Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 224: Giết!

Editor: Nguyetmai

"Ngũ! Độc! Môn!"

Khai Tâm nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ! Mỗi một chữ như ẩn chứa sức mạnh của một đội quân hàng vạn người, ghì trĩu trái tim của người đàn ông mũi ưng cũng như những người ở đây.

"Dừng tay."

Thấy Khai Tâm đuổi tới kịp thời, người đàn ông mũi ưng biết chuyện này không thể thành công được nữa, hắn ta lập tức từ bỏ ý nghĩ giết Đề Ảnh để lấy bảo vật, quát to ra lệnh các đệ tử trong bang dừng tay lại.

Bởi vì Nhất Phẩm Đường có quy định nhận người nghiêm khắc nên thuộc hạ trong bang đương nhiên đều có kỷ luật chỉn chu. Tuy rằng kẻ nào kẻ nấy đều chưa hả giận, nhưng bọn chúng vẫn nghe lời thu những con trùng độc bò tán loạn khắp nơi vào, chuẩn bị cãi lý một trận với Khai Tâm.

"Lão đại!"

Thấy Khai Tâm tới và ngay lập tức làm tất cả phải sợ hãi. Tiểu Bắc biết lần này được cứu rồi, cậu ta mừng rỡ tột cùng, lúc này mới có cơ hội chú ý đến nữ hiệp đã vô tình cứu mình và bắt gặp một đôi mắt ẩn chứa linh khí, không hề e ngại điều gì. Rốt cuộc cô cũng dừng việc chém giết lại, mũi kiếm xoay vòng, bay xuống gần Tiểu Bắc. Cô ngẩng đầu lên, nhìn hai con cương thi đáng sợ đứng ngoan ngoãn bên cạnh Tiểu Bắc, như thể đang lấy làm lạ, cái thứ dữ tợn này không phải là đồ của nhóm người đối diện kia à…

"Đa tạ nữ hiệp đã ra tay cứu giúp!"

Những ngày qua đi theo Khai Tâm, Tiểu Bắc cũng đã quen với giọng điệu và thói quen của nhân sĩ giang hồ, cậu ta chắp hai tay lại, nói cảm ơn một cách dứt khoát.

Mạc Mạc còn đang hoang mang cương thi là của ai, nghe thấy Tiểu Bắc nói cảm ơn, trong lòng cô yên tâm hơn hẳn. Chí ít đối phương không giống người vô lễ, vì thế mới thấy dễ chịu hơn. Cô gật đầu nhẹ một cái: "Không có gì, ta chỉ không ưa cái kiểu lấy nhiều ức hiếp ít của bọn chúng thôi!"

Trong khi nói chuyện, cô di chuyển ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông trên đỉnh cổ mộ khiến đám người của Ngũ Độc Môn phải dè chừng, cô nhướng mày lên: "Hắn là ai? Đồng bạn của ngươi à?"

Mặc dù cô chưa trải đời nhiều, nhưng từ khí thế trên cơ thể người đó, cô vẫn cảm thấy hơi áp lực, may mà lực chú ý của đối phương vẫn dồn vào Ngũ Độc Môn.

"Ừm, lão đại của ta."

Tiểu Bắc đắc ý chống hai tay vào hông, trên mặt không chút sợ hãi hay bất an như lúc bị bao vây hồi nãy nữa, dáng vẻ như thể đã hoàn toàn thả lỏng.

Mạc Mạc nhìn Tiểu Bắc bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi lại nhìn sang gương mặt góc cạnh chứa đầy sự lạnh lùng của Khai Tâm. Đôi mắt cô chớp nhẹ, hứng thú cũng không còn nữa, bởi lẽ từ phản ứng của đám người Ngũ Độc Môn thì rõ ràng bọn chúng khá kiêng kị người này, ắt hẳn cái người lạ lùng bên cạnh này không còn nguy hiểm nữa.

Đang chuẩn bị rời đi thì…

Một giọng nói vọng lại từ đám đông khiến cô giật mình đứng nguyên tại chỗ.

"Khai Tâm!"

Người đàn ông mũi ưng cao giọng, trách mắng một cách hùng hồn và đầy lý lẽ: "Dù sao bây giờ ngươi cũng là cao thủ thành danh trên giang hồ, không dạy bảo huynh đệ của mình cho tốt, ngược lại còn bao che thuộc hạ cướp quái giết người, cậy thế ăn hiếp người khác! Nếu ngươi không trả lại công bằng cho bọn ta, không giao hung thủ giết người ra đây thì ta cũng muốn xem, ngươi sẽ ăn nói thế nào với anh hùng trong thiên hạ!"

Ớ?

Gì cơ?

Mạc Mạc ngỡ ngàng.

Từ đầu tới cuối, cô cứ cho rằng Ngũ Độc Môn cậy thế ăn hiếp người, vậy nên mới giết Tiểu Bắc để cướp quái, vì thế mới rút đao tương trợ, hơn nữa… Nhìn kiểu gì thì Tiểu Bắc cũng không giống loại người một thân một mình chọc vào cả nhóm Ngũ Độc Môn gì cả.

Tại sao bây giờ lũ "người xấu" trong mắt cô lại còn quát tháo "quần thể yếu thế" một cách đường đường chính chính thế kia?

"…"

Khai Tâm không nhúc nhích cũng chẳng trả lời, chỉ dùng ánh mắt khiến người ta lạnh ớn sống lưng, từ cao nhìn xuống người đàn ông mũi ưng và đám đệ tử của Ngũ Độc Môn, tận sâu trong ánh mắt như thể đang nhớ lại chuyện gì đó.

Chờ rất lâu mà không thấy Khai Tâm trả lời, trái tim của người đàn ông mũi ưng dần lặng đi, sắc mặt càng thêm khó coi.

Tên huynh đệ trong Nhất Phẩm Đường cũng không ngờ sau khi nghe được những lời lên án của bọn chúng, Khai Tâm lại phản ứng như thế. Hắn ta cảm thấy không ổn, nhất là khi Khai Tâm liếc qua người đàn ông mũi ưng, sự sắc bén trong mắt như đang nói cho hắn ta, tình hình đang diễn biến theo chiều hướng mà bọn chúng hoàn toàn không thể ngờ tới…

"Khai Tâm!"

Người đàn ông mũi ưng cố tỏ ra bình tĩnh, hắn ta ngước nhìn Khai Tâm, sự tức giận trong mắt càng thêm rõ ràng: "Ngươi nhìn kĩ cho ta! Nơi này…"

Hắn ta vung tay lên, chỉ vào thi thể của đệ tử Ngũ Độc Môn, giọng nói cũng không khỏi cất lên cao hơn: "Chuyện tốt mà tên huynh đệ này của ngươi làm đấy! Hắn không cho ta săn giết Đề Ảnh, nói muốn chờ ngươi tới quyết định, sau đó mười mấy huynh đệ của ta đã chết oan chết uổng trong tay tên huynh đệ này của ngươi! Cả con tiện nhân này nữa, vô duyên vô cớ chạy tới giết người của ta!"

Di chuyển tầm mắt, hắn ta nhìn sang Mạc Mạc – người mặc váy lụa đang vô cùng ngạc nhiên, giọng nói hắn ta càng thêm sắc bén và kiên quyết: "Ta cho ngươi biết, hôm nay, nhất định ta phải giữ tên huynh đệ đó của ngươi cũng như con tiện nhân này lại, để lấy lại công bằng cho các huynh đệ Ngũ Độc Môn ta! Ngươi định nhúng tay vào thì tốt nhất nghĩ cho kĩ vào! Đừng có đốt lửa thiêu mình! Thân! Bại! Danh! Liệt!

Dứt lời, hắn ta không có ý định chờ Khai Tâm trả lời nữa, cắn răng hạ lệnh với những đệ tử còn thừa lại ở đằng sau: "Giết!"

Tiểu Bắc và Mạc Mạc đồng loạt biến sắc.

Tiểu Bắc không khỏi lo lắng vì những ngôn từ lên án chính nghĩa của người đàn ông mũi ưng, cậu ta không ngờ đối phương lại có thể nói đến mức nghiêm trọng như thế.

Còn Mạc Mạc thì hoàn toàn mơ màng và phiền muộn.

Lời lên án của Ngũ Độc Môn cực kỳ rõ ràng, tất cả đều là do người đàn ông bên cạnh mà cô đã cứu này, cậu ta đã quấy rối người khác, hơn nữa còn ra tay đoạt quái.

"Quả nhiên, đều chẳng phải hạng tốt lành gì."

Mạc Mạc không biết phải nói gì, cô liếc nhìn hai con cương thi xấu xí, hung ác bên cạnh Tiểu Bắc, dường như hiểu ra rằng, lần này mình đã xen vào một chuyện không đâu rồi. Thế nhưng đã gây thù chuốc oán rồi, bây giờ đệ tử Ngũ Độc Môn đánh tới, cô vẫn giơ ngang thanh kiếm lên trước ngực, đôi mắt trở nên sắc bén.

Tuy rằng hơi đuối lý… Nhưng ai bảo đám người Ngũ Độc Môn này lại có sở thích kỳ dị như thế, nuôi dùng trùng độc, ngay cả huy hiệu của bang phái cũng là con rết buồn nôn, có vẻ cũng chẳng phải người tốt, cô giết cũng thấy rất đương nhiên, không có chút cảm giác tội lỗi nào cả.

Đúng lúc này, một giọng nói trào phúng lạnh lùng vang lên trên đỉnh cổ mộ: "Thân bại danh liệt?"

Ngay sau đó, tiếng tay áo xẹt qua không khí vang lên, Khai Tâm bay từ trên đỉnh cổ mộ xuống, hạ xuống trước mặt người đàn ông mũi ưng - phó môn chủ của Ngũ Độc Môn, ánh mắt hắn vẫn cứ lạnh lùng như cũ.

Mặc dù có một áp lực vô hình khi bị Khai Tâm nhìn chăm chú vào như thế, nhưng nghĩ đến "chứng cứ" trong tay, hắn ta lại đứng thẳng sống lưng: "Hừ! Thuộc hạ của ta đã quay lại toàn bộ quá trình huynh đệ ngươi đoạt quái rồi, nếu ngươi nhúng tay vào mà không phân rõ phải trái gì cả, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đứng ra phân tích đúng sai!"

Vừa dứt lời, một câu rất khó hiểu của Khai Tâm vọng vào trong tai người đàn ông mũi ưng: "Có biết cái gì gọi là giang hồ không?"

Người đàn ông mũi ưng ngỡ ngàng, không hiểu Khai Tâm nói như vậy là sao.

Có vẻ như Khai Tâm đã biết trước đối phương không thể đáp lại được, hắn nhìn về phía xa xa, thì thào trong miệng: "Có lẽ bây giờ ngươi không hiểu, cũng có thể là giả vờ không hiểu, nhưng ngươi sẽ hiểu ngay thôi…"

Vút!

Ra tay nhanh như điện, Khai Tâm chộp lấy cái cổ của người đàn ông mũi ưng.

Người đàn ông mũi ưng hoàn toàn không ngờ Khai Tâm sẽ ra với hắn ta, lúc định phản ứng lại thì đã muộn rồi, huyệt đạo của hắn ta đã bị khống chế, không thể dồn sức được.

Trong những tiếng quát tháo phẫn nộ xung quanh, Khai Tâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt sợ hãi và phẫn nộ của người đàn ông mũi ưng, đôi mắt mang theo sự lạnh lùng, kiên quyết… Như lòng kiên quyết báo thù.

"Rắc!"