Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 30: Thả diều

Translator: Nguyetmai

"To gan đấy!"

Ngay khi Liễu Diệp Phi Đao bay ra, nhị trại chủ quát lên một tiếng, bay ra khỏi đội ngũ của Hắc Phong Trại! Hai chân hắn ta co lại, như một con chim ưng bay về phía Khai Tâm đang ẩn nấp.

Có vẻ như người trong võ lâm đều thích lấy thế đè người!

Liễu Diệp Phi Đao đã đến tầng thứ chín, thủ pháp và tốc độ của Khai Tâm đã nhanh hơn, chính xác hơn lúc trước, thấy thế thì không hoảng hốt, không sợ hãi. Hai tiếng kêu rên vang lên trong đám Hắc Phong Trại, Khai Tâm còn đồng thời vung tay lên xuống, nhắm vào đầu và thân dưới của nhị trại chủ.

Tốc độ cực nhanh, nhắm ngay nơi chí mạng…

Nhị trại chủ gầm lên giận dữ trên không trung, hắn ta xoay người mạnh, tránh né được hai chiếc phi đao nguy hiểm.

Phập! phậpPhập!

Liễu Diệp Phi Đao lướt qua người nhị trại chủ, đâm vào thân cây ở xa xa, tiếng vang rất trầm.

Quả nhiên là khó đối phó hơn nhiều so với tam trại chủ…

"Giết!"

Khai Tâm không hề hoang mang, hắn bỗng quát lớn lên một tiếng, lại phi hai thanh đao về phía nhị trại chủ.

Cùng lúc đó, sáu người đang ẩn nấp ven đường cũng xuất hiện.

Càn Khôn Tử, Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý, Thương Lang, hai huynh đệ Huyền Côn, Huyền Trọng đều xông cả ra, vũ khí lóe sáng, phối hợp với phi đao của Khai Tâm, cuối cùng cũng khiến nhị trại chủ phải mất bình tĩnh và kinh ngạc.

Đối phương đã gọi viện binh!

Theo như hắn ta biết, lúc Khai Tâm giết lão tam thì chỉ có một thân một mình, chỉ dùng ba thôn dân để đánh lạc hướng sự chú ý…

Nhị trại chủ cả kinh, khiến hắn ta bị mất tập trung. Khai Tâm thừa dịp phi một chiếc Liễu Diệp Phi Đao vào bả vai của nhị trại chủ. Cơn đau kịch liệt khiến nhị trại chủ vừa sợ vừa giận, với sự chững chạc của mình, hắn ta không thể không ôm vai lùi về sau, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại với đám Hắc Phong Trại, ra lệnh cho huynh đệ của mình: "Lên hết cho ta!"

Hắn ta ra lệnh, hơn bốn mươi tên sơn tặc của Hắc Phong Trại cùng rút vũ khí ra. Chúng hét to lên, lũ lượt kéo nhau về phía trước.

"Làm theo kế hoạch."

Khai Tâm không chút hoang mang rút về bụi cây, hô lớn nhắc nhở sáu người.

Mấy người Tuyền Phong Tiểu Lý không rời đi ngay mà nhanh chóng phân tán ra, chạy về những phương hướng khác nhau!

Nhị trại chủ đứng đằng sau đội ngũ, không thể nhìn thấy rõ tình hình trong rừng được. Hắn ta hoàn toàn không biết hơn bốn mươi huynh đệ của mình đã bị chia cắt thành mấy nhóm nhỏ, bị dẫn đi theo những hướng khác nhau.

"Quay lại hết đây!"

Đến khi nhị trại chủ nhận ra rằng rất lâu mà trong rừng chẳng có động tĩnh gì cả, tiếng vang càng lúc càng xa, hắn ta mới cảm thấy không ổn, khuôn mặt tỏ vẻ bất an!

Đáng tiếc, khi hắn ta ra lệnh, những tên sơn tặc kia đã không nghe thấy được.

Không ổn rồi.

Nhị trại chủ cắn răng rút phi đao trên vai ra, cầm máu rồi căm hận xách đao đuổi vào rừng.

Khai Tâm là người rời đi sớm nhất, hầu hết sơn tặc của Hắc Phong Trại đều tập trung sự chú ý vào sáu người Tuyền Phong Tiểu Lý. Sau khi những tên đó đuổi vào sâu trong rừng, phát hiện ra các huynh đệ của mình ở xunh xung quanh ngày càng ít, chúng mới biết tình thế không ổn.

A!

Hai tiếng kêu rên yếu ớt vang lên từ đằng sau. Mấy tên sơn tặc quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy hai huynh đệ của mình ngã gục xuống đất.

Vút! Vút…

Phi đao vẫn không ngừng lại, tiếng xé gió nho nhỏ vang lên, lại trúng vào hai tên sơn tặc.

"Lấy bạc của chúng."

Sáu tên sơn tặc còn lại đã không có bất cứ uy hiếp gì với Khai Tâm, hắn vừa nói vừa lấy phi đao ra, trong ngọn lửa mờ ảo, tia sáng lạnh lẽo hiện lên, hai bó đuốc rơi xuống đất theo chân của chủ nhân chúng.

Ánh sáng trong rừng tắt ngấm.

Mấy tên sơn tặc Hắc Phong Trại còn lại không thể nắm bắt được phương hướng mà ám khí đột kích, chúng đã bắt đầu thấy sợ hãi. Đúng lúc này, Khai Tâm bước ra khỏi bụi cây…

"Chính là hắn!"

"Giết!"

Sự sợ hãi không rõ ngọn nguồn mới là đáng sợ nhất, thấy kẻ địch đã xuất hiện, bốn người còn lại lấy lại dũng khí, một tay giơ đuốc, một tay nhấc đao.

Khai Tâm không định lãng phí thời gian với chúng!

Vút vút!

"A!"

"A!"

Hai người hai bên còn chưa đến gần đã ngã gục, phần ngực trào ra một mảng máu lớn.

Những chiếc phi đao đáng sợ khiến hai người cuối cùng ngừng lại, không còn sót lại chút can đảm nào! Sau khi dừng lại, một tên với sắc mặt tái mét xoay người bỏ chạy…

Đáng tiếc chúng lại quên rằng, dưới khoảng cách này, sao chúng có thể thoát khỏi phi đao của Khai Tâm được!

Thấy hai tên sơn tặc cuối cùng ngã xuống đất, Càn Khôn Tử trợn mắt há mồm, như thấy được một cuộc đuổi giết của Giang hồgiang hồ ở khoảng cách gần.

Mười tên sơn tặc của Hắc Phong Trại đều bị giết chết trên đường đuổi theo mình, nếu người khác biết thì còn gì bằng. Càn Khôn Tử vội quay lại cảnh này, sau đó hưng phấn làm theo lời nhắc nhở của Khai Tâm, chạy đến cạnh thi thể sờ tới sờ lui…

Mặc dù không thể giết được sơn tặc nhưng cậu ta vẫn xử lý được đống tiền bạc của chúng.

"Ừm, chúng đến bao nhiêu tên cũng không sợ!"

Càn Khôn Tử ngồi xồm bên cạnh đống thi thể cười trộm, hình ảnh này phải nói là vô cùng bỉ ổi.

Sơn tặc cầm theo đuốc vào trong rừng nên rất dễ tìm, sau khi giải quyết đám bên Càn Khôn Tử, Khai Tâm vội đến chỗ Thương Lang. Số sơn tặc bên này tương đối ít, chỉ có bảy tên, Khai Tâm xử lý rất nhanh gọn, giao công việc dọn dẹp cho cậu ta, rồi vừa vận Toàn Chân Ttâm pháp Pháp để khôi phục nội lực, vừa không ngừng nghỉ chạy đi tìm khu có ánh lửa khác.

Đến giờ phút này, đám sơn tặc của Hắc Phong Trại đã chết khoảng một phần ba.

Nhưng tình hình bên này lại không hay cho lắm…

Nhị trại chủ dùng khinh công đuổi theo Huyền Côn.

Cho dù Huyền Côn không ngừng di chuyển phương hướng chạy trốn, nhưng nội lực của nhị trại chủ lại cao thâm, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ chớp mắt đã chặn được trước mặt cậu ta. Sắc mặt cậu ta tái mét đi, trút hết sức lực hô lên: "Đại sư huynh, cẩn thận!"

Nghe được tiếng nói vọng đến từ một khu có ánh lửa trong rừng sâu, thân hình Khai Tâm hơi khựng lại, đôi mắt lóe lên sự tức giận!

Vẫn không thể tránh được sự hi sinh!

Huyền Côn tử chiến!

Nhưng nghĩ đến việc cậu ta sẽ nhanh chóng sống lại ở miếu Quan Công trong Thành thành Cô Tô, tâm trạng của hắn đã tỉnh táo lại: "Huyền Côn đã chết, mình không thể để người khác hi sinh vô ích được!" Thân hình của Khai Tâm biến mất, lướt về phía ánh lửa ở phía đôngĐông.

Đó là vị trí của Huyền Trọng.

Nghĩ đến việc nhị trại chủ đã đuổi vào rừng, ai cũng có nguy cơ bị mất mạng, Khai Tâm tăng nhanh tốc độ đuổi giết đám sơn tặc của Hắc Phong Trại!

Mỗi một chiếc Liễu Diệp Phi Đao đều như tử thần đòi mạng trong đêm đen, cứ mỗi một tiếng động vang lên là có ít nhất hai tên sơn tặc bị mất mạng.

Tốc độ ra tay của Khai Tâm ngày càng nhanh chóng, ngày càng tàn nhẫn!

Giờ khắc này, Lam Sam Quân Tử Kiếm trong mắt mấy người Tây Môn Thanh, Huyền Trọng, Thương Lang, đã không còn là Khai Tâm đại sư huynh nhã nhặn, nhiệt tình nữa, mà đã biết biến thành một sát thủ lành nghề đi đến đâu là đoạt mệnh đến đó!

Thậm chí còn khiến người ta chấn động hơn so với thám hoa Lý Tầm Hoan trong phim.

Khi bên phía Tây Môn Thanh đã xử lý hết đám sơn tặc của Hắc Phong Trại, nhị trại chủ chặn Tuyền Phong Tiểu Lý lại…

Dù rằng thân thủ của Tuyền Phong Tiểu Lý rất nhanh nhạy, cách di chuyển phi thường, không ngừng lợi dụng những thứ sau lưng để ngăn cản nhị trại chủ, những nhưng những thứ đó lại hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến nhị trại chủ.

Vút!

Không bao lâu sau, một bóng người màu đen chặn đường Tuyền Phong Tiểu Lý, hắn ta từ từ xoay người lại, khuôn mặt của tên nhị trại chủ giờ đây chỉ còn lại sự tàn nhẫn, phẫn nộ.

Những năm mươi huynh đệ, ấy vậy mà lại bị mấy tên tiểu tửnhóc miệng còn hôi sữa giết chết hơn bốn mươi tên nhẹ nhàng như đang thả diều…

"Đáng chết!"

Nhị trại chủ nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng thốt ra hai chữ ấy.