Edit: Phưn Phưn Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, trung học Kiền Đức đã cho các tân học sinh một đòn ra oai phủ đầu.
Buổi sáng 5 giờ rưỡi, ở trên giường Tần Khả mở mắt ra.
Bên trong ký túc xá là một khoảng im lặng, trong phòng ngủ chỉ
ghe được tiếng hít thở mơ hồ của mấy nữ sinh ngủ say.
Tần Khả xốc chăn lên, lặng lẽ xuống giường, cầm lấy chậu rửa mặt do trường phân phát và dụng cụ rửa mặt trên đầu giường, cô đi đến cửa ký túc xá.
Cửa bị kéo ra.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, bên ngoài mấy người huấn luyện viên tập hợp đứng thành một hàng, nghe được động tĩnh rất nhỏ đó, đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua.
Tần Khả:
"..." Bị cùng lúc mấy chục đôi mắt của các huấn luyện viên nhìn có cảm giác không được tốt lắm.
Không khí lúng túng vài giây, Tần Khả lặng lẽ đi ra, đóng cửa lại, sau đó bình tĩnh đi qua hồ nước bên cạnh ký túc xá.
Đi ra ngoài mấy mét, cô còn nghe thấy có một huấn luyện viên lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói thầm.
"Trong đám tân học sinh vẫn còn có người dậy sớm như thế?... Có phải là có học sinh cũ lén tiết lộ thông tin cho bọn họ không?" "Không có khả năng." "Đúng vậy, chỉ có một mình em ấy dậy." Mà hơn mười giây sau, Tần Khả liền biết được chính mình tránh được một trận "Kiếp nạn" ra sao ——
Chỉ thấy huấn luyện viên đang đứng một hàng đột nhiên giải tán tại chỗ, từng người chạy bộ đến bên ngoài cửa lớp tương ứng.
Lại thêm mấy giây sau, tiếng còi bén nhọn đột nhiên vang lên khắp ký túc xá.
Lục tục giằng co hai phút, từ trong ký túc xá mới có tân học sinh sợ chết khiếp kêu thảm "Bò" ra ngoài.
Mà trong lúc cả một đại quân chạy tới hồ nước ùa lên cướp giật vòi nước có số lượng đáng thương, thì Tần Khả đã bình tĩnh bưng chậu rửa mặt về lại ký túc xá.
Đến khi tập hợp, còn có người "Quân dung không chỉnh", áo quần hỗn loạn đứng ở trong đội ngũ.
Tần Khả đứng đầu hàng, bị các huấn luyện viên vừa liếc mắt một cái liền nhận ra.
Nhất là vị huấn luyện viên Hách của lớp Tinh Anh, còn chỉ vào Tần Khả để khiển trách những người khác:
"Tại sao người ta có thể gọn gàng chỉnh tề, gần 5 giờ rưỡi đã rời giường đi rửa mặt, còn các em thì ngủ đến lúc mặt trời lên tới mông —— giữa người với người lại chênh lệch lớn đến vậy sao, hả?!" "..." Cảm thấy đã có nữ sinh bất mãn nhìn qua đây, trong lòng Tần Khả than một câu nồi từ trên trời rơi xuống.
Chần chừ vài giây, cô mở miệng:
"Báo cáo." Giọng của cô gái làm cho huấn luyện viên sửng sốt.
——
Bởi vì âm thanh này không chỉ mềm mại sạch sẽ, lại không có chút dông dài nào, cũng là lần đầu tiên tập hợp, các huấn luyện viên đã quen với việc các tân học sinh há mồm nói chuyện một cách vô tổ chức vô kỷ luật —— đây vẫn là người đầu tiên không cần bọn họ dạy dỗ, đã biết kêu báo cáo.
Huấn luyện viên Hách cười vui vẻ, còn đắc ý trao đổi ánh mắt với hai huấn luyện viên bên cạnh.
"Nói." Tần Khả hơi ưỡn ngực.
"Không phải em dậy sớm, là do lạ giường, ngủ không ngon." Huấn luyện viên Hách ngây ngốc.
Các học sinh lớp Tinh Anh lấy lại tinh thần, đều cười to.
Ngay cả lớp bên cạnh đang im lặng nghe xong toàn bộ tình huống, cũng cười theo.
Nét mặt huấn luyện viên Hách sa sầm.
"Cười cái gì mà cười! Cả ngày hôm nay, toàn bộ học sinh huấn luyện dã ngoại tập thể 30 km —— Bây giờ, cả đội tập hợp, đến căn tin ăn sáng!" "..." Thấy huấn luyện viên Hách không có giận chó đánh mèo lên mình, Tần Khả cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
So với việc đắc tội các học sinh có thể học cùng lớp ba năm, cô càng có khuynh hướng mạo hiểm ở chỗ huấn luyện viên hơn.
Cũng may kết quả không tính là kém...
Nhưng mà mười phút sau, Tần Khả biết bản thân vẫn là suy nghĩ quá đơn giản.
Ngoài căn tin.
Giới thiệu nội quy cho học sinh các lớp xong, tầm mắt huấn luyện viên Hách nhìn xuống, rơi trên người Tần Khả.
"Trong một tháng này mỗi lớp đều cần một lớp trưởng phụ trách lớp và giao tiếp vụn vặt một số việc với huấn luyện viên —— tôi biết học sinh mới các em vẫn chưa kịp chọn, cho nên huấn luyện viên sẽ chọn ra lớp trưởng tạm thời." Tần Khả:
"..." "Vậy bạn nữ lạ giường vừa rồi, tôi thấy em cũng không tệ, về sau lớp mười Tinh Anh sẽ do em quản." Tần Khả:
"......" Tần Khả:
"Vâng, huấn luyện viên." Huấn luyện viên Hách mỉm cười:
"Nếu có vấn đề, tôi sẽ tìm em —— toàn thể cũng vậy, nghiêm." "..." Học sinh toàn trường xếp hàng theo từng lớp, đứng bên ngoài căn tin cảnh tượng đó hoàn toàn trông rất hùng tráng.
Trước đó huấn luyện viên đã lệnh nghiêm, nên không ai dám động.
Càng không có ai nói chuyện.
Đang yên lặng như vậy, bỗng trên bậc thang, ba hình dáng loạng choạng bước xuống trông vô cùng chói mắt ——
Dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều học sinh, đi ở phía trước Kiều Cẩn híp mắt ngáp một cái.
"Tuấn ca, hình như vẫn chưa ăn cơm, còn đang phạt đứng bên ngoài kìa." "..." Trong không khí không có tiếng đáp lại.
Dựa theo số thứ tự ký túc xá, lớp Tần Khả đứng xếp hàng gần bên cạnh bậc thang nhất.
Thấy Hoắc Tuấn, đầu huấn luyện viên Hách đã muốn phình to ra.
Mà lúc này ba người đã bước tới bên cạnh lớp mười Tinh Anh, mắt thấy sẽ lượn về phía trước.
Huấn luyện viên Hách không còn cách nào khác,
"Lớp trưởng bước ra khỏi hàng. Chờ lát nữa em chỉ huy đội ngũ vào bên trong." "... Vâng ạ." Tần Khả vừa dứt lời, lập tức cảm nhận được có một ánh mắt nhìn mình gắt gao.
Mà huấn luyện viên Hách đã bước nhanh qua đó, ngăn ba người Hoắc Tuấn bên cạnh lớp Tinh Anh.
"Bây giờ là thời gian tập hợp xếp hàng, ba người các em không thể nghênh ngang đi qua như vậy." Kiều Cẩn cười không tim không phổi:
"Huấn luyện viên Hách, ăn có bữa cơm sáng thôi mà còn phải phạt đứng? Cái này có còn nhân quyền không?" Kiều Du hát đệm:
"Nếu không đừng phạt đứng nữa, huấn luyện thể lực đi —— Huấn luyện viên Hách, năm đó không phải thầy còn kém Hoắc Tuấn mấy hạng sao? Sáng nay cùng nhau so chứ?" "..." Lời này vừa nói ra, mặt huấn luyện viên đen lại.
Bên cạnh đã có học sinh không kiềm được cười rộ lên.
Cố Tâm Tình chính là một trong số đó.
Thấy Tần Khả nhìn mình khó hiểu, Cố Tâm Tình lặng lẽ lại gần, hạ thấp giọng giải thích với Tần Khả:
"Khả Khả, cậu chưa nghe nói qua à? Năm đó Hoắc Tuấn là tân học sinh lớp mười Tinh Anh tới tham gia huấn luyện quân sự, quá tùy tiện cẩu thả, lúc đó bị huấn luyện viên Hách xách ra muốn " giáo huấn " một chút. Hai người ước định so huấn luyện thể lực, tớ nghe nói hạng mục đầu tiên chính là hít đất —— Hoắc Tuấn đã làm cho huấn luyện viên Hách gục xuống!" Tần Khả nghe vậy có chút kinh ngạc.
Trong quân đội cơ bản nhất chính là huấn luyện thể lực, chỉ cần tùy tiện lấy một huấn luyện viên ra, thể lực cũng đủ để nghiền ép mấy người trưởng thành.
Hàng năm đều mang lớp Tinh Anh huấn luyện viên Hách cũng là một trong những người xuất sắc.
Vậy mà thể lực của Hoắc Tuấn so với anh ta còn...
Theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn nam sinh đứng trước mặt huấn luyện viên Hách, lại đụng phải ánh mắt sâu thẳm của người nọ.
Trong lòng Tần Khả căng thẳng.
Sau đó cô cũng thoáng yên tâm —— dù sao đây cũng là thời gian tập hợp xếp hàng, vào thời điểm này Hoắc Tuấn cũng sẽ không...
Không đợi Tần Khả bình tĩnh nghĩ xong, cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ——
"Lớp trưởng?" Hoắc Tuấn lười biếng đi lên phía trước, hai bước đã đến bên cạnh Tần Khả.
Tay anh cắm vào túi quần, thân trên cúi gập về phía trước.
Nửa rủ nửa đè con mắt đen nhánh.
"Lên chức à." Tần Khả:
"..." Vẻ mặt mỗi người lớp Tinh Anh khác nhau.
Huấn luyện viên Hách cũng sửng sốt, nhíu mày hỏi:
"Các em có quen biết?" Hoắc Tuấn không nói lời nào, mắt không chớp nhìn Tần Khả.
Tần Khả cũng không trả lời.
Cuối cùng vẫn là Kiều Cẩn nở nụ cười,
"Đương nhiên quen biết, huấn luyện viên Hách không biết à, đây là em gái nhỏ của Tuấn ca chúng em, Tuấn ca đau lòng cho em ấy!" Tần Khả:
"......?" Thân người Hoắc Tuấn cứng lại.
Anh ngoảnh đầu liếc nhìn về phía Kiều Cẩn, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhưng cũng không phủ nhận.
Mãi đến lúc huấn luyện viên đi về căn tin dành cho huấn luyện viên, trên đất trống mới có động tĩnh.
Lúc này Tần Khả mới khẽ nhíu mày, nhìn Hoắc Tuấn.
" " Em gái nhỏ"?" Kiều Cẩn vội vàng tiến lên:
"Hì hì, học muội Tần Khả, ngày hôm qua trên sân khấu thấy em và Tuấn ca hợp tác thân mật khắng khít đến như vậy, coi như kết nghĩa anh em đi!" Lần này không cần Tần Khả nói gì.
Mắt lạnh của Hoắc Tuấn liếc qua, chân dài duỗi ra đá cậu ta một cước,
"Anh em cái đầu cậu." (Pheng: Cái người ta muốn là kết nghĩa vợ chồng, bạn Kiều Cẩn có hiểu hông? (✿ ◕ ‿ ◕✿)
) Nghe Kiều Cẩn nhắc tới sân khấu kết hợp tối hôm qua, cuối cùng Tần Khả cũng nhớ tới vấn đề mà mình chưa kịp hỏi.
Cô hơi do dự, thấp giọng.
"Tối hôm qua một đoạn cuối cùng của khúc dương cầm," Cô nhìn Hoắc Tuấn,
"Tại sao anh lại đột ngột ngừng lại?" Hoắc Tuấn bỗng dưng trầm mắt.
Trong lời này, hình dáng nhỏ bé yếu ớt đã quấn lấy anh một đêm lại xuất hiện lên trước mắt lần nữa.
——
Ánh đèn vây lấy, vòng eo đong đưa.
Quyến rũ, xinh đẹp, đến chấn động lòng người.
Trong một nốt nhạc cuối cùng đó anh nghĩ chính mình đã mất khống chế.
Thậm chí trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy mình tựa như đã âm thầm xem vũ đạo của cô được rất nhiều năm.
Lâu đến nỗi mỗi một động tác mỗi một ánh mắt đều có thể dễ dàng gợi lên dục vọng thâm trầm nhất sâu trong đáy lòng anh.
Làm cho anh chỉ muốn hoàn toàn xâm chiếm cô.
"..." Hoắc Tuấn chậm rãi nâng mắt, tròng mắt đen nhánh áp chế cảm xúc.
Mấy giây sau, anh khẽ cười.
"Đã quên." "?" Tần Khả chưa kịp nói thêm, hàng ngũ vào căn tin đã sắp đến lớp các cô, cô chỉ có thể chỉ huy các học sinh trong lớp, dẫn đầu rời đi.
Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ biến mất sau cánh cửa căn tin, Hoắc Tuấn khẽ nâng mắt.
Đứng không nhúc nhích.
Phía sau anh, Kiều Cẩn Kiều Du liếc mắt nhìn nhau.
Kiều Cẩn cẩn thận dò hỏi:
"Tuấn ca, cậu sẽ không thật sự đối với Tần Khả..." Tầm mắt Hoắc Tuấn quét qua.
"Đối với cô ấy thế nào?" "..." Kiều Cẩn bị cái liếc mắt kia quét đến lạnh cả người, không dám lên tiếng.
Hoắc Tuấn quay người lại.
Con ngươi đen nhánh sâu thẳm.
Sau một lúc lâu, anh mới bật cười.
"Không phải cậu đã nói rồi à? Đây là học sinh ba tốt, là trụ cột tương lai." "..." Hoắc Tuấn liếm khóe môi khô khốc, đôi mắt đen nhánh rủ xuống ——
"Không chạm vào loại cô gái ngoan ngoãn như vậy, đây chính là ranh giới làm người cuối cùng của tôi." "..." Bên trong căn tin.
Căn cứ huấn luyện quân sự không giống với trường học, nhưng đãi ngộ đặc thù đối với lớp Tinh Anh thật ra không hề thay đổi.
Dựa theo số thứ tự huấn luyện viên đã cho trước đó, ở phía đông của căn tin Tần Khả dẫn theo mọi người rất nhanh đã tìm được mấy cái bàn tròn của lớp bọn họ.
Mà ở vị trí lân cận, học sinh đã đứng đầy bàn —— hiển nhiên chính là những người lớp mười một và mười hai Tinh Anh.
Cách còn có vài mét, dẫn theo cả lớp bước chân Tần Khả dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn về hướng đó, Tần Yên đứng bên cạnh bàn, cười tủm tỉm phất tay với cô ——
"Tiểu Khả!" Không biết là vô tình hay cố ý, giọng Tần Yên vừa đủ để cho các học sinh lớp Tinh Anh nghe được.
Trong chốc lát, từ phía sau Tần Khả liền nghe thấy các tân học sinh trong lớp nhỏ giọng bàn luận:
"Tần Khả vậy mà có quen biết với học tỷ Tần Yên?" "Hai người đó có quan hệ gì vậy?" "Không biết nữa..." Ánh mắt Tần Khả lóe lên, ngước mắt, Tần Yên đã mang khuôn mặt tươi cười đi đến trước mặt cô.
Dưới những ánh mắt quan sát của các tân học sinh, Tần Yên cười vô cùng dịu dàng.
"Tiểu Khả là em gái của chị, tính cách của em ấy hướng nội, không thích nói chuyện lắm —— về sau học cùng một lớp với các em, hy vọng các em có thể chiếu cố em ấy một chút, làm phiền các em rồi." "À... Vâng ạ." "Học tỷ đừng khách khí." Nghe thấy các nam sinh đáp lại, nụ cười của Tần Yên càng tươi hơn.
Lúc này cô ta mới quay đầu nhìn Tần Khả.
"Tiểu Khả, em..." Tần Yên vừa mới nói, cách hai người không xa lại vang lên một giọng nam ——
"Tần Yên?" "..." Nụ cười của Tần Yên cứng đờ, từ trong lớp cô ta Cao Hạo vừa lên tiếng đã chạy tới.
Ánh mắt của Cao Hạo vẫn luôn dừng trên người Tần Khả.
Đến lúc này bước chân đang đứng ở đây mới không cam lòng mà bước đi, cậu ta nhìn Tần Yên, vừa đưa mắt ra hiệu cho cô ta, vừa nói với Tần Khả:
"Em chính là em gái của Tần Yên đúng không? Anh đã nghe Tần Yên nói về em rất nhiều lần." Cậu ta sờ sờ gáy, dường như có chút ngượng ngùng ——
"Ngày hôm qua anh đã xem tiết mục múa đơn của em, thật sự rất tuyệt vời." Ở bên cạnh Tần Yên rốt cuộc cũng điều chỉnh được vẻ mặt không tự nhiên của mình. Cô ta nở nụ cười.
"Tiểu Khả, để chị giới thiệu cho em, đây là Cao Hạo học chung lớp với chị, cũng là phó trưởng ban Ban Văn Nghệ." Cao Hạo lập tức nhân tiện vươn tay.
"Chào em, Tần Khả, rất vui được làm quen với em." "..." Nhìn cái tay duỗi ra trước mặt, Tần Khả hơi rủ mắt, bất động thanh sắc.
Cao Hạo.
... Cô đương nhiên biết.
Kiếp trước, năm lớp mười một Tần Yên bắt đầu quen bạn trai.
Còn là cái tên cặn bã luôn cố gắng động tay động chân với cô.
Cảnh tượng trước mặt này, cùng với lúc ở nhà của kiếp trước, bộ dạng khi lần đầu tiên Tần Yên đưa Cao Hạo tới nhà chơi rồi giới thiệu cho cô, gần như không khác xa nhau.
Tần Yên, chị lại muốn "Cố kỹ trọng thi* "?
(Cố kỹ trọng thi*: Làm lại trò cũ.) Chỉ tiếc...
Kết quả lần này, tôi sẽ làm cho chị rất thất vọng.
Đáy mắt Tần Khả lướt qua một tia trào phúng lại lạnh lẽo.
Nhưng rất nhanh cảm xúc đó liền phai đi. Cô đưa tay, theo lễ phép mà chạm vào tay Cao Hạo một chút.
Không đợi đối phương nắm chặt lại giống như kiếp trước, cô đã lập tức rút tay về.
——
"Chào anh." "..." Cùng lúc đó.
Cửa căn tin.
Hoắc Tuấn đứng lại, mặt vô biểu tình nhìn về phía đông.
Ở bên cạnh anh Kiều Cẩn ló đầu ra:
"Ồ, đó không phải là Cao Hạo lớp mười một à? Tớ nghe nói cậu ta đang theo đuổi Tần Yên mà, cái kia là sao, tại sao lại để mắt tới Tần Khả?" "Thủ đoạn lừa gạt của Cao Hạo rất cao." Kiều Du cũng cười bổ thêm một đao.
"Tuấn ca, cứ tiếp tục như vậy, cẩn thận ngày mai cậu sẽ nhiều thêm một "Em rể" đó." Hoắc Tuấn cười lạnh.
Đôi mắt đen nhánh như trải lên một tầng sương mỏng.
"Cậu ta dám." Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Tuấn: Không chạm vào loại cô gái ngoan ngoãn như vậy, là ranh giới làm người cuối cùng của tôi. Vài ngày sau Hoắc Tuấn: Tôi chưa từng nói như vậy. Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.
Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang Wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link Wordpress của Vườn.