Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 5: 5 Tới Cửa Trừ Tà

“Cuối cùng cũng được gặp đại tiên!” Phụ nhân hai mắt sáng lên, kích động chà xát tay, tiến lên cúi người, “Dân phụ gặp qua Bạch chân nhân, Bạch đại tiên!” Tráng niên nam tử theo sau cũng hành lễ.

“Ừm” Lão nhân hơi ngửa đầu, vẻ mặt cao không thể với.

“Các ngươi đến đây là vì chuyện gì?”

“Bạch đại tiên……” Phụ nhân chợt nhớ ra mục đích của mình, vội vàng nói.

“Chúng ta là thôn dân Lý gia thôn ở dưới chân núi, cầu xin đại tiên cứu con trai ta, nó…… nó sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.” Nói xong, nước mắt liền ứa ra.

“Xảy ra chuyện gì? Vì sao cầu ta cứu con ngươi?” Lão nhân tiếp tục hỏi.

“Nó…… nó trúng tà!” Phụ nhân khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem.

“Bảy ngày trước, con ta đột ngột đổ bệnh.

Ban đầu, nó đau đầu, khó thở.

Sau lại càng ngày càng nghiêm trọng, hiện giờ đã không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích.

Hơn nữa trên người còn…… Còn có mấy vết lốm đốm màu đen chỉ xuất hiện ở…… ở tử thi!”

“Thi ban?” Lão nhân cả kinh, sờ sờ bộ râu hoa râm.

Một lát sau, lão mới bày ra vẻ mặt cao thâm khó đoán nói.

“Nghe ngươi nói vậy xác thực cũng có vài phần cổ quái.

Chỉ là chưa tận mắt nhìn thấy nên không thể đoán ra nguyên nhân.

Nhưng không khéo thay, trong quan ta hiện tại còn có việc gấp, thực không tiện……”

“Đại tiên!” Phụ nhân gấp gáp đến độ quỳ sụp xuống, vừa khóc rống vừa van lạy.

“Nhất định là do con ta bị mấy thứ không sạch sẽ quấn thân.

Trong phạm vi trăm dặm, chỉ có mình ngài cứu được nó thôi.

Mạng người quan trọng! Cầu xin ngài cứu mạng nó?!”

Nam tử bên cạnh cũng quỳ xuống theo “Đúng vậy, đại tiên, thỉnh ngài rời núi cứu nhị đệ ta! Chúng ta nguyện ý quyên 30…… Không! Bốn mươi lượng bạc tiền nhang đèn cho đạo quán!” Nói xong bàn tay siết chặt túi, cắn răng đưa qua.

Nhìn thấy túi tiền, ánh mắt lão nhân lóe lên.

Nhưng lão vẫn cố tình tỏ ra khó xử.

“Các ngươi thế này……” Lão nhân sờ sờ râu, rồi gật đầu nói, “Ai! Thôi thôi, ta đành theo các ngươi đi một chuyến vậy!” Nói xong đưa tay nhận tiền không chút khách khí.

Vân Hiểu: “……” Nàng vừa đang tận mắt chứng kiến hiện trường vụ lừa đảo sao? Phong cách vội vàng quen thuộc này làm nàng liên tưởng đến tài khoản ngân hàng cạn kiệt của mình.

Hóa ra mấy người già chuyên lừa gạt người đều có kỹ năng cơ bản giống nhau à?

“Đa tạ đại tiên, đa tạ đại tiên!” Hai người vui mừng, nhanh chóng cúi đầu cảm tạ.

“Hai người các ngươi đợi ở đây một lát! Nha đầu, theo ta vào xem, kiểm kê pháp khí, chuẩn bị xuống núi trừ tà!” Nói xong, lão nhân xoay người kéo nàng vào bên trong.

“……” Ông ta thật đúng là…! Đến lúc đó nếu trị không xong, chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Bên trong, lão nhân vừa lục gọi tìm đồ vừa ném cho nàng một xấp bùa.

“Này, nha đầu giữ bùa cho chắc đấy.”

“Ông đi thật?” Vân Hiểu xem xét lá bùa trên tay.

“Đương nhiên rồi.” Lão gật gật đầu, vỗ ngực nói, “Yên tâm, xung quanh đây làng trên xóm dưới, luận trừ tà không kẻ nào so được với ta đâu.”

“……” Bởi vì xung quanh đây làng trên xóm dưới cũng chỉ có mình ông làm đạo sĩ đi.

Thu thập đồ xong, lão nhân lôi kéo nàng bước nhanh ra cửa, dường như nóng lòng cho nàng thưởng thức cái gọi là Huyền Môn đạo thuật bác đại tinh thâm.

“Đại tiên, mời đi hướng này!” Hai mẹ con lập tức tiến lên đón, đi trước dẫn đường.

Gió xung quanh đã hoàn toàn ngừng.

Chỉ là trong rừng, hơn nửa cây cối đã đổ rạp.

Nhìn không giống như bị gió lớn quật ngã, mà là bị lưỡi đao sắc bén chặt ngang, vết cắt mười phần chỉnh tề.

Có thể lý giải, thứ phá hủy rừng cây là lưỡi đao thực sự, chứ không chỉ là một trận gió.

Vân Hiểu tự cảm thấy may mắn.

May mà kịp thời gặp lão nhân, trốn bên trong đạo quán.

Nếu không nàng sẽ giống như những gốc cây kia, vĩnh viễn nằm lại chỗ này.

Đạo quan tuy rằng cũ nát, nhưng không hiểu sao, gió thổi không tới.

Lão nhân nói qua, núi này tên Quý Sơn.

Hai mẹ con kia sống trong thôn dưới núi.

Nhưng Quý Sơn quá lớn, muốn xuống núi cũng phải mất một hai giờ.

Có lẽ vì lo lắng bệnh tình người thân, hai người đi rất gấp.

Dù cần đi vội nhưng hai người vẫn không nhịn được liên tục liếc nhìn nàng.

Ánh mắt phụ nhân nhìn nàng có ý vị xem trọng hơn, thậm chí còn mang theo chút kinh ngạc, tựa hồ không hiểu được lí do lão nhân đem theo nàng đi cùng.

Tráng niên nam tử bên cạnh cũng có thái độ như vậy, chỉ là trong ánh mắt của hắn còn mang ý vị khác.

Tâm tình Vân Hiểu càng thêm khó chịu.

Nàng vô thức sờ sờ dao phẫu thuật của mình

“Bạch đạo trường, sắp tới nơi rồi.” Mắt thấy đã đến chân núi, phụ nhân rốt cục nhịn không được, bèn mở miệng hỏi: “Đúng rồi, không biết vị cô nương này là……”

Lão nhân không nhìn ra thần sắc kỳ quái của bọn họ, đáp lại một câu:

“Đây là tân đệ tử mới nhập môn của bản quán, họ Vân.”

“Cái gì?!” Phụ nhân sửng sốt, trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Lát sau, thấy hơi lúng túng, khó xử mới cười cười nói, “Thì ra cũng là một vị đạo trưởng.” Nói xong vội vàng thu hồi ánh mắt đánh giá, không quay đầu lại nhìn nữa.

Một đoàn bốn người đi hết hai giờ đồng hồ mới đến Lý gia thôn.

Dân cư trong thôn không đông lắm, chỉ có tầm mười mấy hộ.

Hơn nữa các nhà cách xa nhau, đi hai ba dặm mới thấy một hộ gia đình.

Lý mẫu cùng Lý Đại ở ngay chân núi.

Nhà chỉ có một gian, không rộng lắm.

Phía trước còn có một cái sân, bên trong chất đống đồ đạc linh tinh.

Trong nhà bụi bặm bám đầy, hình như lâu rồi chưa dọn dẹp.

Có lẽ lo lắng cho con trai, hai người dẫn Bạch Duật và Vân Hiểu đi một mạch vào phòng bên phải.

“Đại tiên, Nhị Lang nhà ta đang ở bên trong.”

“Ừm.” Lão nhân gật gật đầu, cũng không trì hoãn, nhanh chóng đi vào.

Trong phòng tương đối tối tăm, dù đang là ban ngày, cũng quá thiếu ánh sáng.

Chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ một người nằm thẳng táp trên giường, thân hình gầy ốm.

Nhưng tiếng hít thở dồn dập, có vẻ khó thở.

Cả phòng chỉ nghe rõ tiếng hắn thở phần phật phần phật như tiếng gió rít.

“Con ơi!” Lý mẫu kinh hô một tiếng, hai mắt đẫm lệ, bước nhanh tới bên giường.

“Mẹ mời đại tiên tới.

Con được cứu rồi, được cứu rồi!”

Lão nhân cũng bước nhanh qua, muốn nhìn kỹ tình trạng của đối phương.

Vân Hiểu vừa vào đến cửa bước đột nhiên khựng lại, khóe miệng liền co rút.

……

Má nó!

“Bạch đạo trường, ngài mau nhìn xem Nhị Lang nhà ta rốt cuộc bị làm sao vậy?” Lý mẫu sốt ruột thúc giục, nhưng không dám dựa gần mép giường, giống như đang kiêng kị cái gì.

Lão nhân tiến lên một bước, liếc nhìn nam tử đang hấp hối trên giường.

Có lẽ vì bệnh đã lâu, đối phương gầy đến mức da bọc xương.

Gương mặt hõm lại, da xanh nhợt nhạt.

Nhìn có chút thảm.

Lão nhân chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền rời mắt, liếc quanh căn phòng một vòng.

Lão tỏ ra trầm mặc, vuốt vuốt râu trắng, càng thêm vẻ tiên phong đạo cốt.

Một hồi sau, mới trầm giọng nói:

“Nơi này đúng là âm khí rất nặng, xem ra thật có tà vật làm loạn.”

“Ta đoán là có thứ không sạch sẽ ở đây mà!” Lý mẫu cùng Lý Đại vui vẻ liếc mắt nhìn nhau, tiến lên vội hỏi:

“Phải chăng đại tiên đã có phương pháp phá giải?”

Lão nhân cau mày, lộ vẻ khó xử, một lát sau mới nói: “Ta thử trước một lần! Tuy nhiên việc trừ tà cực kỳ hung hiểm, mẹ con các ngươi không có pháp lực hộ thể vẫn nên lui xa một chút, chớ tiến quá gần mà dính phải thương vong không đáng có.”

Hai mẹ con vừa nghe vừa nhìn thoáng qua người trên giường, cũng không có do dự bao lâu, liền gật đầu lui ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa vào.

Thấy hai người đã đi, bộ dáng tiên phong đạo cốt kia nháy mắt đã biến mất.

Lão nhân một bên móc móc bao, một bên ném một đồ vật vào tay Vân Hiểu.

“Nha đầu, cầm! Lát nữa ta niệm chú, thì ngươi rung cái này.

Tiếng càng lớn càng tốt, làm sao cho hai người ngoài kia nghe thấy được.” Nói xong móc ra một quyển sách, giơ lên trước mặt, há mồm, lớn giọng đọc.

Vân Hiểu cúi đầu sửng sốt nhìn chuông đồng trong tay.

Trông không khác gì loại đồ chơi trẻ con mười đồng ba cái bán đầy rẫy trên vỉa hè.

“Lắc đi!” Thấy nàng đứng ngơ ra hồi lâu, lão nhân đẩy đẩy nàng, “Yên tâm đi, không tốn quá nhiều thời gian đâu, bốn mươi lượng bạc cho một lần làm phép trừ tà.

Hai người làm càng nhanh xong việc.

Ngươi chỉ cần lắc một khắc là được!”

“……”

Cho nên…… ông ta kéo nàng đến đây chỉ để lắc chuông à?

Vân Hiểu khóe miệng giật giật, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn, nhịn không được hỏi:

“Làm vậy……có thể trừ tà thật sao?”

“Đương nhiên! Từ trước đến nay ta đều làm vậy.”

“Ông đang nói thật à?”.