Editor: Nguyetmai
Ngay từ đầu, ba môn phái đã cử hàng trăm người đi vây chặt lấy Nhẫn Vương, vẫn chưa nhìn ra nguy hiểm gì cả.
Mặc dù Nhẫn Vương vung quyền đánh đấm trong đám đông, nhưng số lần y trúng chiêu càng lúc càng nhiều, những đòn công kích rậm rạp, kín mít như cơn thủy triều muốn cắn nuốt lấy Nhẫn Vương. Thế nhưng, nửa phút trôi qua… Có người bỗng cảm thấy cứ có gì đó vướng víu trên mặt đất, thường xuyên giẫm lên thứ gì đó dấp dính trong lúc dịch chuyển, cảm giác rất khó chịu và phiền phức.
Mấy người cúi đầu liếc nhìn, trong những bóng người chuyển động, họ thoáng nhìn thấy thi thể của một người chơi nào đó, không thấy rõ khuôn mặt!Lại nửa phút nữa qua đi!Nhẫn Vương vẫn hung hãn như rồng như hổ…Mỗi quyền của Nhẫn Vương đều có thể đánh lui được mấy người.
Những người đằng sau bị công kích đến nỗi lảo đảo, không khỏi sợ hãi hít vào một hơi.
Bởi lẽ chẳng biết từ khi nào, trên mặt đất đã nằm la liệt mấy chục người, không còn chút sức sống, vẻ mặt không cam tâm và không dám tin, đếm qua thì có ít nhất một phần ba số người đã nằm chết trên đất.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, lối đi đã rộng rãi hơn đôi chút, nhưng có vẻ như những người còn sót lại vẫn chưa phát hiện ra.
Chỉ cần có cơ hội tới gần Nhẫn Vương là họ sẽ tranh nhau sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình, chỉ mong sao mình sẽ là anh hùng giết chết Nhẫn Vương.
Kẻ trước ngã xuống, người sau lại tiến lên, dường như đã trở nên điên cuồng cả rồi.
Thế nhưng lần nào cũng vậy, những người tới gần Nhẫn Vương đều trúng vài cú đấm đá của y.
Mặc dù lúc đó trông không có gì đáng lo ngại, chỉ bị đánh bay ra ngoài, thậm chí còn không nhìn thấy máu tươi.
Nhưng trên thực tế đã bị đánh nát tâm mạch, không thể cử động được nữa.
Trong im lặng, lại có mấy người ngã xuống.
Đám người đang vây công Nhẫn Vương vẫn chưa phát hiện ra những điều này, cứ bình thản như không có gì xảy ra.
Nhẫn Vương thì ngược lại, y dễ dàng nhận lấy những thế công liên tiếp của cả đám.
Dưới sự bảo vệ của Hoàng Kim Khải Giáp, cơ thể y chẳng hề rung chuyển, đánh bay từng người chơi một với ánh mắt lạnh lùng và bình tĩnh.
Trên chiến trường không thấy máu ấy, số người tử vong cứ thế tăng lên!"…"Nhìn đến đây, nỗi sợ hãi và bất an không tên bỗng chốc vọt thẳng lên đầu!Mấy người ngỡ ngàng nhìn sang hai đầu lối đi, phát hiện ra dù là Thiếu Lâm, Võ Đang, Thải Y Môn hay người của Nga Mi vừa mới tới đều đang đứng rất xa, dáng vẻ như sợ bị lửa chiến bên này vạ lây."Dừng tay!"
"Người sắp chết hết rồi!"Mấy người dựa vào tường, điên cuồng gào thét ở đằng sau.
Thế nhưng, trong những tiếng kim loại va chạm chói tai, giọng nói của họ vô cùng nhỏ bé, đệ tử của ba môn phái mặt đỏ tía tai, một nhóm người bị đánh bay là ngay lập tức lại có người khác đi lên thế chỗ, công kích hết sức liều lĩnh.
Chẳng mấy chốc, khi số người ngã xuống càng lúc càng nhiều, lên đến một nửa số người của ba môn phái, họ mới phát hiện ra tình hình không ổn.
Số lượng đồng bạn tiếp ứng bên ngoài giảm mạnh! Những đồng bạn đã bị Nhẫn Vương đánh bay ra thì không thể đứng lên được nữa.
Tranh thủ thời gian nhìn ra bốn phía, nỗi sợ hãi nhanh chóng bóp nghẹt trái tim của cả đám!!"… Hít!"Thủ lĩnh của Linh Ẩn Hội nhìn mọi thứ trong lối đi bằng ánh mắt khó tin.
Mới chưa đầy hai phút nhưng trong lối đi chỉ còn lại năm mươi người, những người khác không chết thì cũng bị thương! Đệ tử của Linh Ẩn Hội thậm chí còn giảm mạnh đến nỗi chưa đủ mười người! Đang nhìn thì một làn hơi lạnh thấu xương nhanh chóng lan rộng từ trái tim ra khắp người, ánh nhìn của hắn ta đờ đẫn, thực sự không dám tin vào hai mắt mình.
Cuối cùng người của Phi Hổ Môn và Cái Bang cũng phản ứng lại.
Bọn họ trợn tròn mắt, không thể tin nổi!"Bây giờ hẳn là họ đã biết vì sao chúng ta không lên rồi…"Âu Dương Khánh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi khoanh chân vận công, hắn ta thở dài một tiếng, nhìn cảnh tượng thê lương trong vòng chiến như đang thương hại, nhưng trong lòng lại rất thản nhiên."A Di Đà Phật."Thập Tam Côn Tăng đồng thời chắp hai tay lại.…Sau khi những sư thái của phái Nga Mi nghe Thải Y Môn kể lại mọi chuyện, họ nhíu mày nhìn sang người đàn ông bí ẩn, như thể cảm thấy bất mãn với thủ đoạn của hắn.
Người đàn ông bí ẩn làm như thế, rõ ràng là để người của ba môn phái đi nộp mạng.
Mặc dù họ không thích ba môn phái này cho lắm, nhưng đối với những cuộc chém giết máu lạnh trên giang hồ, họ vẫn thấy phản cảm và kháng cự."Họ định rút rồi." Có người trong Thải Y Môn nhắc nhở.
Ánh mắt của Phượng Vũ Thải Y trở nên căng thẳng, vội vàng nhìn sang khuôn mặt bình tĩnh của Khai Tâm: "Chắc chắn họ sẽ cho rằng đây là cái bẫy mà cậu bày ra, bây giờ phải làm thế nào?"Giọng điệu trưng cầu ý kiến này rất lạ lùng, hiển nhiên không giống với thái độ của một thủ lĩnh bang phái dành cho một người xa lạ.
Nhóm người của phái Nga Mi cũng đã nhận ra sự khác thường của Phượng Vũ Thải Y."Nếu họ đã nghĩ vậy thì ta cũng hết cách, nhưng cũng không tồi, vốn dĩ ta đã định một lưới tóm gọn tất cả…" Khai Tâm nói một cách thản nhiên.
Người của phái Nga Mi và Thải Y Môn đều tỏ ra giật mình, bao gồm cả mấy đệ tử của phái Võ Đang."Vì sao?"
"Lúc ta vào đây, ngoài Vương Lăng tụ tập hơn ba trăm đệ tử Phi Hổ Môn, suýt nữa thì đã kiềm chân ta lại bên ngoài rồi.
Ngay từ khi đó, ta đã lên kế hoạch giữ hết người của Phi Hổ Môn lại… Bây giờ người của Phi Hổ Môn, Cái Bang và Linh Ẩn Hội bắt tay với nhau, còn chủ động cướp quái, tuy không biết người của Cái Bang và Linh Ẩn Hội có phải là đồng minh của Phi Hổ Môn hay không, nhưng coi như bị vạ lây vậy."
"Phi Hổ Môn bao vây Vương Lăng? Chuyện xảy ra khi nào?"Đôi mày lá liễu của Nguyệt Hoa phái Nga Mi hơi nhíu lại, có chút nghi ngờ: "Rõ ràng phái Nga Mi ta và Thải Y Môn mới là những người cuối cùng vào Vương Lăng…"
"Ta vào sau các ngươi." Khai Tâm trả lời một cách hờ hững: "Ngươi cho rằng chỉ có người của bảy môn phái mới có hương liệu để tập trung tinh thần ư?"Vừa nói, hắn vừa lấy một chiếc túi thơm đẹp đẽ ra khỏi túi Càn Khôn, hương thơm tỏa ra khiến tinh thần trở nên phấn chấn."Ngươi không phải là người của bảy môn phái lớn?!" Những người xung quanh đều biến sắc, có vẻ hết sức giật mình.
Khai Tâm không hề để ý tới phản ứng của nhóm người phái Nga Mi, giọng điệu vẫn giữ nguyên: "Không tin thì có thể bảo người tới rừng trúc xem rõ ngọn ngành.
Ta có hai người bạn, bây giờ họ vẫn đang theo dõi bọn chúng ở ngoài Vương Lăng.
Ta tin bọn chúng vẫn chưa rời khỏi đó, hẳn là định một lưới tóm gọn chúng ta, cướp chiến lợi phẩm trên người chúng ta."
"…"Giọng nói bình tĩnh và vẻ mặt chắc như đinh đóng cột của hắn rốt cuộc cũng khiến nhóm sư thái của phái Nga Mi tin tưởng hơn nhiều.
Ánh mắt nhìn về phía đối diện của họ bớt đi thương hại, thay vào đó là sự lạnh lùng.…Mặc dù người của ba môn phái đã phát hiện ra rằng tình hình không ổn, xoay người định chạy trốn, nhưng ngoại trừ tốc độ công kích nhanh thì Nhẫn Vương còn một đặc điểm nữa, đó là tốc độ di chuyển cực nhanh!Y đuổi theo sau đám người, đấm đá bằng cả tay chân!Chỉ chớp mắt đã đánh ngã một người.
Một nơi khác trong lối đi, người của Võ Đang và Thiếu Lâm đã trốn xa từ lâu, ngoặt vào một ngã rẽ khác, không ai có ý định đứng ra giúp đỡ.
Người của ba môn phái chỉ biết trơ mắt nhìn Nhẫn Vương đuổi theo, số người vốn chẳng còn bao nhiêu của bọn họ cứ thế giảm dần.
Giận dữ!Không cam lòng!!Hối hận!!!Đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng những kẻ còn sống."Tiểu nhân vô liêm sỉ!"
"Ngươi chết không yên đâu!!"Giây phút mà thủ lĩnh của Linh Ẩn Hội bị Nhẫn Vương đuổi kịp, tiếng gào thét giận dữ của hắn ta vọng vào tai của tất cả những người ở hai đầu lối đi.
Nhóm người của phái Nga Mi nhìn sang người đàn ông bí ẩn, hàm ý của họ rất rõ ràng: Nhìn đi, chọc vào một bang phái người chơi rồi, xem ngươi sẽ làm thế nào!Người của Thải Y Môn thì hoàn toàn chẳng có bất cứ áp lực nào…Chuyện Ngũ Độc Môn bị tiêu diệt, chẳng qua mới chỉ xảy ra được hai ngày thôi.