Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 77

Rốt cuộc là ai? Lại có thể được nhiếp chính vương đối đãi cẩn thận như vậy?

Mọi người không khỏi xôn xao, tất cả đều tò mò.

Nhưng cũng không lấy được chút manh mối nào từ xe ngựa này.

Màn che xe ngựa màu xanh thoạt nhìn hết sức bình thường, ngay cả ngựa kéo xa cũng không phải bình thường.

Hoàn toàn không có dấu hiệu thế gia, không có phô trương quyền thế, dù nhìn từ chỗ nào, đều không tìm được manh mối gì.

"Chẳng lẽ là vị đại nho đã ở ẩn hiếm thấy ở kinh thành?" Mọi người trong phòng lòng đầy nghi hoặc.

Mà đúng lúc này, song nhi thị tòng ngồi trên càng xe (kế chỗ ngồi của phu xe (?)) vén rèm lên, nhỏ giọng nói:"Gia, đến rồi."

Mọi người vội vàng mở to mắt, chỉ sợ hụt mất.

Chỉ thấy, một thiếu niên trang phục học sĩ màu trắng từ trong xe đi ra. Không giống với mọi người não bổ hoa lệ khoa trương như vậy. Thiêu niên trông lạnh lùng, mang theo nghiêm nghị cùng ngạo khí.

Dung mạo mỹ lệ, độc nhất.

Một đôi mắt trong veo như ngọc bích trong hàn đàm, không dính chút dung tục thế gian.

Trong lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo ưu nhã khắc từ trong khung, phong nhã tài hoa.

Chỉ mới vừa đối mặt, đã làm cho ánh mắt mọi người không tự chủ được tập trung lên người hắn, lại đem những sĩ tử trong tiền sảnh so với hắn.

"Tiểu chủ tử, chủ tử có lệnh, để cho nô tài trực tiếp đưa ngài tới tiền thính." Môn nhân thay đổi thái độ xa cách khi chiêu đãi người khác lúc nãy, vô cùng tha thiết.

"Cũng được." Lê Hi gật đầu, ý bảo hắn dẫn đường. Hai người cùng nhau đi.

Bên trong đại sảnh toàn bộ đều trầm mặc, mãi đến khi Lê Hi đi vào, mới có người kêu lên:"Là Lục Vân Hi!"

"Không thể nào!" Sĩ tử mới vừa rồi nói lời xúc phạm hai mặt nhìn nhau đều không dám tin. Trước đó trên đường đều truyền Lục Vân Hi hữu danh vô thực, là một bình hoa, nhưng thiếu niên này, lại hoàn toàn không giống trong đồn đãi.

"Chỉ là trên mặt, có bản lĩnh thật sự hay không, một hồi trên yến tiệc sẽ thấy rõ!" Mấy sĩ tử tới từ Giang Nam vẫn khinh thường, nhưng đố kỵ trong mắt lại tràn đầy trong lời nói.

Bọn họ học chung với Lục Vân Hi, xuất thân cũng tốt, được đại nho dạy, tự nhiên xem thường Lục Vân Hi song nhi ngô không ra ngô, khoai không ra khoai. Mà Lục Vân Hi cũng luôn vô cùng điệu thấp, chỉ học lại ít khi đàm luận, ngoài trừ chữ viết thật tốt bình thường nhận được tán thường, còn lại đều thường thường.

Nhưng hết lần này tới lần khác một người như vậy, lại nhất chiêu dương danh, đoạt lưỡng Nguyên, trở thành sĩ tử đứng đầu. Nhìn như một con mèo nhỏ bị đông lạnh nghèo khó, lại ẩn núp thân phận gia cảnh cao cao tại thượng như vậy, khiến người không thể không sinh lòng hâm mộ. Ngay cả nhiếp chính vương cũng coi trọng hắn, vô cùng coi trọng.

Cùng làm người, sao Lục Vân Hi lại may mắn như vậy?

Những tài tử xưa nay luôn được người truy phủng ở Giang Nam không cam lòng, cũng không có thể tiếp thu biến hóa như vậy.

Người mang theo thành kiến nhìn đương nhiên cũng không làm gì tốt.

Đám tiểu nhân bị đố kỵ xông đến đầu óc mê muội đã quên mất cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, cái gì khiêm tốn kiềm chế, một mặt chỉ muốn đạp người khác lên thượng vị, mưu đoạt vinh quang.

- ------------------

Yến tiệc sĩ tử bắt đầu.

Không hồ là tụ hộp học sĩ quan trọng nhất Đại Chu, vì tiền đồ và tương lai, mỗi người đều dùng hết tâm tư triển lộ tài hoa hơn người của mình.

Chữ viết, bức họa đều độc nhất vô nhị. Lê Hi ngồi trước bàn, thong thả ung dung nhấp rượu trong ly, trong mắt xẹt qua tia không thú vị. Chỉ là chút kỹ năng không chút ý nghĩa, ngoại trừ bên ngoài cũng không dùng được. Rốt cuộc ý nghĩa yến hội như vậy đến cùng là gì?

Năm đó mục đích chủ yếu nhất nguyên đế thiết lập yến tiệc sĩ tử này là vì để cho "chư tử bách gia, bách hoa tề phóng" các đại học phái tiến hành dung hợp, loại bỏ cặn bã, tìm ra con đường phù hợp nhất cho đất nước.

Sau vài triều đại, sở dĩ vẫn luôn duy trì, cũng chỉ là vì các phe phái khác nhau trong triều nhìn đúng cơ hội này, nỗ lực sớm thu máu mới.

Còn hiện tại, vị kia nhiếp chính vương đại nhân tán thành bảo lưu, hơn phân nửa là lợi dụng sĩ tử yến tiệc cân bằng các thế lực trong triều. Thuận tiện người không biết quỷ không hay cắm quân cờ bản thân an bài tốt vào.

Nghĩ tới đây, Lê Hi nhìn chủ vị trống không, khóe môi câu ra tia giảo hoạt. Hiện tại chưa đi ra, đoán chừng là còn chưa xử lý tốt, dù sao vị trí hai dấu răng hình như....hơi rõ ràng.

Hôm qua vì dời đi lực chú ý của người nào đó, hắn cố ý sớm đổi y phục Xích Tiêu đưa tới, thuận tiện trêu chọc một chút, hỏi mình mặc y phục này nhìn có được hay không. Nhưng tựa hồ đùa giỡn quá tớn, tuy trêu cợt thành công, nhưng bộ y phục đó cũng không thể mặc lại.

Sách! Uống một hớp rượu đè xuống ký ức không hài hòa đêm qua, Lê Hi tận lực thu hồi suy nghĩ, đem tâm tư đặt trên sĩ tử yến tiệc.

Rượu qua ba tuần, những sĩ tử lòng có sở cầu cũng bắt đầu tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ, mặc sức biểu diễn học thức và cách nhìn của mình. Còn đám sĩ tử muốn ra sức đạp Lê Hi đi lên cũng chuẩn bị kỹ càng.

Lúc này nhiếp chính vương còn chưa xuất hiện, vị trí chủ vị vẫn trống không, nhưng những lão giả khác cũng đã ngồi ở đây. Dù không thể ở trước mặt chính chủ vạch trần diện mạo thật cái người mua danh chuộc tiếng cũng có chút tiếc nuối, nhưng trước mặt những triều thần nội các cũng đã đủ.

Nghĩ đến đó, mấy người nhìn nhau, sau đó một người trong đó đứng dậy đi tới chỗ Lê Hi.

"Đã lâu không gặp, Lục trạng nguyên phong thái vẫn như trước." Mang theo khen tặng không thật lòng, một sĩ tử đi tới bên cạnh Lê Hi hướng hắn mời rượu.

"Ừ" Lê Hi nâng ly đáp lễ, uống một hơi cạn sạch.

Lê Hi hành động tuy ưu nhã tiêu sái nhưng trong mắt sĩ tử chỉ là giả dối cố làm ra vẻ. Lại không biết, ý xấu gã cố gắng ẩn núp trong mắt cũng đã bị Lê Hi phát hiện.

Những người này trong lòng có chủ ý gì Lê Hi biết rõ.

Yến tiệc sĩ tử, một bữa tiệc được xưng là dù thân phận cao thấp, đích thứ giàu sang đều không quan trọng, thứ cần biểu diễn, chỉ có tuyệt thế tài hoa.

Nhưng ở trong mắt Lê Hi, chỉ là lý luận suông, đều là nơi tiên cảnh với hạng người mua danh chuộc tiếng biểu hiện giả dối cùng Tu La tràng trong triều đình giữa các phái tranh đoạt lợi ích.

Cái gì sách trị quốc, các loại sách lược, toàn bộ đều là chê cười. Bởi vì những người hôm nay cao đàm khoát luận ( ba hoa khoác lác), sau này nếu có cơ hội tiến xa hơn một bước, sẽ phát hiện bản thân đã từng nông cạn thế nào, như ếch ngồi đáy giếng.

Còn mấy người trước mắt, vọng tưởng đạp mình đi lên, lại không biết trên đầu sớm bị đặt lên cái mũ ngu xuẩn.

Hắn là người nhiếp chính vương nhìn trùng, mặc dù thực sự hữu danh vô thực, cũng không phải là người mà bọn họ có thể tùy tiện phán xét.

Yếu tố đầu tiên sinh tồn trong triều đình chính là thức thời, chỉ có người thức thời mới có thể sống được ở trong dòng chảy chìm nổi trong chốn quan trường, cuối cùng toàn thân danh lợi trở ra. Còn những người tự cho là đúng, e rằng không cần bước vào tràng danh lợi thì sẽ trước một bước xông vào điện Diêm Vương.

Lê Hi không đổi sắc mặt cùng gã nói chuyện, quả nhiên không ra mấy câu, người này đã lộ ra mục đích.

"Sĩ tử yến tiệc lấy văn kết bạn, ta thấy trạng nguyên dường như có tâm sự, không bằng tạm thời buông xuống cùng mọi người vui vẻ?" Giả vờ lấy lòng nhiệt tình chỉ chỉ cái bàn nhiều người nhất.

"Tự nhiên làm như thế." Lê Hi phối hợp lời của gã đi tới bàn náo nhiệt nhất. Vừa nhìn liền hiểu những người này định làm gì.

Một trò chơi nhỏ, đánh trống truyền hoa. Hoa đến tay ai, người đó liền phải hiến nghệ trước công chúng. Hoặc là chữ, hoặc là họa, hoặc là văn chương, hình thức không câu nệ, nhưng hạn chế tiêu đề, chính là kinh thành.

Lúc này rượu quá ba tuần, đã quay qua hai ba lần. Những sĩ tử này ở quê hương cũng có chút tài danh. Hôm nay đều tụ chung một chỗ, chỉ dùng một tiêu đề, mấy vòng kế tiếp sớm đã hết ý.

Muốn thắng, chỉ có hai phương pháp. Hoặc là thủ đoạn thắng vì đánh bất ngờ hoặc là mở ra lối riêng.

Thủ đoạn sớm bị dùng hết, nếu như nghĩ không ra gì tốt, chỉ sợ rơi xuống thiên tư bình thường hữu danh vô thực.

Nhưng nếu luận đề tài mở ra lối riêng, muốn trổ hết tài năng, chỉ sợ càng khó hơn. Chỉ có thể nếm thử nói về chính trị không ai tham gia.

Kinh thành từ xưa tới nay chính là hạch tâm quyền lợi, các triều đại đều đóng đô ở đây, nhiều người viết qua.

Tuy nhiên, đó không phải là một bước đi thông minh, bởi vì ở đây có mặt nhiều lão gia triều đại đương thời, tư duy các phe bất đồng, chỉ cần một câu sai, toàn bộ tương lai chôn vùi ở chỗ này.

Đây là tình cảnh lưỡng nan, thời gian và tình cảnh đều đã tính toán kỹ.

Một bàn người sớm lén lúc thương nghị, muốn làm cho hắn nan kham.

Lê Hi cười như không cười nhìn sĩ tử mạnh mẽ lôi kéo hắn đến xem, lại quét qua đám người ngồi chờ xem kịch vui, càng hiểu rõ bọn họ đang suy nghĩ cái gì.

"Lục trạng nguyên xin mời ngồi." Vốn bàn tiệc gây tiếng động lớn lại sau khi Lê Hi xuất hiện yên tĩnh không ít, mà ánh mắt của những người đó đều mang theo dò xét vi diệu.

"Tốt." Lê Hi cũng không từ chối, trực tiếp ngồi ở vị trí chủ vị. Tư thái vô cùng kiêu ngạo, giống như không đặt đám người trước mặt vào mắt.

Nhưng động tác lại ưu nhã như nước chảy mây trôi, vẻ mặt nhìn như cao ngạo cũng vì mặt mũi ôn nhuận cũng hóa thành nhu hòa ngây thơ, lại làm cho người không nỡ trách móc nặng nề.

"..." Mọi người ở chỗ ngồi hai mặt nhìn nhau, phản ứng không giống nhau. Tốt xấu cũng là sĩ tử yến tiệc, tuy rằng lấy người cao nhất làm đầu (Lục Vân Hi là trạng nguyên), dù tuổi tác lớn hay nhỏ, nhưng cách làm của Lê Hi suy cho cùng quá quá đáng, là hoàn toàn không đem những người này coi vào mắt, thậm chí ngay cả lời xã giao khách khí cũng không muốn.

Không quen biết ngược lại còn tốt, những sĩ tử cùng tới từ Giang Nam đều bị tức giận muốn ngã ngửa. Nhìn ánh mắt Lê Hi cũng mang theo bất mãn và hung ác. Dù sao ở trong mắt bọn họ, Lê Hi hoàn toàn không có tài học bản lĩnh, lừa dối mê hoặc nhiếp chính vương để đi lên. Chỉ là tiểu nhân đắc chí, lại dám càn rỡ như vậy.

"Lục trạng nguyên, bàn của chúng ta là đánh trống truyền hoa, quy củ là như thế nàu.." Sĩ tử trước đó dẫn Lê Hi tới cố đè nén tức giận cùng hắn giải thích quy củ, trong lòng lại mong đợi Lê Hi thuận theo tiếp lấy, sau đó mặt mũi gì cũng bị ném hết. Cũng không nghĩ Lê Hi có ý định phối hợp hay không.

Để ly rượu xuống, Lê Hi cầm lên câu thơ không biết ai làm mà thưởng thức:"Cho nên huynh dẫn ta tới đây tham gia cái này?"

Đầu ngón tay thon dài cầm tờ giấy càng làm cho ngón tay trắng hơn, nhưng ánh mắt của hắn lại tràn đầy ý châm chọc, nhìn dáng vẻ đang ngồi của đám người giống như nhìn con hát đang lòe thiên hạ.

"Lục trạng nguyên đây là ý gì?" Đọc hiểu ánh mắt của Lê Hi, một sĩ tử miễn cưỡng đè xuống lửa giận.

"Ý gì? Huynh không hiểu?" Lê Hi chỉ chỉ chủ vị trống không:"Sĩ tử yến tiệc tuy là lấy văn kết bạn, trọng điểm là ở tuyển chọn rường cột nước nhà. Các huynh một người hai người giống như chim công tìm bạn tình mà khoe lông, ta vì sao phải cùng các huynh cùng nhau mất mặt? Bữa tiệc này mới bắt đầu, chung quanh đã bắt đầu diễn tuồng, huynh mời ta đến xem trò vui cũng không sao, vì sao còn muốn ta lại diễn cùng? Các huynh không biết xấu hổ, nhưng ta cũng không muốn tự hạ thấp thân phận."

"Lục Vân Hi, ngươi đừng có khinh người quá đáng." Lời nói của Lê Hi làm cho đám người đang ngồi đều xụ mặt, tính tình không tốt đã đứng dậy trợn mắt nhìn.

Lê Hi cười lạnh, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, duỗi ngón tay chỉ một người trong bọn họ nói:"Huynh tên là Triệu Thiên Trường, tam đại bần dân. Vì để cho huynh vào kinh đi thi, cả Triệu gia thôn đều phải bán hai mùa khẩu phần lương thực cùng cây lúa loại mới sang năm mới quyên góp đủ tiền cho huynh tới kinh thành, nhìn là sao này huynh có thể giúp thôn thoát khỏi bần cùng. Nhưng huynh lại xuyên y phục làm từ huyết lệ ở chỗ này phong hoa tuyết nguyệt, đàm đạo văn nhã, huynh có biết xấu hổ hay không?"

Giọng nói ôn hòa không nhanh không chậm, lời nói ra lại giống như lưỡi dao sắc bén, sắc bén lao thẳng đâm thẳng vào nhân tâm. Cũng không nhìn sắc mặt người kai, đầu ngón tay Lê Hi khẽ dời, chỉ người kế tiếp:"Huynh là Vương Quốc Đống, tổ phụ từng là tiền triều Hộ bộ Thượng thư, quan cư nhất phẩm. Phụ thân là thám hoa (học vị dưới trạng nguyên và bảng nhãn, thời xưa) thời tiên hoàng, tiên y nộ mã (phục sức hào hoa xa xỉ), tuổi trẻ đắc chí. Còn mẫu thân huynh, cũng là quý nữ thế gia, khi xuất giá cũng mười dặm hồng trang, kinh thành mấy chục năm không ai có thể vinh hoa phú quý phô trương như vậy. Nhưng lại bị kẻ gian hãm hại, cửa nát nhà tan. Người còn dư lại, chỉ còn cô nhi góa phụ, vì bảo mệnh mà như tang gia chi khuyển (chó nhà có tang) về Giang Nam. Phải mai danh ẩn tích (giấu họ giấu tên), mãi đến khi đương kim hoàng đế kế vị, đại xá mới dám lộ diện trước thiên hạ. Hiện tại có cơ hội làm quan, các lão giả đang ngồi ở đây đều là hạng người thanh chính liêm minh, không nói tới nghĩ biện pháp cứu giúp gia tộc, lại ở chỗ này chơi với mấy hài tử không biết khói lửa thế gian, đem 372 mạng người chết oan trên đoạn đầu đài vứt sau ót, huynh có biết tội của huynh không?"

"Còn huynh nữa.." Theo đầu ngón tay di chuyển của Lê Hi, tên của mỗi người tham dự đều bị nhắc tới, đều không ngoại lệ bị lời của hắn nói tới vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ giận dữ muốn chết. Mà Lê Hi lại không có ý định buông tha. Hắn nghiêm mặt, đứng dậy đi tới trước mặt sĩ tử dẫn hắn tới, giơ bầu rượu trong tay lên trực tiếp đổ lên đầu gã:"Còn huynh, mới là người cặn bã tâm tư ác độc. Đường đường công tử tướng phủ, mưa dầm thấm đất, sao lại không biết ngụ ý sĩ tử yến tiệc? Đây cũng không phải là tiệc ngắm hoa thông thường, hễ là người nào nhận được bái thiếp, đều bị điều tra tổ tiên ba đời. Mời bọn họ lại đây cũng chỉ là nhìn nhân phẩm thái độ làm người có xứng với trọng trách hay không. Huynh trù tính như vậy, ngoài mặt là muốn cùng chèn ép ta, nhưng ý đồ thực sự là muốn đem toàn bộ sĩ tử Giang Nam một lưới bắt hết, tương lai hủy hết tại nơi này. Chỉ tiếc, ngoại trừ những người bị nuôi phế nhìn không thấu, những người khác đều mắt sáng, khinh thường cùng huynh làm bạn. Huynh nhìn thân thúc thúc bên kia, hận không thể lập tức đánh chết huynh, miễn cho ném mặt gia tộc!"

Từng chữ từng chữ đâm vào tâm, những câu sắc bén, làm cho người không thể ngốc đầu lên được, hận không thể trực tiếp chết trên yến tiệc. Còn công tử tướng phủ bị đổ rượu lên đầu, sắc mặt tái xanh, bị ánh nhìn khinh bỉ phẫn nộ nhìn chăm chú tới lạnh cả người. Bởi vì gã rõ, gã đã triệt để mất đi cơ hội một bước lên mây.

Bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, từng cái mũ một đội lên trên đầu bọn họ, chứng cứ vô cùng xác thực, căn bản không thể nói lại.

Vốn mặt mày rạng rỡ lại không cẩn thận lộ ra cái mông. Vốn muốn chèn ép người khác, ngược lại đem mình giẫm vào bùn. Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, nội tâm những sĩ tử này đều là xấu hổ và ân hận không thôi, chỉ mong thời gian đảo ngược, nhưng lại không thể.

Vốn yến tiệc náo nhiệt lại trở nên đông lạnh, những sĩ tử bị gọi đến tên như tang thi, còn những người không bị dính đến cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận tự hỏi hành vi của mình có chỗ làm càn hay không. Mà Lê Hi, vẫn ngồi tại chỗ, tự rót tự uống, thoải mái tự đắc thưởng thức rượu ngon trong ly.

Nhạc đệm vừa nãy rất nhanh khôi phục yên tĩnh, nhưng đối với những lão giả âm thầm quan sát, lại xa xa chưa kết thúc.

Cách làm lần này của Lê Hi hung hăng đánh mặt mọi người, cũng đồng thời để cho họ khiếp sợ không thôi.

Hành động của Lê Hi nhìn như cao ngạo không thể cứu vãn, nhưng cẩn thận cân nhắc, lại làm cho người không thể không sinh lòng khuất phục.

Một bàn này có 28 sĩ tử, trong đó đến từ Giang Nam có 20, kinh thành có 8, nhưng Lê Hi lại có thể hoàn toàn rõ ràng gia cảnh lai lịch những người này. Ngay cả người kinh thành cũng thuộc như lòng bàn tay.

Lê Hi trở về chỉ mới mấy ngày, đã có thể rõ ràng tình thế, hơn phân nữa không phải là vật trong ao. Chỉ có điều nếu chỉ là như vậy, chỉ sợ không cách nào vào mắt nhiếp chính vương, có lẽ còn có những khả năng khác.

Chỉ là thái độ cao ngạo như vậy, vẫn là còn trẻ cậy tài khinh người, hay là còn có thâm ý khác? Các lão giả nhìn Lê Hi đang ngồi một mình, trong lòng sinh ra không ít suy nghĩ.

- -------------------------------

Bên yến tiệc sĩ tử vẫn như thường, nhưng Hầu phủ đã hoàn toàn rối loạn.

Sự kiện tham ô đã qua hồi lâu, tuy trong lòng Lục Hầu có vướng mắc, nhưng dưới ân cần tiếu ý của kế phu nhân cũng sụt giảm không ít. Hơn nữa trong bụng của ả rốt cuộc vẫn là nhi tử ông trông mong, mẫu bằng tử quý, mâu thuẫn giữa hai người cũng có thể nhanh chóng phai nhạt. Mà Lục Duy Diệu bị cấm túc cũng biểu hiện ra mặt tri kỷ hiếu thuận. Cái gì tắm rửa ngày đêm quỳ gối ở phật đường, hướng về Phật tổ xin lỗi, cầu phúc đệ đệ tương lai, cái gì dùng máu từ ngón tay chép kinh, siêu độ cho tiền phu nhân.

Từng chuyện từng chuyện, đều hiện ra là người con có hiếu ngoan ngoãn, dù cô bà Lục Hầu nghiêm khắc cũng không tìm được chỗ sai. Còn Lục Hầu thấy dáng vẻ này của gã, cũng khó tránh khỏi sinh lòng thương tiếc. Dù không bỏ đi lệnh cấm túc, nhưng không hạn chế đi lại trong hậu viện.

Mẫu tử kế phu nhân nhanh chóng vãn hồi lại sủng ái của Lục Hầu, vốn tình hình nghiêng về một bên cũng bởi vì Lục Hầu chậm rãi thay đổi. Không nghĩ tới đây hết thảy đều là sự yên bình trước cơn bão. Mẫu tử kế phu nhân tạm thời thỏa hiệp cũng là bởi vì họ muốn tạo ra cơn bão lớn hơn...