Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 81: Long Hổ lùi bước

Translator: Nguyetmai

Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ là danh khí thượng phẩm, là tác phẩm xuất sắc của thợ rèn. Nó không những có thể nâng cao lực sát thương của Thiếu Lâm Trường Quyền cảnh giới Tông Sư, mà còn tăng 10% tốc độ cho người sử dụng và có hiệu quả đóng băng chân khí của kẻ địch. Lực sát thương còn cao hơn Hắc Hổ Quyền Pháp vốn đã trên cơ Thiếu Lâm Trường Quyền, hiệu quả thực tế không kém hơn là bao so với quyền pháp thượng thừa.

Vì đã trúng một chưởng đau đớn nên Cự Lang vồ hụt vào gần chân Khai Tâm…

Rầm!

Đất đá bắn lên tung tóe, để lại vết cào to dài trên mặt đất.

"Nhanh thật…"

Thu ánh mắt lại, Khai Tâm thầm cảm thấy giật mình! Nếu Đăng Vân Bộ chưa đạt tới cảnh giới Tông Sư thì e rằng lúc này, trên người hắn đã có thêm vài vết cào rồi, không hổ là thú dữ cảnh giới Tạo Hóa!

Nhưng Khai Tâm cũng không hoảng sợ vì tốc độ của Cự Lang. Có Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ trong tay, hắn cũng đã tương đương với một cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, sao lại không có cách để đối phó với Cự Lang cho được?

Khai Tâm biết rõ sau mỗi lần công kích, Cự Lang sẽ hơi khựng lại một chút, vì thế ngay khi lùi lại, hắn nhanh chóng bật người vọt tới trước mặt Cự Lang, tốc độ nhanh đến mức gần như ba người Tây Môn Thanh không thể nhìn thấy sự chuyển động của hắn.

Lúc này, Cự Lang vừa mới rút móng vuốt về, lực mới còn chưa sinh ra!

Hắc Hổ Đào Tâm!

Phần lưng của Cự Lang lại bị thương nặng, cả người nó cứng đờ lại, cho dù móng vuốt đã găm sâu xuống lòng đất, nhưng nó vẫn bị đánh bay đi một lần nữa. Đau đớn ngoái đầu lại, đôi mắt nó càng đỏ ngầu hơn.

"Cẩn thận!"

Trong tiếng xé gió gào thét, móng vuốt của Cự Lang lại rơi vào không trung một lần nữa. Khai Tâm xoay người nhảy lên cao mấy mét như một con mèo nhanh nhạy, đứng trên một cành cây khoảng sáu mét, sau đó dồn sức lao về phía Cự Lang như đạn pháo.

Gào!!

Nắm đấm loáng thoáng mang theo tiếng hổ gầm có cả khí đen quấn quanh ấy nện thẳng vào chính giữa đầu Cự Lang. Cự Lang như thể bị sét đánh trúng, cái đầu ngoẹo sang một cách mất tự nhiên, cả cơ thể khổng lồ lộn nửa vòng, máu tươi văng ra, sau đó ngã rầm xuống đất.

Cảnh tượng này rơi vào mắt của đám người vừa ra khỏi rừng cây. Tiếng hít thở hoảng hốt và tiếng bước chân dừng lại khiến Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý, Thương Lang đang quan sát cuộc chiến phải cảnh giác rút vũ khí ra: "Ai!"

"Đừng, đừng hiểu lầm."

Người dẫn đầu bước ra khỏi rừng cây là một người quen cũ - phó môn chủ Long Mạnh của Long Hổ Môn! Hắn ta có vẻ rất bối rối, nở một nụ cười xấu hổ, nhìn chằm chằm vào con Cự Lang nằm trên mặt đất, đôi mắt không giấu nổi sự rung động và giật mình.

Những người chậm rãi bước ra khỏi rừng cây âm u, cũng nhìn Khai Tâm và Cự Lang đang chiến đấu bằng đôi mắt khó tin, ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ực.

Cự Lang…

"Là ngươi!"

Mặc dù đám người Long Mạnh không rút vũ khí ra, nhưng ba người Tây Môn Thanh vẫn rất căng thẳng. Vốn tưởng rằng Thiên Bá Môn tới đây báo thù, không ngờ lại gặp phải Long Hổ Môn trong tình cảnh này, hơn nữa còn là phó môn chủ Long Mạnh từng có xung đột với họ, đúng là oan gia ngõ hẹp.

"Đứng lại!" Tuyền Phong Tiểu Lý trầm giọng quát, ngăn cản bước chân của cả đám: "Bước thêm một bước nữa thì đừng trách ta không khách sáo!"

"Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, bọn ta không đến để kiếm chuyện, chỉ muốn hỏi xem các huynh có gặp phải người của Thiên Bá Môn không… Là thế này…" Thấy Khai Tâm không có ý định dừng tay lại, Long Mạnh cũng thả lỏng hơn, hắn ta vội vàng dừng lại và giải thích, sợ bị họ hiểu lầm.

Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý và Thương Lang nhìn nhau, vẻ mặt rất lạ lùng.

"Nói thế có nghĩa là, các ngươi đi tìm Thiên Bá Môn để báo thù?"

"Đúng thế." Vẻ mặt của Long Mạnh có vẻ thoải mái hơn, hắn ta vội vàng gật đầu: "Nếu nhìn thấy thì mong rằng các vị có thể thông báo giúp một tiếng, nếu không thì chúng ta cũng không quấy rầy nữa, xin cáo từ."

"Phó môn chủ, đây chính là cơ hội tốt." Lúc này, một người đứng cạnh Long Mạnh nhỏ giọng đề nghị.

Khai Tâm đang đánh nhau với Cự Lang, bên cạnh chỉ có ba đồng bạn ở cảnh giới Xuất Nhập, mà bọn họ lại có hơn tám mươi người. Nếu bây giờ tiến hành bao vây thì không những có thể giết chết Khai Tâm, rửa sạch nỗi nhục, mà còn có thể đoạt được Cự Lang.

"Câm miệng!"

Long Mạnh hé miệng, phản bác bằng giọng nói cực kỳ nhỏ, sau đó còn trợn mắt lườm người đưa ra đề nghị đó.

Lúc này, Tuyền Phong Tiểu Lý đứng ở đối diện đáp lời: "Nếu là tìm đám người Thiên Bá Môn giết người lúc trước thì các ngươi hãy về đi, bọn chúng không còn nữa."

"Không còn nữa?" Long Mạnh sửng sốt, nhanh chóng nhận ra giọng nói của Tuyền Phong Tiểu Lý mang theo hàm ý và có vẻ rất đắc ý, hắn ta không kìm được hỏi thêm một câu: "Vậy bọn chúng…"

"Chết hết rồi." Tây Môn Thanh rút cây quạt treo bên hông ra, anh ta mỉm cười trả lời: "Nếu các ngươi về thành thì chắc có thể gặp bọn chúng ở trong thành đấy…"

"Tiện đây cũng nhắc nhở các ngươi một câu, một mình sư huynh của bọn ta đã giết chúng đấy, không liên quan gì tới bọn ta đâu." Thương Lang không kìm được bổ sung thêm, khiến Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh đồng loạt trợn mắt, vốn dĩ họ còn muốn được thơm lây cơ mà, cái tên này…

Cả đám Long Hổ Môn im phăng phắc…

Bọn họ tin rằng ba người Tuyền Phong Tiểu Lý sẽ không nói dối.

Một là Khai Tâm có thực lực này thật, hắn đã từng xử lý rất nhiều người của bọn họ trên Hắc Phong Trại, thậm chí khiến môn chủ phải thất bại trở về…

Thứ hai là trên đường bọn họ đi tới đây, quả thực xung quanh rất im ắng, không thấy bóng dáng của Thiên Bá Môn đâu cả.

Cuối cùng, bị nhiều người vây quanh như thế mà Khai Tâm vẫn chậm rãi đánh nhau với Cự Lang, bộ dạng thản nhiên như không hề bận tâm, điều này chứng tỏ cái gì?

Nghĩ đến đây, người chơi của Long Hổ Môn vừa đề nghị xử lý Khai Tâm rụt cổ lại, vẻ mặt hơi tái đi, lẳng lặng lùi ra sau Long Mạnh hai bước.

Long Mạnh cũng thầm lau mồ hôi lạnh!

May mà trước đó môn chủ cứ dặn dò hắn ta suốt không được để xảy ra xô xát với Khai Tâm, hơn nữa Nam Cung Dĩnh cũng từng nói với những người lãnh đạo trong môn phái một chuyện – trong đại hội võ lâm offline, Khai Tâm đã chiến thắng ba cao thủ cảnh giới Tạo Hóa liên tiếp, dễ dàng giành được giải quán quân!

Nếu hôm nay chỉ hơi lỗ mãng một chút thôi thì e là gần một trăm huynh đệ cũng sẽ giống với Thiên Bá Môn, chết uổng dưới tay Khai Tâm.

"Chuyện này…"

Long Mạnh do dự giây lát rồi bước lên hai bước, nói vọng về phía người đang đứng trong cuộc chiến: "Phó môn chủ Long Mạnh, thay mặt Long Hổ Môn cảm tạ Quân Tử Kiếm Khai Tâm, trước kia từng bất kính và thất lễ, mong rằng Quân Tử Kiếm rộng lượng bỏ qua cho… Long Mạnh cáo từ trước."

Hắn ta cũng biết Khai Tâm sẽ không để ý tới mình, vì thế sau khi nói xong, hắn ta trực tiếp xoay người, dẫn cả đám người của Long Hổ Môn rời khỏi rừng cây.

Thấy bọn chúng bỏ đi dễ dàng như vậy, Tây Môn Thanh, Tuyền Phong Tiểu Lý và Thương Lang vẫn còn mơ màng và không dám tin.

Tuy rằng môn chủ của Long Hổ Môn đã thông báo với cả thành rằng bọn họ sẽ không làm kẻ địch với Khai Tâm, nhưng ai nấy vẫn cảm thấy nghi ngờ. Bây giờ có cơ hội tốt như vậy mà bọn họ không ra tay, xem ra đúng là Long Hổ Môn muốn làm hòa thật…

Nhìn về phía đám người Long Hổ Môn rời đi, lại quay đầu nhìn Khai Tâm vẫn còn đang chiến đấu với Cự Lang, cả ba đều nở nụ cười.

"Xem ra, sau này chỉ cần đọc tên của Khai Tâm đại sư huynh ra là chúng ta có thể nghênh ngang trong thành Cô Tô rồi."

"Hê hê, đúng thế."

"…"

"Mấy đệ đừng có tưởng bở."

Dù đang chiến đấu với Cự Lang nhưng Khai Tâm vẫn không quên chú ý tới tình hình ở bên này, nghe ba người nói vậy, hắn không khỏi bật cười: "Môn chủ của Long Hổ Môn rất thông minh, biết biến địch thành bạn… Đây là một thủ đoạn tiêu diệt kẻ địch rất sáng suốt, nếu gặp phải những kẻ không thông minh thì bọn chúng sẽ đeo bám đến cùng, sau này đi ra ngoài, tốt nhất các đệ đừng nói là quen biết ta." Nghĩ tới một số người đụng độ ở kiếp trước, Khai Tâm lên tiếng cảnh tỉnh ba người.