Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 88: Mã Bài

Translator: Nguyetmai

Trong khi chiến đấu, ba mươi sáu tên nhào vào trạm dịch đã chết mất sáu, hơn một nửa trong số đó bị trúng tên. Khai Tâm lao thẳng vào đám đông một cách hung hăng, khiến một đám người đổ rạp ra, tình thế lập tức thay đổi: "Giết!"

Quỷ Kiến Sầu và Từ Lãng vừa hét vừa lao từ ngoài vào, chém vào hai tên áo đen đã bị thương rồi tụ tập về phía hai binh sĩ của trạm dịch, tạo thành cục diện giằng co!

Hạc Thập Nhất kiểm soát ở trên cao, năm người bên dưới lại có thực lực mạnh mẽ, xung quanh xe cống phẩm có sáu người canh chừng, cộng thêm việc thực lực của đám cướp đó bị hao tổn sau khi vài tên đã chết, chúng bắt đầu tỏ ra bối rối: "Kẻ địch rất mạnh! Rút lui!!"

Tốc độ rút lui của đám áo đen đó cực kỳ nhanh chóng, chúng không hề ham chiến, sau khi vung ra một chiếc ám khí, chúng đồng thời bay ra khỏi tường, không hề dây dưa kéo dài.

Dừng mọi thế đánh lại, Khai Tâm xoay tay trên khung, đến khi rút lại, một chiếc ám khí đã nằm gọn trong Bích Ngọc Thiên Tàm Thủ, sau đó rơi leng keng xuống đất.

Khi hắn ngẩng đầu lên một lần nữa, trong trạm dịch chỉ còn lại mấy tên áo đen bị thương không thể di chuyển được, cùng với mấy cỗ thi thể.

"Đa tạ các vị!"

"Thiếu hiệp không hổ là cao thủ của Mộ Dung gia tộc, trạm dịch được an toàn thế này, không thể bỏ qua công lao của các vị được!"

Quan viên mặc quần áo của Lại Bộ không biết chui ở đâu ra, ông ta cười khẽ bước tới trước mặt của nhóm người Khai Tâm, vẻ mặt như rất cảm kích, nhã nhặn chắp tay vào nói cảm ơn.

Sáu người liếc nhìn nhau…

Chắc tên này là quan viên mà hệ thống yêu cầu bảo vệ đây, không biết ông ta ở đâu trong khi bọn họ đánh nhau nữa.

"Chuyện có đáng gì đâu!"

Khai Tâm là đại sư huynh của phủ Mộ Dung, tính cảnh giác, thực lực và sự can đảm hắn thể hiện trong trận chiến vừa rồi khiến cả năm người đều bội phục, đương nhiên lúc này sẽ trở thành người đứng đầu và lên tiếng thay cho mọi người rồi.

Tác phong của hắn rất nhanh nhẹn, khí thế hơn người.

Quan viên đó vẫn không ngừng nói lời cảm tạ, cũng nhiệt tình mời sáu người vào trong trạm dịch để ông ta có cơ hội trò chuyện và tỏ lòng biết ơn, nhưng Khai Tâm lại từ chối khéo léo bằng lý do phải bảo vệ xe cống phẩm, đề phòng bọn cướp quay lại.

Lời nhắc của hệ thống vang lên:

"Bảo vệ xe cống phẩm thành công, bảo vệ quan viên trạm dịch thành công, không có binh sĩ nào mất mạng, nhiệm vụ hoàn thành trọn vẹn!"

"Mỗi người tham dự nhận được ba bình 'Kim Sang Dược cao cấp' chuyên dùng trong quân doanh và một tấm Mã Bài!"

Một tấm bảng gỗ tinh xảo xuất hiện trong tay từng người một.

Mã Bài là một loại không gian, có thể gọi được ngựa ra bằng cái đó. Sau khi trở về không gian của Mã Bài, ngựa có thể khôi phục một trăm phần trăm sức lực và mười phần trăm tốc độ khôi phục sinh mệnh trong một ngày, không tính trường hợp bị thương nặng!

Mã Bài…

"Đây chính là một thứ hay ho!" Từ Lãng thích thú vuốt ve nó, đôi mắt sáng lên: "Nghe những người trên mạng nói rằng, chỉ có những người mua ngựa bằng giá cao mới có được nó… Chậc chậc! Thích thật, từ nay về sau có thể lấy ngựa ra bất cứ lúc nào… Chẳng lẽ ý của nhiệm vụ lần này là những con ngựa mà gia tộc đã đặt trước đã thuộc về chúng ta rồi sao?"

"Cũng coi như là thế."

Hạc Thập Nhất xem Mã Bài một lượt rồi nói, hắn ta cho ngựa vào rồi lại gọi ngựa ra, cảm thấy rất thuận tiện, vì thế hài lòng cất đi: "Nếu chúng ta không hoàn thành được nhiệm vụ lần này thì không thể mang những con ngựa này đi được, cho dù kết thúc nhiệm vụ thì cũng không thể lấy được chúng… Hơn nữa, có thể nhiệm vụ tiếp theo sẽ khó hoàn thành hơn đấy."

"Đúng thế, sau này đi qua những nơi bằng phẳng, cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn nhiều." Sau khi Hạc Thập Nhất nói xong, Khai Tâm lại bổ sung.

Tất cả đều gật đầu, sau đó nhìn về phía mấy bộ thi thể rải rác trên mặt đất.

"Phải làm gì với mấy thứ này đây?"

Từ Lãng chỉ vào những thi thể vẫn chưa biến mất và vài thanh đao kiếm bên cạnh.

"Mọi người xử lý đi." Khai Tâm nhìn lướt qua rồi rút ánh mắt lại.

"Nghe nói Khai Tâm sư huynh đã thu hoạch được ít nhất một trăm bộ da lông ở lãnh địa của Cự Lang, tài sản hơn trăm vạn, những người nghèo như bọn muội không khách sáo với huynh đâu nhé." Lan Nghiên nhanh chóng chia chiến lợi phẩm ra làm năm phần, bộ dạng hệt như một cô nàng tham tiền.

Khai Tâm cười rồi lấy một cái túi da bò trong túi Càn Khôn ra.

"Những người gác đêm trong 'Giang hồ' sao có thể thiếu rượu được?"

Sau khi mở nắp ra uống ực một hớp, hắn quăng cho Quỷ Kiến Sầu đứng gần nhất.

"Ừm! Nữ Nhi Hồng thượng hạng!"

Đối mắt của Quỷ Kiến Sầu sáng rực lên!

Khai Tâm tỏ vẻ kinh ngạc, tên nhóc trông thư sinh thế này mà lại là cao thủ thưởng thức rượu cơ đấy, chỉ với mùi hương bay ra mà đã nhận ra trong đó là Nữ Nhi Hồng rồi. Quỷ Kiến Sầu không hề khách sáo, cậu ta ngửa đầu uống hai ngụm lớn, vẻ mặt hơi đỏ lên.

"Rượu ngon!" Sau đó, cậu ta ném túi rượu cho Từ Lãng.

Từ Lãng chép miệng, đưa mũi ngửi ngửi rồi vừa bịt mũi vừa uống một hớp nhỏ: "Khụ khụ…" Cậu ta vội vàng đưa cho hai cô gái bên cạnh.

"Muội không uống rượu."

Khuôn mặt nhỏ của Lan Nghiên tái đi, cô lắc đầu nguầy nguậy, trốn ra sau lưng Hiểu Phù để trốn tránh.

"Để muội." Hiểu Phù thì không hề khách sáo, cũng không sợ uống chung với mấy người sẽ mất vệ sinh, lau sơ qua miệng túi rồi uống ừng ực mấy hớp, khuôn mặt xinh xắn nhanh chóng ửng đỏ, đẹp như một nụ hoa.

"Hay lắm!"

"Rất sảng khoái!"

Dưới sự khích lệ của mấy người đàn ông, Hiểu Phù lại lau miệng túi rồi đưa cho người cuối cùng: "Hạc đại ca."

"Được."

Hạc Thập Nhất cười ha ha nhận lấy túi rượu: "Mượn hoa dâng Phật, xin mời Khai Tâm tiểu sư huynh, Lam Sam Quân Tử Kiếm danh bất hư truyền, cậu mạnh hơn tôi rồi!" Nói xong, hắn ta uống ực một hớp: "Rượu ngon! Này!" Rồi hắn ta lại ném vào tay Khai Tâm.

Khai Tâm không để ý quá nhiều, hắn dốc những ngụm rượu nồng tinh khiết ừng ực vào miệng, chảy cả ra khóe môi, chỉ một lát đã ướt nhẹp vạt áo trước ngực.

Đến tận khi trong túi chỉ còn chưa tới một nửa lượng rượu thì hắn mới dừng lại!

"Sảng khoái! Ha ha!"

Khai Tâm lau khóe miệng rồi cười ha ha, không bận tâm đến việc vạt áo đã ướt, hắn vọt lên mui xe cống phẩm, nằm ngả người lên đó, khiến năm người cảm thấy kinh ngạc. Hành động này không những không hề phá hỏng hình tượng nhã nhặn thường ngày của Khai Tâm, ngược lại còn khiến người ta cảm nhận được phong phạm phóng khoáng thật sự của người giang hồ, hai khí chất hoàn toàn khác biệt lại xuất hiện trên cùng một người.

"…"

Nhìn Khai Tâm ngả người lên đỉnh xe, Hạc Thập Nhất vốn tưởng mình đã hiểu rõ về đối phương rồi, nhưng bây giờ hắn ta lại bắt đầu dao động, không biết tại sao, từ sự thay đổi khác biệt này, hắn ta bỗng cảm thấy trên người Khai Tâm có hai loại hơi thở khác nhau.

Một là hơi thở tự nhiên của một người lãnh đạo, một cao thủ.

Hai là sự sầu muộn của một người đàn ông trưởng thành sau khi uống rượu, hơn nữa, sự sầu muộn này chỉ có những người từng trải qua sóng gió mới có thể cảm nhận được.

Không khéo là, Hạc Thập Nhất cũng là một trong số đó!

Cảm nhận được tâm trạng và sự đau đớn mà Khai Tâm cố gắng che giấu đi, Hạc Thập Nhất như thể nghĩ tới chính bản thân mình lúc trước. Hắn ta thở dài một hơi, cũng nhảy lên nóc xe, đoạt lấy túi rượu trong tay Khai Tâm.

"Ta uống với cậu."

Khai Tâm nhìn góc nghiêng đã bị ánh trăng bao phủ của người đàn ông này, hắn nở một nụ cười chẳng hề giấu giếm: "Được!"

Hô lên một tiếng, hắn lại lấy một túi da bò chứa đầy Nữ Nhi Hồng ra: "Cạn!"

"Cạn!"

Dưới ánh trăng, hai túi rượu chạm vào nhau, động tác phóng khoáng, mùi rượu thoang thoảng trên nóc xe, khiến hai nam hai nữ bên dưới đều rất hâm mộ, ngay cả người sợ uống rượu như Lan Nghiên cũng cảm thấy hối hận vì không dám can đảm uống một ngụm xem sao.