Editor: Nguyetmai
Trong tiếng xé gió dồn dập, sau khi một bóng người màu xám thu hút sự chú ý của hầu hết người chơi, ở cửa vào của Động Hồ Ly, vô số tiếng kêu thất thanh liên tiếp vang lên, những ánh mắt ngạc nhiên và vui mừng rơi vào người NPC mà họ chẳng còn xa lạ gì này:
"Ơ? Sao nàng ấy lại tới đây?"
"Không phải nàng ấy vẫn đứng ở thôn Tiên Hồ, làm một NPC buôn bán dược liệu à?"
"Chẳng lẽ là nội dung nhiệm vụ ẩn?"
Điều khiến những người chơi ngạc nhiên là, NPC hồ mẫu vốn chẳng đáng chú ý đó lại bất ngờ xuất hiện ở Động Hồ Ly. Còn vui mừng vì đây có thể là một nhiệm vụ ẩn, nếu như kích hoạt…
Rất nhiều người chơi nhất thời tập trung lại.
Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa rầm rộ cũng vọng tới gần, vô số người chơi thúc ngựa vào rừng cây, tới trước mặt hồ mẫu với khuôn mặt lo lắng, hỏi bằng giọng ngạc nhiên: "Xin hỏi, có chuyện gì cần bọn ta giúp đỡ không?"
"…"
Hồ mẫu không hề quan tâm tới, chỉ đứng trước cửa vào, nhíu mày nhìn vào đầu lâu của con dã thú và đám lửa, nét chất phác thường ngày ở thôn Tiên Hồ đã biến mất, đôi ngươi ánh lên tức giận khó hiểu.
"Phải chăng cô có người thân đang gặp nạn trong Động Hồ Ly? Ta sẽ tìm giúp cô!" Những người vây quanh hồ mẫu càng lúc càng nhiều, tầng tầng lớp lớp, còn đang không ngừng tăng lên. Họ dồn dập đặt câu hỏi, hy vọng có thể kích hoạt được nhiệm vụ ẩn của hồ mẫu, nhưng dường như hồ mẫu lại chẳng có chút tâm trạng nào cả.
Cho dù như thế, những người chơi xung quanh vẫn rất nhiệt tình, không ngừng nhốn nháo…
Thời gian trôi đi từng chút, từng chút một.
…
Tầng thứ ba của Động Hồ Ly.
Trong mật thất Yêu Hoa, hơn mười cao thủ đã ngã xuống xung quanh, trong đó có cả người của Hiệp Nghĩa Môn, Nhất Phẩm Đường và Lăng Tiêu Cung. Lúc này, bên cạnh Yêu Hoa chỉ còn lại chín người là Mộng Vân, Mạc Phong, Cầm Vận, Lâm Tiêu, Hồng Trần, Hoang Sát, Huyết Y, Thượng Quan Luyến và Hải Đông Thanh.
Những đòn công kích của Yêu Hoa quả thực rất ngang ngược.
Cho dù là những siêu cao thủ hàng đầu thì cũng khó mà đỡ được nửa chiêu của Yêu Hoa. Thông thường, cứ một đao là đã bị đánh bay ra ngoài, không thể né tránh được. Thảm hại hơn nữa là họ còn chưa thấy rõ Yêu Hoa ra tay thế nào thì đã bị đánh ngã ra đất. Chỉ có chín cao thủ thay nhau ra trận thì mới có thể cầm cự được một lát, về sau còn phải tổ hợp thành tổ ba người để ra trận, một tổ lo việc thu hút mọi công kích, hai tổ còn lại tìm cơ hội đánh Yêu Hoa bị thương.
Sau nửa tiếng, chiếc áo lông cáo của Yêu Hoa cũng thấm ra những vết máu, máu dưới chân cũng nối liền thành vũng, sắc mặt ngày càng nhợt nhạt hơn. Mỗi lần ra tay là hắn ta lại thở dốc kịch liệt, thậm chí còn ho ra máu tươi, dấu hiệu suy yếu rất rõ ràng!
"Sắp rồi!"
"Dồn sức nữa đi!"
Hồng Trần nuốt một viên Ngọc Lộ Hoàn, la lớn một tiếng, vỏ kiếm và kiếm nối liền lại với nhau, khí thế tăng vọt, khoảng cách công kích cũng tăng lên rất nhiều. Hắn ta tung ra vài gậy liên tiếp chỉ trong một thời gian ngắn, nhanh như chớp đâm ra mấy vết thương trên người Yêu Hoa.
Yêu Hoa lảo đảo liên tục, vũ khí trong tay cũng không nắm chặt được nữa…
Đôi mắt của tám người còn lại đều sáng lên.
Trong tầm công kích! Cơ hội tốt!!
Tất cả cùng ra tay đồng thời, đủ mọi đòn tấn công như vũ bão đổ dồn xuống thân thể yếu ớt vốn đã bị thương nặng của Yêu Hoa. Yêu Hoa va vào vách tường và trượt xuống đất, phun ra một búng máu tươi. Thế nhưng, hắn ta không hề gào thét, ngược lại còn nở một nụ cười như được giải thoát, trông không bình thường chút nào.
Trong mật thất, ánh nến trên bàn chập chờn mãnh liệt, như thể đang nói rằng: Người sắp chết, đèn sắp tắt!
Trong lúc lực chú ý của tất cả mọi người dồn hết vào Yêu Hoa, không ai nhận ra rằng không gian xung quanh mật thất đang thay đổi rất rõ ràng.
Sàn nhà trơn nhẵn đang dần mất màu.
Vách tường bốn phía cũng như dịch lỏng, trong khi cả ba bang phái lớn hoàn toàn không chú ý tới, dần dần mất đi bề mặt láng bóng, nhanh chóng chảy xuống.
Rất nhanh, mật thất chấn động kịch liệt!
Rốt cuộc mọi người cũng phát hiện ra những thay đổi xung quanh, trong những tiếng vang ầm ầm, tất cả những người trong ba bang phái lớn đồng loạt biến sắc.
"Chuyện gì vậy?"
"Động đất à?"
"Đù! Không đến mức đó chứ!"
"Không phải động đất, đây là hiệu quả của Huyễn Thuật!" Hải Đông Thanh thừa cơ vươn tay ra đỡ Cầm Vận, nàng ta vừa hất bàn tay đó ra, vừa tỉnh táo nhắc nhở mọi người: "Có thể xung quanh Động Hồ Ly đều có hiệu quả của Huyễn Thuật, chúng ta gặp nguy rồi! Thê tử của Yêu Hoa, chúng ta đã quên mất sự tồn tại của nàng ta!"
Nói đến đoạn sau, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi hẳn.
Truyền thuyết chỉ kể rằng Yêu Hoa bị thương nặng, thê tử của Yêu Hoa bị tẩu hỏa nhập ma, nàng ta không có ở đây, lẽ nào thực lực không hề bị suy giảm…
"Đừng lo nhiều như thế, đánh bại Yêu Hoa trước đã!"
Ánh mắt của Mộng Vân rất kiên quyết, nàng ta nhìn Yêu Hoa đang thoi thóp nhưng lại tươi cười như được giải thoát, hạ quyết tâm liều mạng. Thanh kiếm rạch ra một vầng sáng rực rỡ, cả căn mật thất bỗng nóng rực, ngọn lửa màu đỏ đánh về phía Yêu Hoa.
Cùng lúc đó, cao thủ của hai môn phái còn lại cũng sợ sẽ gặp chuyện gì ngoài ý muốn hơn. Họ thi triển những sát chiêu mạnh nhất, tất cả đồng loạt xông về phía Yêu Hoa, định làm thần khí trên người Yêu Hoa rơi ra rồi tính.
Thế nhưng, trong lúc tất cả cùng đánh trúng Yêu Hoa, cả không gian dường như sụp đổ, hoàn cảnh xung quanh thay đổi hẳn – bốn bức tường biến mất, trần nhà cũng biến mất! Không gian trong mật thất bỗng trở nên thông thoáng, gió đêm thổi qua một cách hững hờ, cả đám cùng xuất hiện ở rừng cây vắng vẻ dưới đêm trăng…
Cửa vào!
Đây là cửa vào của Động Hồ Ly mà?!
Nương theo ánh trăng mờ nhạt, tất cả mọi người nhận ra rừng cây xung quanh rất quen mắt. Còn đang cảm thấy kỳ lạ vì đột nhiên xuất hiện ở cửa vào của Động Hồ Ly, họ đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc không thể xua tan nổi, cảm giác dưới chân cũng dính dấp, như thể mặt đất đã bị nhuốm ướt hết rồi.
Vừa cúi đầu nhìn…
Những tiếng la hét sợ hãi dồn dập vang lên! Xen vào đó là vài tiếng hét chói tai của một số người chơi nữ.
Tiếng hét chói tai khiến dã thú có hình thể đáng sợ ngoài rừng chú ý tới, đôi mắt tàn nhẫn hằn đỏ, chín cái đuôi đỏ rực như muốn chọc thủng cả bầu trời!
Vút!
…
Ánh trăng chiếu rọi vào rừng, trùng hợp soi sáng khuôn mặt trắng bệch của Yêu Hoa. Thi thể tiều tụy của hắn ta có vẻ kỳ dị và bình yên lạ lùng trong vô số thi thể của những người chơi ở xung quanh.
Thần khí quý phái, khí phách và lạnh lẽo thấu xương được Yêu Hoa chặt nắm trong tay. Bắt mắt đến thế, nhưng không có bất cứ ai trong ba bang phái dám bước lên trước, chiếm lấy thần khí vào tay.
Cho dù là Mộng Vân quyến rũ động lòng người, Mạc Phong oai phong lẫm liệt hay Cầm Vận dịu dàng tài trí, tất cả đều cách thi thể của Yêu Hoa rất xa. Họ nhìn chăm chú vào bìa rừng u ám, không ai dám thở mạnh, như thể không hề nhìn thấy thần khí của Yêu Hoa.
Không một ai nhúc nhích!
Thi thể của hơn một ngàn người chơi khiến cả rừng cây trở thành địa ngục của Tu La, sự kỳ dị của nơi này đã vượt qua ranh giới cuối cùng mà ba bang phái lớn có thể chấp nhận được. Ngay cả chưởng môn và phó chưởng môn của ba môn phái cũng biết mình đã rơi vào một tình cảnh nguy hiểm.
Đúng lúc này, một nhóm người bỗng xuất hiện ở một hướng khác. Những tiếng la hét vang lên liên tục, ngày càng đến gần phía này…
"Oa!"
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ha ha! Phát tài rồi! Chưa ai động vào thi thể của những người này cả!"
"Nhìn bên kia xem cái gì kìa! Thanh đao đó…"
Vũ khí của Yêu Hoa tản ra một tia sáng màu lam hút hồn, tia sáng chuyển động dưới ánh trăng, bắt mắt vô cùng. Nó nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt của những người chơi bên kia, những tiếng xé gió lao đến tới tấp.
Đám người trong ba bang phái lớn đồng loạt biến sắc!
Bởi lẽ vào giây phút những người đó bay tới gần thi thể của Yêu Hoa, bìa rừng bỗng hiện lên hai đốm sáng đỏ! Con ngươi độc ác và tàn bạo hệt như diêm vương hiện thân dưới đêm trăng!