Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 79: Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ

Translator: Nguyetmai

"Ngươi đã làm gì người của ta!"

Thấy Khai Tâm nhẹ nhàng quay lại một mình, Lâm đà chủ và bảy người còn lại của Thiên Bá Môn cùng biến sắc. Nhìn theo dọc đường hồi lâu mà không thấy bóng dáng của các huynh đệ nhà mình, tất cả đều vô cùng bất an.

Đương nhiên Khai Tâm biết rõ bọn họ đang chờ mong điều gì, hắn cười lạnh nói: "Đừng nhìn nữa, bọn họ sẽ không tới đâu."

"Ý ngươi là sao…" Cố kìm nén nỗi bất an trong lòng, Lâm đà chủ trầm giọng quát.

Tuy là nói vậy, nhưng tất cả những người ở đây, bao gồm cả người của Thiên Bá Môn đều đã nhận ra rằng, những người đuổi theo Khai Tâm ắt hẳn dữ nhiều lành ít.

Khai Tâm không giải thích, hắn thản nhiên tiến lên trước hai bước.

Áp lực vô hình khiến Lâm đà chủ uy phong ban nãy không khỏi lùi lại một bước, sự thất thế chưa từng gặp phải này khiến hắn ta không dám nhìn thẳng vào Khai Tâm. Yết hầu khó khăn mấp máy, hắn ta tuôn ra lời nói khô khốc chẳng hề có chút uy hiếp nào: "Đắc tội với Thiên Bá Môn ta, ngươi, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!" Trong khi nói chuyện, hắn ta nháy mắt ra dấu với bảy người khác…

Bảy tên đó lập tức hiểu ý, đôi mắt lại hiện lên sự ác độc.

"Vậy sao?" Sau lưng Khai Tâm như thể có mắt, hắn lắc nhẹ tay phải.

"Á!!!"

Một đệ tử Thiên Bá Môn đang định ra tay với Thương Lang kêu lên đau đớn, bàn tay cầm vũ khí bị phi đao đâm trúng, máu chảy đầm đìa, vũ khí rơi xuống đất. Ý đồ ra tay của những người khác lập tức mất đi hơn nửa, sắc mặt bọn chúng trắng bệch, sợ hãi nhìn Khai Tâm và tên đồng bạn đang bị thương, không dám hành động lỗ mãng nữa.

Trong rừng cây, ngoại trừ tiếng kêu rên thì chỉ còn lại giọng nói bình tĩnh, như thể không có bất cứ chuyện gì xảy ra của Khai Tâm. Hắn đứng trước mặt Lâm đà chủ như đứng trước một người bạn lâu năm: "Ta đã cho các ngươi lựa chọn, các ngươi chọn làm kẻ địch của ta… Thế thì lên đi." Nói xong câu cuối, giọng hắn bỗng lạnh hẳn đi, sát ý dày đặc gần như đóng băng mạch máu toàn thân Lâm đà chủ.

Hắn ta biết, Khai Tâm sắp ra tay rồi!

"Ta liều với ngươi!"

Lâm đà chủ thoáng cắn răng, hắn ta gào lên, một thanh kiếm ngắn vung ra từ tay áo, toát lên sắc bén như rắn độc đang thè lưỡi lao về phía kẻ địch trước mặt.

"Ồ?"

Vừa cất lên một tiếng kinh ngạc, Khai Tâm trực tiếp dùng tay để bắt lấy thanh kiếm ngắn màu đen đó.

Thấy thế, Lâm đà chủ vô cùng mừng rỡ. Đây chính là bí kỹ giết người "Nhất Điểm Hồng" của Huyết Y Môn, lực sát thương ở khoảng cách gần là vô cùng lớn, trúng vào điểm trí mạng thì sẽ đi đời ngay lập tức, hơn nữa trên thi thể chỉ có một dấu vết màu đỏ. Khai Tâm không những không né tránh mà còn đón lấy, rất hợp với ý hắn ta!

"Muốn chết!"

Hắn ta nghiến răng, dồn hết sức lực vào.

Thế nhưng, khi hắn ta phát hiện ra thanh kiếm ngắn của mình đụng phải một bàn tay màu xanh lục lạnh lẽo, hắn ta ngây người ra. Sau khi chạm vào, cảnh tượng bàn tay của đối phương bị đâm thủng, máu văng ra bốn phía không hề xuất hiện.

Thanh kiếm ngắn của Lâm đà chủ bị Khai Tâm nắm chặt trong tay, một người đâm, một người chặn, sức lực của Lâm đà chủ như rơi vào khoảng không, thanh kiếm ngắn cũng không thể đâm về phía trước thêm một chút nào được nữa.

"Cứu Lâm đà chủ!"

"Giết!"

Đúng lúc này, người của Thiên Bá Môn ập tới đằng sau, Khai Tâm bị giáp công từ hai phía.

"Cẩn thận!" Tây Môn Thanh và Tuyền Phong Tiểu Lý vội vàng nhắc nhở.

"Đến vừa đúng lúc."

Khai Tâm nở một nụ cười ngạo nghễ, hắn không bối rối dù chỉ một chút, chân bước Bát Quái Bộ, bàn tay tỏa ra hơi lạnh của ngọc cực kỳ rắn chắc, dễ dàng kéo tên Lâm đà chủ đã vô cùng hãi hùng lại gần, sau đó giơ tay đánh vào sau lưng hắn ta.

Phụt!

Lâm đà chủ như bị sét đánh trúng, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, bay về phía đám người của Thiên Bá Môn.

Vừa rồi chỉ là chiêu Võ Tăng Phản Chưởng vô cùng đơn giản trong Thiếu Lâm Trường Quyền, theo lý mà nói, nó không thể khiến người đã có cảnh giới nội công và mặc áo lông sói bị thương quá nặng được. Thế nhưng Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ chính là danh khí thượng phẩm trị giá một trăm nghìn lượng bạc, lực sát thương lên đến 380 điểm, có hiệu quả làm tăng 10% tốc độ và đóng băng chân khí của kẻ địch (làm ảnh hưởng đến tốc độ công kích của kẻ địch), bù vào lực sát thương của Thiếu Lâm Trường Quyền. Bây giờ, cho dù chiến đấu trực diện với Phản Lưỡng Nghi Kiếm Pháp của Orochimaru, Khai Tâm cũng dám chắc rằng mình sẽ không bị yếu thế!

Chút phòng ngự của Lâm đà chủ sao có thể chống cự được?

"Đà chủ!"

"Đà chủ!"

"Người không sao chứ?"

Người của Thiên Bá Môn vội vàng đỡ lấy Lâm đà chủ, vẻ mặt hết sức sợ hãi.

Bọn họ biết rất rõ thực lực của Lâm đà chủ, hắn ta có thể chống chọi được với Cự Lang mà không phải lui bước, nào ngờ ở trước mặt Khai Tâm, ngay cả một chiêu hắn ta cũng không tiếp được.

"Lam Sam Quân Tử Kiếm, danh bất hư truyền, khụ… Khụ khụ…"

Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Lâm đà chủ khó khăn lắm mới đứng vững được. Sau khi nói chuyện, hắn ta lại ho ra một ngụm máu, vẻ mặt càng tái nhợt hơn, hiển nhiên là bị nội thương rất nặng.

"Bây giờ nói những điều này thì đã muộn rồi."

Khai Tâm không dông dài nữa, thản nhiên liếc nhìn hắn ta một cái.

"Lên hết cho ta! Ngăn hắn lại!" Lâm đà chủ thay đổi sắc mặt, vội vàng chỉ huy người bên cạnh: "Môn chủ đang dẫn người đến đây rồi! Hắn không thể thoát được đâu!"

"Hừ!"

Còn chưa dứt lời, một tiếng hừ lạnh đã lọt vào tai, hai người đang dìu hai bên Lâm đà chủ như bị cái chùy nặng trịch đập trúng, đồng loạt văng ra đằng sau. Trên ngực cả hai đều cắm một chiếc phi đao, không thể sống thêm được nữa!

Lâm đà chủ hít vào một hơi khí lạnh, hắn ta ngẩng đầu lên, phát hiện Khai Tâm đã dễ dàng lướt qua sự vây công của bốn người khác để tới trước mặt hắn ta!

Lâm đà chủ bị trọng thương nên không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đánh một chưởng vô cùng bình thường vào ngực mình. Cả người hắn ta bị chấn động, lồng ngực trĩu xuống, lại bị đánh bay ra ngoài một lần nữa, đồng thời, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng gãy xương vô cùng bắt tai…

Không rõ Lâm đà chủ sống chết thế nào, bốn người của Thiên Bá Môn cuống quýt hô hào cứu người.

Khai Tâm hơi nghiêng người, vòng qua hai người ở bên phải và đằng sau lưng, vừa tránh thoát công kích của hai bọn chúng, vừa vung tay về phía thanh đao và thanh kiếm đang lao tới.

Đao kiếm bình thường hoàn toàn không thể tác động đến Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ, bọn họ chỉ cảm thấy có một nguồn sức mạnh khổng lồ dồn lên vũ khí, ngay sau đó sức lực của bọn họ lập tức tan biến, đồng thời mất đi thăng bằng.

Đôi mắt của Khai Tâm rất bình tĩnh, hắn buông tay ra, nhào vào giữa hai người, đổi chưởng thành móng vuốt!

Hắc Hổ Liệt Hầu!

Động tác vô cùng lưu loát, hai hàng máu bắn lên không trung, thi thể chậm rãi đổ gục đằng sau Khai Tâm.

"Chạy!" Hai người còn lại vô cùng hoảng hốt, xoay người định chạy trốn.

"Khai Tâm sư huynh, đừng để bọn chúng chạy trốn!" Thương Lang la lớn phía sau.

Có Đăng Vân Bộ cảnh giới Tông Sư ở đây, sao Khai Tâm lại để chúng thoát cho được?

"Chia ra mà chạy!"

Hai đệ tử Thiên Bá Môn vừa nghĩ ra cách này thì một người đã từ trên trời giáng xuống. Quá mức bối rối, bọn chúng chưa kịp hô hào gì thì một bóng người đã luồn vào giữa hai người, sau đó cơn đau đổ ập vào cổ, không còn ai hay biết gì nữa.

Chỉ một bàn tay mà đã có hai người bị mất mạng, lúc này, trong rừng cây chỉ còn lại tên râu quai nón bị thương ở tay ngay từ đầu, những người khác của Thiên Bá Môn đã bị giết sạch cả rồi.

Ngay từ khi Lâm đà chủ chết, hắn ta đã muốn chạy trốn rồi, nhưng vì Thương Lang, Tây Môn Thanh và Tuyền Phong Tiểu Lý cứ nhìn chằm chằm vào mãi nên hắn ta không sao chạy được. Bây giờ thấy Thương Lang híp mắt lại và nở nụ cười, khuôn mặt hắn ta lập tức tái mét.