảnh bị những tên như vậy mang đi.
"Kẻ nào?"
Trong đám đông, một người đàn ông mũi ưng đứng ra, có vẻ hết sức uy nghiêm, đôi mắt lạnh lẽo sắc nhọn của hắn ta nhìn chăm chú vào Tiểu Bắc, sau đó liếc về phía hai con cương thi bên cạnh Tiểu Bắc, như thể đang liên tưởng đến chuyện gì đó.
"Ngươi hỏi làm gì!"
Dù sao bây giờ Tiểu Bắc cũng có hộ thể thượng thừa, lại có một con cương thi cảnh giới Huyền Diệu, cậu ta khá là cao ngạo. Tuy đáy lòng hơi run sợ khi phải đối đầu với đám người chơi bí ẩn sử dụng trùng độc này, nhưng cậu ta vẫn không luống cuống.
Lúc này, có vẻ như tên đàn ông mũi ưng trông giống thủ lĩnh đó đã nhận ra thân phận của Tiểu Bắc. Đôi mắt hắn ta trầm xuống, vội vàng hạ lệnh cho đồng bạn ở xung quanh: "Đừng để ý tới hắn, lấy Đề Ảnh đi ngay!"
"Láo xược!"
Thấy đám người đó rút vũ khí nhào về phía Đề Ảnh, Tiểu Bắc lập tức giận dữ, nhảy thẳng từ trên đỉnh cổ mộ xuống. Cương thi cảnh giới Huyền Diệu như một phát súng hạng nặng, bật ra sau nhưng lại xuống trước. "Rầm" một tiếng, nó nhảy vào đám đông, khí thế đáng sợ, khiến đám người đó đành tạm thời lùi về đằng sau, trốn tránh mối nguy trước mắt.
Cùng lúc đó, một vầng sáng màu tím nhạt được tỏa ra từ người của Tiểu Bắc – khởi động Linh Hư Thể.
Cương thi cảnh giới Huyền Diệu như môn thần, đứng ở hai bên trái phải của Tiểu Bắc, ngăn cản đám người đó ở bên ngoài, bảo vệ Đề Ảnh ở đằng sau…
Hành động đó khiến đám người ở đối diện phải nổi giận.
Mắt kẻ nào kẻ nấy đều trở nên lạnh lùng, những thanh đao cong như trăng khuyết được phủ một vầng sáng màu đen, hiển nhiên đã được truyền nội lực vào. Bầu không khí giương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng nồng nặc! Nếu không phải người đàn ông mũi ưng đã cảnh cáo ngay từ đầu, không cho họ hành động lỗ mãng, thì e rằng đám người này đã không nhịn được xông lên, làm thịt cái tên liều lĩnh đột nhiên xuất hiện và làm hỏng kế hoạch đi săn của bọn họ này rồi.
"Ngươi có ý gì hả? Đừng tưởng có người chống lưng cho thì muốn làm gì cũng được!"
Sắc mặt của người đàn ông mũi ưng càng thêm âm u! Giờ khắc này đây, hắn ta còn đang giật mình vì sự xuất hiện của Tiểu Bắc, cùng với mấy đồng bạn trong Động Hồ Ly của đối phương. Hắn ta vừa quát lên, vừa liếc mắt tìm kiếm hành tung của những người khác, không dám ra tay tùy tiện.
Cản Thi Nhân Tiểu Bắc giờ đây cũng đã bước lên vị trí năm mươi ba của bảng danh gia. Nhờ có hai con cương thi khủng bố, lại còn đi theo bên cạnh Khai Tâm nên cậu ta cũng thành danh nhờ việc giết chết rất nhiều cao thủ, trước đó không lâu còn nghe đồn là liều mạng với truyền nhân của Đông Phương Bất Bại, trước mắt đang rất nổi bật, cực kỳ dễ nhận ra.
Thực ra, chính Tiểu Bắc cũng đang rất lúng túng…
Trừ bỏ cái lý do là không vừa mắt trước thủ đoạn đối phó với Đề Ảnh thì hành vi hiện tại của cậu ta có thể nói là khá ngang ngược và vô lý, đoạt quái đoạt bảo vật, mặc dù bước đằng sau còn chưa làm, nhưng cũng có ý định như thế rồi.
Vì thế, nghe thấy lời lên án đường hoàng của đối phương, Tiểu Bắc bỗng đỏ mặt, khí thế của hai cương thi bù nhìn bên cạnh cũng giảm sút, không còn độc tài như trước đó.
"Ừm…"
Có điều, Tiểu Bắc cũng không phải là loại người không biết linh động. Lúc trước cậu ta đánh lén Khai Tâm ở Loạn Táng Cương cũng là một hành vi làm theo ý mình, sau đó còn có thể nghĩ bừa ra được một lý do, đương nhiên bây giờ sẽ không để đối phương làm mình phải xấu hổ muốn chết chỉ với một câu như thế. Con ngươi cậu ta xoay một vòng, sau đó lập tức ăn nói hùng hồn: "Trùng độc mà các ngươi thả vừa rồi là thế nào?"
"…"
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, đám người ở đối diện suýt nữa tức đến hộc máu!
Trắng trợn nhảy xuống đây ngăn cản họ giết Đề Ảnh là để hỏi chuyện này à? Huynh đệ, ngươi có đầu óc không thế, tưởng bọn ta là trẻ con ba tuổi sao?
Khuôn mặt của người đàn ông mũi ưng càng lúc càng đen kịt lại, mấy lần phải nhịn cái lòng kích động muốn thả trùng độc của mình ra. Nhưng nghĩ tới người đứng đằng sau đối phương – nhân vật mà hiện tại chính đường chủ cũng phải trốn tránh, hắn ta chỉ có thể dằn cơn giận dữ ấy xuống đáy lòng.
"Tại hạ là phó môn chủ Tru Tâm của Ngũ Độc Môn, trùng độc vừa rồi chỉ là Khu Trùng Thuật mà bọn ta học được. Vị huynh đệ này, để săn được Đề Ảnh, bọn ta đã chờ ở đây hai ngày hai đêm mới thành công, mong các hạ tạo điều kiện cho, xin đừng ngăn cản, nếu không, dù là liều mạng đồng quy vu tận, lên án trên diễn đàn, bọn ta cũng sẽ không chịu nhục."
Mặc dù mặt mũi của người đàn ông mũi ưng đó rất khó coi, nhưng giọng nói của hắn ta rất ôn hòa, cố gắng không lôi khí thế của bang phái ra, mà ngược lại còn sử dụng sức mạnh của dư luận, tạo áp lực gián tiếp cho Tiểu Bắc.
Hắn ta đoán không sai, thanh niên bây giờ vẫn khá để ý đến thanh danh của mình, nhất là những người đã có tiếng tăm thì lại càng giữ gìn hơn nữa…
Những lời nói của hắn ta lập tức khiến Tiểu Bắc cảm thấy ngượng ngùng.
Nhất là khi biết đối phương đã bắt đầu quay video, cậu ta càng thêm chú trọng vào lời nói và cử chỉ của mình, ngửa lên trời cười ha ha: "Ngồi chờ hai ngày hai đêm? Ờ, đúng là vất vả đấy… Nhưng ngại quá, ta với lão đại cũng đã đuổi theo Đề Ảnh rất lâu, không biết có phải con này hay không nữa."
Dứt lời, cậu ta còn đi quan sát Đề Ảnh đang nằm thoi thóp trên mặt đất như đang chứng thực xem sao.
Sắc mặt của đám người đó đồng loạt sa sầm!
"Ý của ngươi là muốn cướp đoạt trắng trợn hả!"
Những đệ tử Ngũ Độc Môn đằng sau người đàn ông mũi ưng không thể nhịn được. Thấy Tiểu Bắc hống hách can thiệp vào và cãi ngang một cách vô sỉ như thế, hơn nữa còn một thân một mình chặn cả đám người, ngọn lửa trong lòng bùng cháy kịch liệt, chỉ muốn thả trùng độc ra cắn nát đối phương!
"Cướp đoạt trắng trợn? Một mình thế này, làm sao ta dám chứ?" Tiểu Bắc cười hì hì, nói: "Ý của ta là các người tạm thời đừng ra tay vội, chờ đại ca của ta tới đây, để ta xem ý kiến của huynh ấy thế nào, phải xử lý ra sao!"
"Mẹ kiếp!"
"Đề Ảnh là của nhà ngươi à? Khi nào thì đến lượt các ngươi xử lý!" Một người nói với vẻ căm phẫn.
"Cũng đâu có phải của nhà ngươi." Tiểu Bắc khoanh tay nhìn trời, bắt đầu bất chấp lý lẽ.
Thấy dáng vẻ này của Tiểu Bắc, người đàn ông mũi ưng biết tình hình không ổn rồi. Đại ca mà đối phương nhắc tới chắc chắn là người đó, không có gì phải nghi ngờ cả, dù sao họ mới cùng đối phó với truyền nhân của Đông Phương Bất Bại cách đây không lâu. Với thái độ này thì có vẻ như Tiểu Bắc cũng để mắt đến Đề Ảnh, sắc mặt hắn ta ngưng tụ lại, nhanh chóng suy xét xem nên cướp đoạt Đề Ảnh, trở mặt với Khai Tâm, hay là…
Vì thế, sắc mặt của người đàn ông mũi ưng thay đổi liên tục, hiển nhiên đang đắn đo chưa quyết định được