Editor: Nguyetmai
Theo tình báo của Dược Thạch Vạn Năng, vì sự thất bại của Lạc Vũ Môn, đồng thời cũng vì video Hiệp Nghĩa Môn vào đến tầng thứ ba của Động Hồ Ly và gặp được vợ chồng Yêu Hoa, nên Nhất Phẩm Đường đã quyết định lên kế hoạch lật ngược tình thế ở Động Hồ Ly. Đến lúc đó, ngoại trừ đường chủ Mộng Vân với thực lực đã được tăng lên nhiều dẫn đội, hai phó môn chủ xếp hàng đầu trên Long bảng cũng sẽ có mặt!
Đương nhiên, với thực lực của Hiệp Nghĩa Môn, vẫn có khả năng chống lại ba kẻ đầu sỏ này.
Dù sao thì nữ hào kiệt Mạc Phong của Hiệp Nghĩa Môn vẫn luôn quanh quẩn ở vị trí số một, số hai trên Phượng bảng. Mặc dù bây giờ bị Mộng Vân ép xuống dưới, nhưng thực lực vẫn rất xuất sắc, để kiềm chế Mộng Vân thì không có vấn đề gì.
Mặc khác, Hồng Trần đã kế thừa được y bát của Tăng Quét Rác Thiếu Lâm Tự, cộng thêm Nghĩa Khí Hầu Lâm Tiêu, đủ để đương đầu với những thủ lĩnh của Nhất Phẩm Đường rồi.
Điều nguy hiểm nhất chính là những cao thủ hàng đầu của Nhất Phẩm Đường, bọn chúng phối hợp với nhau rất ăn ý, những người chơi mới được thành lập trong Hiệp Nghĩa Môn không thể sánh bằng được.
Vẫn rất khó để Hiệp Nghĩa Môn chống lại cuộc chiến lật lại tình thế của Nhất Phẩm Đường.
Vốn dĩ Khai Tâm còn nghĩ, sau những cố gắng lần trước, Lạc Vũ Môn đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề, không thể áp chế được Hiệp Nghĩa Môn. Hiệp Nghĩa Môn đạt được thời cơ phát triển tốt như thế, lẽ ra sau này sẽ không bị giải thể hoặc chí ít là thời gian giải thể sẽ đến chậm hơn mới đúng. Thế nhưng, như thể có một bàn tay ở đằng xa đã đưa tất cả trở về quỹ đạo ban đầu.
Không chỉ như thế, một khi cuộc chiến giữa Hiệp Nghĩa Môn và Nhất Phẩm Đường nổ ra, với thủ đoạn của "Vân Hậu" trong kiếp trước, chắc chắn Hiệp Nghĩa Môn sẽ không địch lại được. Thậm chí còn đẩy nhanh tốc độ sụp đổ của Hiệp Nghĩa Môn, ngay cả Hiệp Nghĩa Minh trong kiếp trước cũng không xuất hiện.
Nghĩ đến đây, Khai Tâm bắt đầu cảm thấy băn khoăn.
Trong mắt người ngoài, Nhất Phẩm Đường đang chuẩn bị cuộc chiến tranh đoạt thần khí của vợ chồng Yêu Hoa. Nhưng hắn thừa hiểu rằng, ở thời điểm hiện tại, cho dù dốc hết sức lực của Nhất Phẩm Đường thì bọn chúng cũng không thể đánh bại vợ chồng Yêu Hoa. Bọn chúng chỉ đang tìm cớ để chiến đấu trực diện với Hiệp Nghĩa Môn mà thôi.
Dù sao Nhất Phẩm Đường cũng đã phát triển đến mười mấy bang phái, trong đó bao gồm cả Lạc Vũ Môn, Ngũ Độc Môn, thế lực không nhỏ. Nếu tất cả đều tham gia vào thì chắc chắn nguyên khí của Hiệp Nghĩa Môn sẽ bị tổn thương nặng nề, tụt ra khỏi hàng ngũ của ba môn phái lớn. Nhất Phẩm Đường đã nhìn ra được rằng Hiệp Nghĩa Môn sẽ không dễ dàng từ bỏ vợ chồng Yêu Hoa, định bắt lấy điểm yếu của Hiệp Nghĩa Môn, cho nó một đòn trí mạng!
Nếu tiếp chiêu, chắc chắn kết cục sẽ là thất bại.
Nếu né tránh, danh tiếng của Hiệp Nghĩa Môn sẽ xấu đi – Nhất Phẩm Đường vừa vào Động Hồ Ly là Hiệp Nghĩa Môn lập tức rút lui, người trong "Giang hồ" vừa nhìn là biết chuyện này nói lên điều gì.
Vì thế, cuộc chiến giữa Hiệp Nghĩa Môn và Nhất Phẩm Đường là không thể tránh được!
Điều mà Khai Tâm suy nghĩ bây giờ là, trong lúc này, sức của một vài người không thể thay đổi được cục diện. Nhất là khi đối mặt với một Nhất Phẩm Đường có thế lực không ai sánh bằng đó, không cẩn thận là chính mình cũng phải toi đời.
Tuy rằng lúc trước Khai Tâm thắng thế ở Hình Phạt Chi Phong và Động Hồ Ly, nhưng tất cả chỉ là thực lực một góc của Nhất Phẩm Đường, là những thuộc hạ của môn phái nhỏ. Hầu hết những cao thủ thực sự của Nhất Phẩm Đường đều tụ tập ở trụ sở chính, sau quãng thời gian vừa qua, Khai Tâm không hề cảm thấy ngạc nhiên khi chúng có thêm một đám cao thủ cảnh giới Huyền Diệu.
Nếu thật sự đối đấu, chẳng những Khai Tâm không được lợi, mà còn gây nguy hiểm cho bản thân mình!
"Thế nào?"
Dù sao Dược Thạch Vạn Năng cũng mới chỉ biết được một phần thông tin, chưa hiểu rõ về tình hình của Nhất Phẩm Đường. Thấy Nhất Phẩm Đường chuẩn bị đối phó với Hiệp Nghĩa Môn, hắn ta chỉ nảy sinh xúc động muốn nhảy vào mà thôi!
Nhìn chăm chú vào tờ giấy trong tay, Khai Tâm hít một hơi thật sâu rồi trả lời: "Để ta nghĩ xem."
Dù sao Bạch Hổ Lâm cách huyện Vu Hồ không xa, cách thôn Tiên Hồ cũng rất gần, một khi có biến thì hắn có thể tới đó rất nhanh, thế nên cũng không sốt ruột gì cả.
Mấy phút sau, bồ câu mang theo lời hồi âm của Dược Thạch Vạn Năng quay trở lại: "Được, muộn nhất là ngày mai phải cho ta câu trả lời chắc chắn đấy! Bây giờ xung quanh huyện Vu Hồ có rất nhiều đệ tử của Ngũ Độc Môn và Lạc Vũ Môn, rất có thể chúng sẽ ra tay trong hai ngày tới!"
Vò nát tờ giấy trong tay, đôi mắt của Khai Tâm lập tức trở nên lạnh lẽo.
Tạm thời hắn vẫn chưa muốn trở mặt với con quái vật lớn là Nhất Phẩm Đường, tuy rằng tốc độ phát triển của Thải Y Môn rất nhanh, đã có quy mô bước đầu rồi. Nhưng dù sao cũng là sinh viên, đi đối đầu với công hội trò chơi chính quy thì không sáng suốt chút nào, cũng không thể gánh chịu được tổn thất. Thế nhưng…
Khối u Ngũ Độc Môn này thì vẫn có thể đối phó được.
Đúng lúc Dược Thạch Vạn Năng mới bị Ngũ Độc Môn phục kích, sóng gió còn chưa lắng xuống, hắn hoàn toàn có thể ra tay vào lúc này, tiêu diệt Ngũ Độc Môn một cách quang minh chính đại.
Cho dù không thể chặt đứt gốc rễ của nó, thì cũng có thể khiến nó mất đi khả năng tham gia vào hành động trong Động Hồ Ly của Nhất Phẩm Đường!
…
Huyện Vu Hồ.
Phó môn chủ Lâm Tiêu, phó môn chủ Hồng Trần và những thủ lĩnh trong Hiệp Nghĩa Môn đang vây quanh một cô gái mặc áo choàng đỏ rực, vội vàng lên đại sảnh trên tầng hai của Vọng Nguyệt Lâu.
Lên lầu và liếc nhìn một lượt, đôi mắt của tất cả đều đổ dồn về phía cô gái đang ngồi gần cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh hồ nước ở phía xa xa.
Cô gái đó đeo trang sức kim loại trên đầu, che mặt bằng chiếc khăn màu bạc, hai tay đặt trên đầu gối, cơ thể xinh đẹp tùy ý tựa vào chỗ ngồi, trông rất thoải mái và thư giãn. Nhưng thanh bảo kiếm lạnh lẽo trên bàn lại tản ra khí thế vô hình, khiến một số người chơi lên đến lầu hai chẳng dám tới gần, tránh đi rất xa.
Nhóm người của Hiệp Nghĩa Môn bước về phía đó.
Tuy họ đã nhìn rất lâu rồi, nhưng Mộng Vân lại như thể hoàn toàn đắm chìm vào phong cảnh bên ngoài, không hề phát hiện ra những người bên cạnh. Đến khi Hồng Trần không thể kiềm chế được mà hắng giọng một tiếng, mỹ nhân đang ngẩn người ấy mới sực tỉnh lại.
"Ừm? Muội muội tới rồi à? Mời ngồi."
Mặc dù Mộng Vân không đứng lên đón tiếp, nhưng nụ cười trên mặt nàng ta lại mang tới cảm giác chân thành và tôn trọng cho mọi người, không ai có thể tức giận được.
Cô gái mỹ lệ đó cũng thế, nàng ta gật đầu, bước tới vị trí đối diện với Mộng Vân, cởi chiếc áo choàng đỏ rực ra, để lộ dáng người thướt tha không thua kém Mộng Vân chút nào.
Môn chủ của Hiệp Nghĩa Môn, Mạc Phong!
Giang hồ đồn rằng, đây là người phụ nữ duy nhất có thể ganh đua cao thấp với Mộng Vân!
Thế nhưng, hai cô gái này lại có hai khí chất hoàn toàn khác nhau!
Mộng Vân chẳng những xinh đẹp mà còn có cảm giác bí ẩn và sự trưởng thành của phụ nữ. Dường như một người phụ nữ đã trải qua rất nhiều chuyện, mỗi một hành động, cử chỉ đều mang theo sự quyến rũ, uy nghiêm và tư thái của riêng mình…
Nhưng Mạc Phong thì lại khác hoàn toàn!
Đó cũng là một mỹ nhân, nhưng khí khái hào hùng giữa hai đầu lông mày, đôi mắt sáng rực tạo nên khí thế bất phàm, ngay cả những người đàn ông như Lâm Tiêu, Hồng Trần cũng cảm thấy áp lực khi đứng trước mặt nàng ta. Người con gái có khí khái đàn ông, đây ắt hẳn là câu nói dùng để miêu tả những cô gái như Mạc Phong.
"Không biết Vân đường chủ mời ta đến đây là để chỉ giáo điều gì!" Mạc Phong nói chuyện hệt như những người giang hồ, nhìn là biết ngay nàng ta là một người phụ nữ nghiêm túc, ngay thẳng.
Lâm Tiêu, Hồng Trần đã quen với việc này lắm rồi, không biết bao nhiêu huynh đệ trong Hiệp Nghĩa Môn bàn tán với nhau rằng môn chủ của họ có bề ngoài của phụ nữ, nhưng nội tâm lại giống hệt đàn ông.