Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 27: Viện binh

Translator: Nguyetmai

Trong thành Cô Tô có sáu người trẻ tuổi đi như bay trên đường, dáng vẻ vô cùng lo lắng, hệt như nhân viên chữa cháy.

"Đù!"

"Tiểu Lý, ngươi không thể ngừng lại giải thích một chút được sao?"

"Chạy nhanh như vậy làm gì, định cầm tiền rồi trốn luôn hả."

"Ngươi đừng có nghĩ oan cho người khác, có chút tiền cỏn con, đáng là bao hả?" Năm người chạy đằng sau đã mệt lả rồi nhưng vẫn không quên trêu chọc nhau.

Chỉ có nam tửngười đàn ông áo xanh vừa theo sát đằng sau vừa nhìn vào bóng lưng của Tuyền Phong Tiểu Lý suy tư điều gì đó.

Mãi đến khi vào một cửa hàng vũ khí, sáu người mới có cơ hội thở dốc!

"Chưởng quầy, lấy cho ta năm bộ Liễu Diệp Phi Đao, bạc đây!" Mặt Tuyền Phong Tiểu Lý đỏ bừng, tim đập loạn, vỗ vào quầy hàng, nói một cách hùng hồn.

"Có ngay, năm mươi lượng bạc." Chưởng quầy nhìn Tuyền Phong Tiểu Lý rồi giơ tay lấy tiền.

"Xì! Tưởng ngươi định mượn bao nhiêu chứ, có năm mươi lượng mà còn mượn của bọn ta…" Năm người đi theo sau nghe vậy suýt thì tức chết, một trong năm giơ năm ngón tay ra, vẻ mặt rất khoa trương.

Thì ra Tiểu Lý cũng không biết rõ giá cả của Liễu Diệp Phi Đao, chỉ nói là mượn tiền của năm người, sau đó dẫn năm cái "máy rút tiền di động" này về Thành thành Cô Tô. Dù muốn kiếm năm mươi lượng bạc cũng cần thời gian đối với những người mới chơi, nhưng với mấy người bọn họ thì đúng là không đáng là gì.

Điều duy nhất khiến năm người đó cảm thấy kì kỳ lạ là phản ứng của Tiểu Tuyền Phong!

Chỉ là mua đồ thôi mà, phải vội vàng như vậy sao? Dáng vẻ sốt ruột đó cũng hơi quá lố rồi, người không biết lại tưởng cậu ta bị ma đuổi mất.

Tây Môn Thanh đi theo nãy giờ, cậu anh ta không nói bất cứ điều gì cả, vẻ mặt bất đắc dĩ đến gần quầy: "Tiểu Tuyền Phong… Hôm nay ngươi làm bọn ta khổ quá đấy! Rốt cuộc là chuyện gì mà ngươi phải chạy như bay, ngừng cũng không thèm ngừng? Mọi người đợi cả nửa ngày trong quán rượu, côn đồ cũng sắp ra rồi, ấy vậy mà ngươi lại nhấc mông lên chạy mất!"

"Xin lỗi mấy huynh đệ, thật sự là có việc gấp rất quan trọng. Giờ ta phải qua sông Tô Châu đưa đồ cho người ta, đợi trở về ta sẽ tạ tội với mọi người."

Thấy Tuyền Phong Tiểu Lý chắp tay nói vậy, lòng hiếu kỳ của mọi người càng dâng cao:

"Tạ tội thì không cần, cũng không phải chuyện to tát gì, ngươi cứ nói rõ ra là được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Đưa đồ gì vậy? Ai dám sai sử Tiểu Tuyền Phong ngươi như thế?"

"Đúng vậy."

"Rốt cuộc là ai?"

Đúng lúc này, Tây Môn Thanh như nhận ra điều gì đó qua lời nói của Tiểu Tuyền Phong:

"Qua sông Tô Châu? Người dùng bồ câu gửi thư cho ngươi đang ở Hắc Phong Trại sao?"

Trong sáu người, Tây Môn Thanh từng qua sông một lần rồi, biết lãnh địa của Hắc Phong Trại, anh cậu ta nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, có vẻ như nghĩ đến điều gì!

Tuyền Phong Tiểu Lý cũng tò mò: "Thanh ca, huynh cũng biết nơi này sao?"

"…"

Vẻ mặt Tây Môn Thanh nghiêm trọng hẳn lên, gật đầu: "Đúng vậy, ta từng đến đó một lần, sang sông rồi ta mới phát hiện ra, Hắc Phong Trại chặn một trong mấy đường đi của Thành thành Cô Tô, xem ra thực lực của vị bằng hữungười bạn này của đệ không kém nhỉ." Nói đến đây, anh cậu ta liếc nhìn chưởng quầy đang lấy năm bộ Liễu Diệp Phi Đao: "Người đó lại dám đến Hắc Phong Trại để tăng cấp."

"Thanh ca nói như vậy, chẳng lẽ nhiệm vụ ở Hắc Phong Trại cao cấp hơn à? Đến bây giờ đệ còn chưa dám ra khỏi Hàn Sơn Tự nữa…" Một người trẻ tuổi nói chen vào.

"Tình hình ở Hắc Phong Trại ra sao?" Bất cứ một người chơi nào cũng vô cùng tò mò về những nơi thực hiện nhiệm vụ cao cấp, ngay cả những người chơi khác trong cửa hàng cũng chú ý đến, ai nấy vểnh tai lên nghe.

Trên mặt của Tây Môn Thanh hiện lên nét xấu hổ: "Tình hình cụ thể ở Hắc Phong Trại ta cũng không rõ lắm, nhưng ta biết đó là hang hổ của một đám sơn tặc, tên sơn tặc cấp thấp nhất cũng mạnh hơn côn đồ, còn giết người không chớp mắt, bình thường đều là hai, ba tên đi cùng nhau…"

"Thế chẳng phải là rất nguy hiểm sao?"

Cả đám nhìn nhau hít một hơi lạnh, đồng thời càng thêm hứng thú với người bạn mà Tuyền Phong Tiểu Lý nói đến: "Tiểu Lý ca, rốt cuộc người bằng hữubạn lợi hại đó của huynh là ai vậy?"

Lúc này Tây Môn Thanh lại mở miệng: "Tuy rằng trong Thành thành Cô Tô có không ít người lợi hại hơn ta, nhưng lại không có nhiều người dám đến Hắc Phong Trại, bằng hữubạn của Tiểu Tuyền Phong hẳn là người trong phủ Mộ Dung kia đúng không?"

Càng nói, giọng nói của anh cậu ta càng nghiêm túc, thậm chí còn chờ mong nhận được câu trả lời xác thực.

"Là hắn anh ta sao?"

"Lam Sam Quân Tử Kiếm!"

Bốn người khác đua nhau nói, nhìn vẻ đắc ý trên mặt Tuyền Phong Tiểu Lý bằng ánh mắt khó tin. Biểu cảm của cậu ta vừa hưng phấn vừa kích động, như được nhìn thấy Lam Sam Quân Tử Kiếm thực thụ: "Lần trước hỏi huynh, huynh còn nói không quen cơ mà? Sao hôm nay cậu ta lại chủ động dùng bồ câu gửi thư cho huynh?"

"Nói đi mau lên!"

Thấy Tuyền Phong Tiểu Lý ngầm thừa nhận, cả đám đều không giữ nổi bình tĩnh.

Nhưng Tuyền Phong Tiểu Lý không bị niềm tự hào lấp hết đầu óc, cậu ta nhấc năm bộ Liễu Diệp Phi Đao trên bàn lên, hít sâu một hơi:

"Những chuyện này ta sẽ nói cho mọi người sau, bây giờ ta phải nhanh chóng mang đồ qua cho huynh ấy, huynh ấy đang cần gấp."

Vừa dứt lời, sắc mặt của Tây Môn Thanh biến đổi, anh cậu ta thốt lên: "Chẳng lẽ hắn cậu ta đã kích hoạt nhiệm vụ kia?"

"Nhiệm vụ?"

Mấy người nhìn hết vào anh cậu ta, đôi mắt nào cũng mang theo sự tò mò mãnh liệt:

"Nhiệm vụ gì?"

"Không thể chậm trễ được đâu, đi! Ta đi cùng với huynhngươi, vừa đi vừa nói trên đường."

Tây Môn Thanh cầm một nửa Liễu Diệp Phi Đao trong tay Tiểu Lý, kéo cậu ta đi luôn.

"Ôi chao, chờ ta với."

"Cả ta nữa!"

"Chuyện tốt" như thế này sao lại thiếu bốn bọn họ được? Cả bốn thấy có cơ hội gặp mặt với Lam Sam Quân Tử Kiếm, không ai muốn bỏ lỡ, vội vàng đi theo ra khỏi thành.

Sau một hồi trò chuyện trên đường, thì ra…

Chỉ cần là người chơi có điểm anh hùng và võ nghệ đến tầng thứ chín là có thể kích hoạt được nhiệm vụ của Hắc Phong Trại ở đối diện sông Tô Châu.

Hôm trước Tây Môn Thanh đã trải qua một lần rồi.

Khi đó anh cậu ta cũng tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng sau khi gặp đám sơn tặc mạnh mẽ trên Hắc Phong Trại, anh cậu ta không thể địch lại được, còn bị chết một lần.

"Ồ."

"Sao không thấy huynh nhắc đến?"

"Có phải chuyện gì hay ho đâu." Tây Môn Thanh cạn lời.

Một lúc lâu sau anh cậu ta mới nói với Tuyền Phong Tiểu Lý: "Xem ra đại sư huynh của huynh có cách để đối phó với sơn tặc Hắc Phong Trại, nếu không sẽ không vội vàng như thế. Không hổ là Lam Sam Quân Tử Kiếm đệ nhất kiếm của Thành thành Cô Tô, ta không bằng huynh ấy." Cậu ta cũng rất muộn tận mắt chứng kiến bản lĩnh của đại sư huynh phủ Mộ Dung.

Mấy người qua sông rất nhanh!

Cách mặt sông xa xa, sáu người loáng thoáng thấy một bóng người mặc quần áo màu lam, đứng sừng sững ở bờ đối diện, dáng người thẳng tắp, tay áo phấp phới, khăn hiệp khách tung bay theo gió, nắm trường kiếm trong tay, giống hệt hình ảnh trong phim.

"Lam Sam Quân Tử Kiếm!"

Gần như cả sáu người đều ngừng thở, bao gồm cả Tuyền Phong Tiểu Lý, đây chính là tư thế của đại sư huynh của Mộ Dung thế gia – một hình ảnh thu nhỏ của nhân sĩ giang hồ thực thụ.