Editor: Nguyetmai
"Xem ra hắn đã đi thẳng vào sâu bên trong rồi, không động vào bất cứ thứ gì trong những căn phòng ở ngã rẽ cả."
"May mà hắn chưa động vào, không thì chẳng phải chuyến đi này của chúng ta uổng phí rồi sao?"
"Cũng đúng."
Lúc đi qua căn phòng ở ngã rẽ thứ ba, mười ba hòa thượng cầm Ngân Giác Côn trong tay, vừa đối phó với Ảnh Võ Giả và hai Ninja phân thân trong căn phòng này, vừa cao giọng bàn tán với nhau.
"Có điều, nếu không phải dạo trước bị đám khốn đó giết một lần trong vụ cướp cống phẩm, Thập Tam Côn Tăng chúng ta cũng chẳng ra nông nỗi này. Cho dù không bằng người ở trong kia thì cũng chẳng cần lãng phí nhiều thời gian để đối phó với mấy Ninja như thế."
Vừa nhắc tới những gì đã gặp phải dưới chân núi Tung Sơn, nửa đám tràn đầy căm phẫn, nửa đám thì lặng đi!
Đúng thế!
Nếu ba hộp gấm đó vẫn còn, sao Thập Tam Côn Tăng họ lại rơi vào tình cảnh này kia chứ? Kiểu gì cũng có vài người lên bảng danh gia và Long bảng.
"Sau này đừng có để ta gặp phải tên khốn đó! Chỉ giết một lần thì khó mà hóa giải mối hận trong lòng ta!"
Trong khi nói chuyện, tất cả họ vẫn phối hợp với nhau chặt chẽ, có kinh nghiệm nên xử lí Ảnh Võ Giả và Ninja phân thân hết sức nhanh nhẹn, lấy chiến lợi phẩm rồi xoay người rời khỏi đó.
Số lượng của những căn phòng trong ngã rẽ không nhiều, họ cũng phải tranh thủ thời gian, cố gắng tìm ra nhiều phòng hơn nữa, nếu không hành trình tới Vương Lăng lần này sẽ trở thành công cốc.
Thế nhưng, lúc vội vàng tới ngã rẽ tiếp theo, họ đột nhiên nghe thấy những tiếng đánh nhau dồn dập, cùng với tiếng la hét hối hả của Âu Dương Khánh: "Rút!"
"Chúng ta không phải là đối thủ của y đâu, đừng dây dưa nữa!"
"Chờ những người khác tới rồi cùng đối phó!"
Loáng thoáng còn có những tiếng la hét thảm thiết của rất nhiều người chơi.
Từ chỗ ngã rẽ, một nhóm đệ tử Võ Đang mặc đạo bào màu trắng đang không ngừng rút lui về phía này, dường như gặp phải kẻ địch rất mạnh mẽ.
Khuôn mặt của Thập Tam Côn Tăng biến sắc.
Tuy thực lực cá nhân của đệ tử phái Võ Đang không sánh bằng bất cứ ai trong số họ, nhưng thực lực tổng hợp lại rất mạnh, hơn nữa khinh công còn cao hơn họ. Bại lui nhanh như thế này, chẳng lẽ gặp phải Ảnh Nhẫn Giả ư?!
"Các huynh đệ phái Võ Đang đừng sốt ruột, bọn ta tới rồi đây!"
Bốn môn phái lớn đều toàn những người sáng suốt, họ đã ngầm kết thành đồng mình với nhau. Trong khi đệ tử phái Võ Đang gặp nạn, Thập Tam Côn Tăng cầm Ngân Giác Côn phi tới trợ giúp mà không hề do dự chút nào.
Bịch, bịch, bịch, bịch!
Những võ tăng Thiếu Lâm với bước chân nặng nề, di chuyển như bay, người nào người nấy đều như bước ra từ trong phim, nhảy lên cao và lướt qua đỉnh đầu các đệ tử phái Võ Đang. Ngân Giác Côn mang theo khí thế như muốn xé rách bầu trời, hung hãn đánh về phía kẻ đang đuổi theo sau…
Hả?!
Người xuất hiện trong tầm mắt của Thập Tam Côn Tăng không phải là Ninja che mặt mặc quần áo đen, cũng chẳng phải ảnh ảo mờ nhạt của Ảnh Nhẫn Giả, mà là một Ninja với bộ áo giáp vàng óng và cân đối, ngay cả đầu và chân cũng được bọc kín lại, như chiến thần hoàng kim!
Đây là thứ gì?!
"Cẩn thận! Y là Boss ở đây! Là Nhẫn Vương đấy!!" Lúc này Âu Dương Khánh mới phát hiện ra Thập Tam Côn Tăng chạy tới trợ giúp, ban đầu hắn ta thoáng thả lỏng, sau đó bỗng chốc cao giọng la lên một cách sợ hãi: "Đừng tới gần quá…"
Không kịp nữa rồi!
Lúc đầu Thập Tam Côn Tăng chỉ tưởng là Ảnh Nhẫn Giả hoặc là Ảnh Võ Giả, đến khi phát hiện ra thì đã chẳng kịp dừng lại nữa.
Đôi mắt dưới chiếc mũ giáp của Ninja hoàng kim lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, y đột nhiên dừng bước lại.
Vù!!
Vù!!!
Nhẫn Vương biến mất tại chỗ, rồi trùng hợp xuất hiện giữa khoảng không của hai Côn Tăng đi đầu. Y cười lạnh một tiếng, hai nắm đấm nặng trịch nện mạnh vào bụng của hai người.
Rầm!
Hai người bay văng sang hai phía, va vào vách tường rắn chắc ở hai bên lối đi. Sức mạnh khổng lồ làm lục phủ ngũ tạng bị thương, cả hai đồng loạt hộc máu và trượt xuống mặt đất.
"Cứu với!"
Âu Dương Khánh thừa biết lực công kích của Nhẫn Vương, thấy Côn Tăng Thiếu Lâm bị thương, hắn ta thình lình phản ứng lại. Mấy đệ tử Võ Đang dìu hai Côn Tăng Thiếu Lâm đã bị trọng thương lên, rồi nhanh chóng gật đầu rút lui.
Ánh mắt của mười một Côn Tăng đằng sau đồng loạt hiện vẻ hoảng hốt.
Họ là người hiểu rõ nhất thực lực của huynh đệ mình, chỉ một đấm mà đã khiến hai người mất đi khả năng chiến đấu, thực lực của Nhẫn Vương…
Quá mạnh!!
Rầm! Rầm!
Nhân cơ hội ấy, Côn Tăng dẫn đầu vẫn nhanh chóng đánh một gậy về phía Nhẫn Vương.
Âm thanh va chạm hết sức nặng nề, nhưng chỉ như lấy trứng chọi đá. Dưới đòn công kích mạnh mẽ của Ngân Giác Côn, thậm chí đối phương còn chẳng buồn lắc một cái…
Không ổn rồi!
Người nọ giật người, chuẩn bị rút lui.
Kết quả Nhẫn Vương đã áp sát tới như một cơn gió.
Rầm!!
Sau một cú lên gối dứt khoát, cơ thể của hòa thượng bay lên cao, để lại một vết lõm rạn nứt trên trần nhà, xụi lơ ngã xuống…
Vút!
Âu Dương Khánh lại trở thành nhân viên cứu hỏa một lần nữa, hắn ta bay ra khỏi đám đông, ôm lấy cơ thể của hòa thượng và chuẩn bị chạy trốn.
Hừ!!
Nhưng hắn ta lại không biết rằng, Nhẫn Vương đã để ý tới mình từ lâu rồi.
Để lại một tàn ảnh tại chỗ, Nhẫn Vương trực tiếp xuất hiện trên đường lui của Âu Dương Khánh, ánh nhìn lạnh như băng rọi ra từ hai khóe mắt của chiếc mũ giáp vàng.
Âu Dương Khánh rùng mình như như con thú bị thợ săn quan sát, rồi lại lạnh lẽo như bị thần chết quan sát, động tác dần chậm lại…
Rầm!!
Nhẫn Vương dễ dàng giơ chân đá bay Âu Dương Khánh vào vách tường. Sau khi hộc ra một búng máu, xương cốt khắp cơ thể hắn ta như nát bấy, chẳng thể đứng lên được nữa.
Hòa thượng mà hắn ta vừa cứu thì bị thương còn nặng hơn, chỉ biết nhìn Nhẫn Vương hạ xuống gần đó mà chẳng thể nhúc nhích được. Nhẫn Vương nâng cánh tay phải lên một cách dứt khoát và vô tình!
"Vút!!"
Vào lúc bàn tay của Nhẫn Vương sắp đánh vào người Âu Dương Khánh, tiếng xé gió lạnh lẽo bỗng vang lên!
Cơ thể của Nhẫn Vương lóe lên.
Keng!!
Sau tiếng kim loại va chạm chói tai, Nhẫn Vương lùi về phía sau nửa bước, vẻ mặt thản nhiên nhìn lướt qua vết lõm nhỏ xíu hình đầu mũi tên trên cánh tay, đôi mắt thoáng hiện vẻ giận dữ.
Nhìn về phía âm thanh phát ra, nơi ngã rẽ xuất hiện một nhóm người.
Cô gái dẫn đầu chậm rãi buông cây cung Hoàng Long vàng óng xuống, rõ ràng chính cô gái này là người đã bắn mũi tên vừa rồi…
"%#$%$#%"
Nhẫn Vương gào lên một tiếng, dịch chuyển tức thời xuất hiện cách đó mười mét, chỉ lóe lên mấy cái đã tới gần nhóm người của Thải Y Môn!
"Đù!"
"Nhanh quá!!"
"Nhất Đồng!"
Mấy người vội vàng lùi lại, để nhân viên cứu hỏa Nhất Đồng đứng ra.
Cơ thể cồng kềnh được phủ một lớp chiến giáp màu đen bắt mắt, hai tay cầm chiếc rìu đỏ tím khổng lồ. Thoạt nhìn dù là khí thế hay tạo hình, cậu ta cũng chẳng hề thua kém Nhẫn Vương.
"Đến đây nào!"
Nhất Đồng nhếch miệng cười một tiếng, hăm hở tiếp chiêu.
Nhẫn Vương vẫn im lặng như cũ, chỉ có đôi mắt là dường như trở nên lạnh lẽo hơn.
Vút!
Ngay khi lướt qua nhau, chiếc rìu mà Nhất Đồng vung ra thất bại, chém lên tàn ảnh.
Rầm! Rầm!
Nhẫn Vương xuất hiện sau lưng Nhất Đồng hệt như ma quỷ.
Nắm đấm màu vàng kim nện thẳng vào cơ thể cồng kềnh của Nhất Đồng, khiến bộ chiến giáp hộ thể màu đen rung lên điên cuồng, sau đó nhanh chóng nhạt màu, nhưng vẫn không thể hóa giải hết nguồn lực ấy. Cậu ta lùi lại mấy bước, va lên vách tường.
"Chết tiệt…"
"Gặp phải tên Boss biến thái như này ở đâu vậy?"
Sắc mặt của mấy người Phượng Vũ Thải Y thay đổi hẳn, họ hỏi mấy đệ tử đã bị thương nặng của phái Võ Đang.
Vẻ mặt của người nọ rất chát chúa: "Ta cũng không biết, y đột nhiên rơi xuống từ trên trần nhà. Rất có thể tên này là Boss cảnh giới Tạo Hóa, mọi người phải cẩn thận đấy!"
"…"
Sắc mặt của mọi người lại thay đổi một lần nữa.
Lại nhìn vào chiến trường, họ trùng hợp trông thấy Nhất Đồng bị Nhẫn Vương đánh bay vào vách tường dễ như trở bàn tay, đá vụn rơi đầy đất. Bị đánh hai lần như một bao cát, Nhất Đồng thẹn quá hóa giận, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, thúc nội lực ra để bù vào chiến giáp, đồng thời gào thét giận dữ lao tới.
"Không ổn rồi!"
"Nội lực của Nhất Đồng sắp cạn kiệt rồi!" Sắc mặt của Phượng Vũ Thải Y biến đổi kịch liệt: "Chuẩn bị ra tay!"
Vút!
Tiểu Dao phản ứng nhanh nhất, cô ta bắn mấy mũi tên ra!
Có tốc độ và thuộc tính tăng mức độ chính xác của Hoàng Long Cung, bắn phát nào là chuẩn phát đấy.
Keng!!
Trong khoảng cách gần như vậy, Nhẫn Vương không chịu nổi sự quấy rối của mũi tên. Nó trợn mắt nhìn sang, bỏ Nhất Đồng lại và bay lên cao như một con chim lớn, ập về phía Thải Y Môn.
"Đừng!"
Sắc mặt Nhất Đồng tái đi, ngay cả chiến giáp của cậu ta còn không chịu nội những cú đấm của Nhẫn Vương, nếu đánh vào người những huynh đệ tỷ muội này thì e rằng sẽ xảy ra chuyện mấy.
Còn chưa dứt lời thì một bóng người màu xanh đã lao tới từ phía sau!
Vào lúc nguy cấp ấy, bóng người màu xanh đó đâm sầm vào Nhẫn Vương!
Keng!!
Keng!!
Vầng sáng màu vàng óng bỗng bùng nổ trên không, rọi thẳng vào mắt của mọi người.