Lưng Chừng Hạnh Phúc

4. THE END

Mùa hè cuối cùng, cũng đồng nghĩa với việc đời học sinh cũng đã sắp đặt dấu chấm hết.

Mùa hè năm nay không giống mùa hè của những năm trước đây. Năm nay thay vì đi chơi, la lết khắp nơi giống những năm trước thì năm nay tớ lại chọn đi học hè cũng như ôn thi THPTQG cho năm sau.

Là lớp C1 nên đã số các bạn trong lớp đều chọn đi học hè, để chuẩn bị thật tốt cho kì thi kết thúc mười hai năm đi học của năm sau.

Sỉ số lớp là bốn mươi hai. Mà hơn nữa lớp đã đăng ký đi học nên mấy ngày này lại tràn đầy nhiệt huyết.

Cậu cũng đăng ký học.

Tớ và cậu lần nữa lại chung lớp.

Từ lúc cậu công khai cô người yêu xinh đẹp của cậu thì đâu đâu cũng toàn nghe về tin cậu và Quyên. Còn đối với tớ loại chuyện này tớ cũng đã quen dần, mấy ngày đầu tớ còn không thể chấp nhận được tớ còn thấy nhói ở tim khi thấy cậu đi cùng người đó nhưng càng về sau thì loại cảm giác nhói đau đó cũng dần tan biến dần...

Nhắc đến loại chuyện này thì không thể nào tớ không nhắc đến Nhật Linh - người đã crush tớ!

Với tớ Nhật Linh là một người vô cùng bình thường, bình thường đến mức nhạt nhòa. Nếu không phải đến học kì hai cậu ấy chuyển vào lớp bọn tớ, thì có lẽ ba năm cấp ba một chút kí ức về cậu ấy chắt sẽ không bao giờ tồn tại nhỉ?

Cậu ấy ngồi ngay sau tớ. Những ngày đầu ấn tượng của cậu ấy với tớ cũng bình thường: học lực - trung bình, vẻ ngoài - cũng đẹp ưa nhìn, tính cách - hiền nếu không muốn nói là nhút nhát... Hình như tất cả mọi thứ của cậu ấy trong mắt của tớ thì hình như quá bình thường nhỉ? Nhưng có một điều là cậu ấy vô cùng nổi bật - thể thao!

Với một đứa con gái đi học mười một năm mà năm nào cũng thi lại thể dục năm sáu lần như tớ thì một người nổi bật về thể thao như cậu ấy đương nhiên là đáng để tớ hâm mộ mất rồi!

Lại nói về Linh, thì những ngày đầu khi vừa được chuyển vào lớp thì tớ đã nghe Hân nói với tớ rằng cậu ấy đã có người yêu! Nghe đâu là một bạn bên C2 - chung với Yến Lùn, tên là Mỹ Linh thì phải! Là song Linh! Tớ thì lại vô cùng quan tâm những cặp có tên trùng nhau, vì đó tựa như là "duyên trời định". Ngay từ đầu đối với Linh từ đầu đến cuối chỉ có một loại tình cảm duy nhất là - tình bạn! Nhưng tớ thật sự không ngờ chính cái loại tình bạn này lại gây ra một sự hiểu lầm to lớn!

Thấy tớ thân với Nhật Linh, con Hân cũng hay trêu kêu Linh bỏ Mỹ Linh đi, nó làm mai tớ cho cậu ấy! Cứ mỗi lần nghe Hân nói vậy cậu ấy cũng chỉ cười cười cho qua. Còn tớ thì đã quá hiểu con bạn thân nên cũng chẳng thèm hơn thua với nó làm chi cho nhọc lòng.

Năm đó, trường tổ chức hội trại hai ngày cho tất cả các lớp và đặc biệt hơn là có sự tham gia của các anh chị bên trường Đại học Bình Dương. Với một đứa mê trai có tiếng như tớ, thì lần này không chỉ đơn giản là lần đầu được cắm trại mà quan trọng hơn là có trai đẹp. Ngay từ những ngày đầu tớ đã rất háo hức từ công tác chuẩn bị cho đến khi dựng trại. Do ngày 26/3 là ngày thứ hai nên hội trại sẽ diễn ra vào ngày 24 và 25/3 sau đó thứ hai tất cả học sinh sẽ trở về trường học bình thường.

Sáng ngày 24/3 sân trường đã nhộn nhịp vô cùng, các anh chị mười hai thì thôi khỏi phải nói háo hức còn hơn cả tụi học mười một bọn tớ. Cả sân trường vắng lặng nay lại ồn ào lạ thường.

Chiều một giờ các lớp cũng đã bắt đầu dựng trại, đến bốn giờ các thầy cô sẽ đi đến từng trại đến chấm điểm. Tầm ba giờ thì trại của lớp tớ cũng đã dựng xong với cái tên rất ý nghĩa - LỬA VIỆT!

Lửa là nhiệt huyết, là ước mơ của tuổi trẻ của tất cả các thành viên trong 11C1.

Việt chính là từ Việt trong hai chữ Việt Nam!

Một cái tên thật ý nghĩa !

Sau khi đã dựng trại xong cả lớp lại ngồi thành vòng tròn cùng hát hò các kiểu làm cho các lớp xung quanh cũng bỏ dở công việc đang làm để chạy sang xem!

Thật lòng mà nói khung cảm buổi chiều hôm ấy đã mãi khắc sâu trong tâm trí của tớ đến tận bây giờ, mỗi khi nhắc lại lại lâng lâng làm như mọi chuyện cứ vừa diễn ra ngày hôm qua.

Thật ra cũng không có gì đáng nói nếu chiều hôm đó sau khi sinh hoạt trại xong mọi người ra về tớ không bắt gặp hình ảnh Mỹ Linh đi cùng một người con trai khác trông rất tình tứ.

Ban đầu cũng tại cái bản tính lanh chanh sém một tí tớ đã đem hết mọi chuyện mà mình nhìn thấy để kể lại cho Nhật Linh nghe! Nhưng cũng may sau đó tớ đã không làm vậy, vì tớ nghĩ chuyện của ai thì nên để tự người đó giải quyết, tớ không nên can thiệp vào mắc công lại có chuyện.

Sáng hôm sau buổi hội trại diễn ra rất vui vẻ. Và rất nhiên với tinh thần của lớp mình thì mọi giải thưởng trong ngày hội trại hôm đó hình như lớp tớ đã giành hết mất rồi! Nào là giải nhất trại đẹp nhất, giải nhất thời trang hóa trang... Giờ nghĩ lại lớp tớ đúng luôn là số MỘT nhỉ!?

.

.

.

Mấy ngày sau mọi chuyện cũng diễn ra bình thường nhưng trong những ngày bình thường đó lại diễn ra một chuyện hết sức động trời - cặp đôi song Linh tớ hâm mộ đã đường ai nấy đi!

Ban đầu cũng hơi bất ngờ nhưng sau đó thì cái bất ngờ đó đã được tớ đạp đi không thương tiếc! Vì sao ư? Vì tớ biết là do Mỹ Linh đã phản bội Nhật Linh! Cũng vì biết được lí do rời bỏ nhau của hai người đó mà cách tớ đối xử với Nhật Linh cũng theo đó mà thay đổi! Nhưng chưa bao giờ sự quan tâm đó lại vượt qua mức tình bạn bè. Nhưng rất tiếc bạn học đó lại không nghĩ như thế!

Sau khi cặp đôi Linh chia tay nhau vài ngày thì cũng đã đến Cá tháng tư. Tớ đã chuẩn bị cả cái kịch bản để tỏ tình với tụi con trai trong lớp và đương nhiên trong đám con trai đó không có Nhật Linh và cậu - chàng trai tớ thương!

Vì học chung với nhau đã lâu đã quá hiểu nhau nên mất cả buổi tối mà cũng chẳng thằng nào chịu cắn câu, thiệt chán!

Đột nhiên điện thoại tớ lại rung lên!

Là Nhật Linh ... Là cậu ấy đã tỏ tình với tớ!

Tớ thật sự không hiểu là tớ đã cố tình né cậu ra rồi thế mà cậu cũng vẫn tìm đến tớ. Là cậu tự đâm đầu vào, tớ không liên quan!

Tất nhiên tớ đã dứt khoát từ chối vì lúc đó với tớ lời tỏ tình của cậu chỉ đơn giản là lời nói đùa trong ngày Cá tháng tư không hơn không kém.

Nhưng có một điều tớ thật sự không ngờ đến - lời tỏ tình hôm đó là thật!

Nhưng Nhật Linh, tớ xin lỗi cậu. Tớ không thể thích cậu được vì trong tim của tớ chỉ có cậu ấy !

Thật sự không biết vô tình hay cố ý mà lớp lại biết được chuyện của tớ và Linh. Thế là tin đồn đó nhanh chóng lan ra! Tớ cũng chẳng buồn quan tâm đến. Tớ lười dã man ~

Rất nhiều người cũng đã hỏi tớ về chuyện của Nhật Linh. Mười lần như một câu trả lời của tớ vẫn luôn là như vậy!

"Tao với nó không có chuyện gì hết! Tụi bây nhây quá"

Nhưng Nhật Linh thì khác càng lúc cậu ta càng ngầm khẳng định mối quan hệ của bọn tớ là quan hệ yêu đương khi hết lần này đến lần khác Linh đổi ảnh bìa zalo rồi đến facebook là hình của tớ.

Thiệt chán! Chán đến tận cổ!

Tớ có nói gì thì Nhật Linh cũng không lung lay nhất quyết nói sẽ đợi đến khi nào tớ thích cậu ấy thì mới chịu.

Vấn đề không phải ở chỗ cậu ấy, mà là ở chỗ tớ. Tớ lười yêu thương!

Chuyện của tớ và Nhật Linh ngày càng đi theo chiều hướng xấu đi. Tớ cũng chẳng buồn quan tâm đến nữa. Nhưng mọi chuyện ngày càng rắc rối, đến cuối cùng Hân nó cũng ra tay.

Nó nói hết mọi thứ với Nhật Linh và mong nó hiểu cho tớ. Nhưng cậu ấy vẫn vậy nhất quyết không chịu buông tay cho nhau. Đến cuối cùng tớ quyết định nói ra hết tất cả, nói rằng cậu ấy làm vậy sẽ không có kết quả, nói cậu ấy có làm gì thì cũng sẽ không thay đổi được...

Rồi đến cuối cùng cậu ấy cũng chịu buông tay... Thật lòng mà nói, thích tớ cậu ấy sẽ chẳng nhận được gì ngoài đau khổ cả...

.

.

.

Cuộc sống của tớ lần nữa lại trở về như cũ.

Nhà - trường - chỗ học thêm - quán trà sữa gần trường, luôn là bốn nơi tớ gắng bó nhất trong ngày tháng ngày cuối cấp.

Sáng thì đến trường, trưa về nhà, chiều lại đến trường, tối lại học thêm anh văn, sau đó lại trở về nhà vật lộn với đống bài tập và đề thi thử cứ dần theo thời gian mà tăng theo cấp số nhân!

Hầu như mỗi tuần tớ chỉ rãnh rỗi được chiều chủ nhật, nói rảnh rỗi cũng không hẳn chủ nhật nào tớ cũng đi học thêm nhưng cũng chỉ có buổi sáng, được nghĩ cả buổi chiều nên cả đám lúc nào cũng kéo nhau ra tiệm trà sữa ngồi buôn dưa lê đến tầm đầu giờ chiều mới lếch xác về nhà.

Ban đầu tớ cứ ngỡ năm mười hai này sẽ rất vui vẻ, nhưng đến khi nhập học thì mọi chuyện lại khác hoàn toàn.

Suốt ngày cứ phải cắm đầu vào đống đề thi, rồi lại đến bài tập. Hầu như tuần nào cũng có kiểm tra, bạn bè gặp nhau thì cũng chủ đề lúc nào cũng chỉ là: Mày thi ngành gì? Mày định học ở đâu? Ngành mày xét bao nhiêu điểm?

Có nhiều khi đến cả tháng tớ vẫn còn chưa gặp được tụi Yến, còn Hân hai đứa học chung lớp mà cả tuần ngay cả nói với nhau một câu cũng chẳng thể nói. Thật lòng mà nói những tháng ngày này thật sự rất đau khổ ~

Sang năm mười hai này tớ và cậu lại chung lớp nhưng năm nay mọi thứ có khác đi một chút, là thái độ của cậu đối với tớ đã không còn lạnh lùng như lúc trước nữa. Hình như là sau mùa hè thì mọi chuyện đã khác rồi thì phải ...

Nhắc đến mùa hè tớ lại nhớ đến ngày hôm đó... Ngày cậu nói chuyện lại với tớ sau hơn hai năm

.

.

.

Hôm đó, là một ngày tháng sáu mưa tầm tã.

Hôm đó, anh Phúc không đi học nên tớ phải tự mình lết xác đi học. Mọi hôm đều có anh Phúc với Đức Huy đi cùng, nên hôm nay đột nhiên không có hai người đó nữa nên cũng thấy buồn. Cũng tại hai đứa nó mà hôm nay tớ đi sớm tận hai mươi phút! Thiệt tổn thương!

Định bụng sẽ ngồi ghế đá đợi tụi trong lớp đến thì mới lên lớp, thế mà vừa đến trường đã thấy cửa lớp đã mở, hôm nay tụi này đi học sớm nhỡ?

Sai lầm quá mà. Lớp chẳng có một ai ngoại trừ cậu và tớ!

Lúc tớ vừa vào thì đã thấy cậu đang ngồi nghịch điện thoại tớ cũng chẳng nói lời nào như bao lần khác lẳng lặng về chỗ ngồi của mình. Nhưng vừa đi vài bước đã nghe thấy tiếng của cậu:

- Mày với Nhật Linh đang quen nhau à?

Giọng cậu trầm trầm nghe thiệt đã tai nhỉ ~

Ơ? Sao hôm nay cậu có hứng thú với loại chuyện này vậy? Tớ đâu ngốc đến nổi từ "quen" trong câu vừa mới nói mang ý nghĩ gì mà tớ không biết đâu chứ.

- Không...

- Tao và Quyên không có yêu nhau!

Im lặng một hồi lâu thì cậu nói tiếp câu đó rồi cũng rời đi.

Tớ chẳng dám tin vào những gì mình nghe! Mà cũng chẳng bao giờ dám tin. Vì nếu đó là sự thật rồi một lần nữa cậu sẽ lại vứt bỏ tớ.

Cậu thích Quyên chính là cái cớ duy nhất để tớ từ bỏ!

.

.

.

Mấy năm trước đây cũng có mùa hè cớ sao tớ lại chưa bao giờ thấy buồn và chạnh lòng như mùa hè năm mười hai này cậu nhỉ?

Chớp mắt một cái chín tháng học đã kết thúc.

Hôm tổng kết mọi người còn vui vẻ lắm hát hò đủ kiểu thế mà hôm chia tay để chuẩn bị cho kì thi Trung học phổ thông Quốc gia thì cả đám cứ khóc như đưa đám.

Tớ cũng chẳng thua gì tụi nó, cứ hết ôm Hân, rồi Yến rồi lại đến Hằng khóc hu hu như đứa trẻ lên ba!

Lần đầu gặp gỡ ngay cả câu ''xin chào" cũng chẳng dám nói, nay đến khi chia tay cũng chẳng thể nói trọn vẹn một câu "tạm biệt ".

Thế rồi cả lớp nhất quyết hẹn với nhau, sau khi thi xong sẽ cùng nhau làm một trận thật lớn! Tất nhiên ai ai cũng đồng ý! Vì đơn giản sau này muốn gặp lại đủ thế nào cũng là cả một vấn đề.

Mấy năm trước đây thấy anh chị khóa trên đi thi thì lúc nào cũng hớn hở. Năm nay đến lượt mình thì lo lắng đủ điều!

Do thi tổ hợp khoa học tự nhiên nên đến hết ngày thi thứ hai thì tớ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình!

Giây phút tớ đặt bút xuống đưa bài thi môn Anh cho giám thị thì những tháng ngày Thanh xuân của tớ cũng đã chính thức kết thúc!

Mười hai năm đi học cũng chỉ đổi bằng một kỳ thi hai ngày trong phòng thi...

"Mình cùng nhau đóng băng trước giây phút chúng ta chia xa. Thời học sinh lướt qua nhanh như giấc mơ không trở lại..."

Nhanh thật nhỉ thoáng một cái mọi thứ đã năm năm ...

Ngày chia tay năm ấy, vẫn cứ như vừa diễn vào hôm qua.

Mặc dù bản thân tớ đã biết rất rõ cậu sẽ chẳng thích tớ một lần nữa, cậu cũng sẽ chẳng bao giờ cùng tớ học học chung một lớp học, sau này tớ cũng sẽ chẳng còn được thấy cậu hằng ngày nữa...

Ở cái tuổi mười bảy, mười tám lưng chừng đó tớ luôn muốn được ở lại bên cạnh cậu mãi mãi, cùng cậu bước tiếp con đường dài phía trước. Nhưng rất tiếc cậu nhỉ? Cậu là người tớ thương nhất, muốn ở cạnh nhất nhưng lại chẳng thể nào như thế.

Để rồi ngày chúng ta chia xa nhau, ngay cả một câu tạm biệt tớ cũng chẳng thể nào trọn vẹn để nói cùng cậu. Tớ biết cậu thi trường Quân đội theo như ước muốn của gia đình, còn tớ tớ lại lựa chọn thi Sư phạm.

Tớ chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, giản dị không tranh giành gì với bất cứ một ai. Hằng ngày cứ lên lớp hết giờ rồi lại trở về nhà, cùng hội bạn thân rong ruổi khắp nơi. Rồi sau này khi đã đủ trưởng thành tớ sẽ tự mở cho mình một tiệm trà sữa, rồi sẽ kinh doanh kiếm thật nhiều tiền để đu du lịch khắp nơi. Như tớ vậy là đủ!

Chúng ta chọn hai ngành khác nhau. Chúng ta đi hai con đường...

Hai con đường song song sẽ mãi chẳng thể nào giao nhau...

Rồi đến một ngày nào đó cậu cũng có một hạnh phúc mới cho riêng mình. Tớ của hiện tại - tớ của năm hai mươi bốn tuổi - chỉ mong ở một góc nhỏ trong tâm trí của cậu cậu sẽ nhớ đến tớ, không cần nhớ đến với tư cách người yêu cũ, mà chỉ đơn giản là một người bạn thời cấp ba thì như thế tớ đã vui lắm rồi!

Nếu hỏi tớ của hiện tại, tớ có tiếc nuối gì cho những tháng năm thanh xuân hay không, thì tớ sẽ vui vẻ mà đáp rằng : Không!

Thanh xuân của như thế đã là quá trọn vẹn rồi!

Thanh xuân của tớ: tớ đã từng đau lòng vì một người, tớ có đám bạn thân vô cùng đáng yêu, một lớp học vô cùng dễ thương, từng có được cái cảm giác được người ta theo đuổi...

Như thế đã là quá trọn vẹn, nếu thật sự có tiếc nuối tớ chỉ tiếc ngày chia tay năm ấy đã không nói với cậu một câu chào TẠM BIỆT trọn vẹn.

Cảm ơn cậu - chàng trai đã bên cạnh tớ năm mười bốn, mười lăm, mười sáu và cả năm mười bảy tuổi.

Cảm ơn những cái xoa đầu dịu dàng.

Cảm ơn những lời an ủi ngọt ngào.

Cảm ơn những lần đã ở bên.

Cảm ơn những ngày đi cùng nhau.

Cảm ơn những tin nhắn yêu thương.

Cảm ơn những lần quan tâm thầm lặng.

Cảm ơn những lời hứa cho tương lai.

Cảm ơn những tháng năm vội vã đã đem cậu đến bên tớ.

Cảm ơn tất cả.

Cảm ơn chàng trai đã bên cạnh tớ ở những tháng năm lưng chừng - chàng trai năm mười bảy tuổi.

.

.

.

- Đúng là cản trở quá đi. Qua kia ngồi đi.

"Mình yêu nhau đi"

- Nếu ... Lần này tao thì tốt thì chúng ta bắt đầu lại được không?

"Thứ con gái lẳng lơ như bạn tôi sẽ mãi mãi cũng sẽ không thích bạn. Tôi thích người khác rồi, giùm ơn tránh xa tôi ra đi"

- Mày với Nhật Linh đang quen nhau à?

- Tao và Quyên không có yêu nhau!

.

.

.

"Chàng trai năm mười bảy tuổi sẽ chẳng bao giờ đi đến cuối con đường cùng bạn."

"Ở những năm tháng lưng chừng của tuổi trẻ, đôi khi hạnh phúc thật đơn giản."

"Chỉ cần là cậu, đợi đến bao lâu tớ cũng sẽ đợi."

"Chàng trai năm ấy bên cạnh bạn giờ đâu rồi?"

.............

Nếu thật sự bạn thích một ai đó hãy dũng cảm mà nói ra! Vì biết đâu người đó cũng đang thích bạn thì sao?

Goodluck for you!

..........

Chúc cậu một đời bình an!

Hoàng và Dương