Lưu Manh Phố Đêm

Chương 114: Trao đổi (1)

Lâm Đại Minh càng hôn càng hăng xem cánh môi cô là cây kẹo ngọt ngào. Hết ngậm ʍút̼, đến ray ray nhè nhẹ, rày vò đến sưng đỏ một mảng. Theo phản xạ Cố Thương túm lấy hai bên cổ tay hắn dùng sức giật mạnh vẫn chẳng hề xi nhê. Còn hắn thì bắt đầu có thêm những hành động quá trớn, khi đầu lưỡi hắn vừa cạy răng cô luồn vào cũng là lúc tiếng chuông điện thoại Nokia vang lên inh ỏi.

Hắn có chút khó chịu dừng lại, miễn cưỡng nhẹm đi cao trào. Trước sự khó chịu cùng bất lực từ cô, hắn khẽ ɭϊếʍ môi mình đồng thời nở nụ cười quỷ dị: “Sẽ không chỉ đơn giản mỗi như này nếu em tiếp tục trợn to mắt như vậy!”

Cố Thương quay phắt đi chỗ khác, lẩm bẩm: “Đồ điên!” Cô cố tình nâng giọng để hắn nghe thấy.

Nụ cười trêи môi Lâm Đại Minh thêm đậm nét, hắn ngả hẳn người ra sau lưng ghế. Trước khi cái suy nghĩ muốn rời khỏi xuất hiện trong đầu Cố Thương, hắn cất giọng cảnh báo: “Ngồi im đây nghe máy, kϊƈɦ loa lên!”

Cô quay sang nhìn hắn cáu gắt: “Anh là cái thứ gì?”

Vừa tầm chuông điện thoại mất kiên nhẫn dừng lại.

“Là thứ có thể tặng em đứa con ngay bây giờ!”

“Anh đừng dọa tôi!”

Hừ! Cũng cứng lắm!

Lâm Đại Minh kiêu ngạo vênh mặt, âm vực trầm xuống: “Cô gái. Với cái sức yếu như sên của em, em chạy nổi không?”

Hắn tốt bụng giúp cô bổ xung thêm thông tin: “Một tay trói em, một tay tụt quần em không hề khó!”

“Bệnh hoạn!” Cố Thương ngoài mặt cáu kỉnh mạnh mồm vậy thôi, chứ cô đâu phải không biết tên này là người như thế nào. Cô đành ngoan ngoãn ngồi im, lấy con Nokia vừa đổ chuông lần hai trong túi quần làm theo lời Lâm Đại Minh nói, cô bật loa. Hướng mắt nhìn cái màn hình bé tí hiển thị hai từ ‘Bố Yêu’.

“Alo ạ?”

[Nay có đi làm không con?]

Sự đắc ý trong mắt Lâm Đại Minh khiến cô có chút khó hiểu, giống như hắn chắc chắn việc trúng độc đắc sẽ tới với hắn vậy. Mà thôi kệ đi, quan tâm làm gì cho mệt.

Cô đáp: “Con nghỉ.”

Ông Cố Vượng ậm ừ như đã hiểu: [Sắp giỗ bà rồi con sắp xếp thời gian về trước một ngày để dọn dẹp nhé.]

Cố Thương có chút kinh ngạc hỏi lại: “Hôm nay mùng mấy rồi bố?”

[Mùng sáu!]

“Vậy hôm mười hai con về.”

[Ừ!] Ông Cố Vượng ra chiều quan tâm dặn dò thêm, những lời căn dặn mà mọi ông bố bà mẹ nào cũng đều nhắc đi nhắc lại với đứa con tuy to xác nhưng trong tâm họ thì đứa con ấy cứ như bọn nhóc con vài tháng tuổi. Lúc nào cũng phải lo lắng, bận lòng. [Cố gắng làm việc ngoài đấy con nhé. Chịu khó ăn uống đầy đủ.]

“Vâng!”

[Mà dạo này ít thấy con gọi về rồi đấy.] Ông Cố Vượng ra chiều trách móc: [Không nhớ gì đến người bố này gì cả!]

Cố Thương có hơi cáu vì câu nói này của bố mình, mất kiểm soát hơi cao giọng: “Đâu ạ!”

[Mày chỉ nhớ tao lúc hết tiền thôi!]

“…”

Lâm Đại Minh hiển nhiên nghe thấy tất cả, nhịn không được phì cười thành tiếng. Cố Thương vội vàng chụp tay che miệng hắn. Nhân cơ hội này, hắn túm lấy tay cô, cho ngón tay cô vào miệng xem như món chân giò mà gậm nhấm với vẻ mặt hết sức phè phỡn.

Cố Thương rụt tay lại không được, áp mặt hơi gần hắn khẽ gắt: “Anh ɭϊếʍ tay tôi làm cái gì?”

“…”

“Tởm chết… ” Cố Thương nhăn mày rít khẽ vì đau. Cô trừng mắt nhìn kẻ vừa mới cắn tay cô đang nhìn lại cô với ánh mắt sắc lẻm chết người.

[Con còn qua lại với thằng ý chứ?] Câu hỏi bất chợt của ông Cố Vượng nhanh chóng thu hút sự chú ý của Cố Thương. Cô không khỏi ngạc nhiên khi ông hỏi cô như vậy.

Cô thoáng chút bối rối, hít sâu một hơi lấy bình tĩnh. Nói dối không chớp mắt: “Không có!”

Lâm Đại Minh không hề báo trước, đem ngón tay Cố Thương cắn thật mạnh một miếng ở đầu ngón tay, cố tình làm nó chảy máu. Cô nhăn mày nghiến chặt răng hứng chịu. Bực lắm rồi đấy!

Hắn gia tăng lực răng, ép cô suýt xoa đau đớn thành tiếng mới dựng lại. Bọc máu đỏ tươi chảy dọc xuống ngón tay, nổi trội trêи nền da trắng, như đóa hoa hồng mọc trêи tuyết. Xinh đẹp, ma mị lại nồng nặc mùi thuốc súng, trực tiếp cảnh cáo Cố Thương động não kỹ trước khi phát ngôn.

Đầu Cố Thương như muốn xì ra khói trắng, tức thì tức vậy thôi, căn bản không có khả năng chống trả lại hắn.

Ông Cố Vượng hoàn toàn không biết đầu dây bên kia con gái đang ở trong tình huống gì, tật lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối: [Có nó về cùng bố an tâm hơn.]

Bố ơi, con gái bố đang bị chó cắn này!

“An tâm á?”

[Ừ!]

“Có mà nguy hiểm hơn ý!” Cố Thương vừa nói vừa liếc đểu kẻ đáng ghét kia. Hắn ta đang đem ngón tay bị cắn ngậm trong miệng, nuốt ngụm máu tươi ít ỏi đó xuống bụng. Chiếc lưỡi hắn vừa mềm vừa nóng bao bọc ngón tay cô, sự ướt át chẳng làm nó nhớt nhát mà có gì đó kϊƈɦ thích mà không thể tả nổi bằng lời.

Đậu me! Cô nghĩ vớ vẩn gì thế này?

Cô nghi hoặc hỏi lại: “Không phải bố ghét lắm à?”

Ông Cố Vượng cười trừ: [Gọi nó về để bố chuốc say nó!]

Trêи đầu Cố Thương có con quạ vừa bay ngang, tiếng kêu nó còn văng vẳng đâu đó cùng hàng dấu chấm đen dài ngoằng.

Cố Thương nhìn Lâm Đại Minh dò xét, ngoài bộ dạng đắc ra cô chẳng nhìn ra được bất cứ điều gì bất thường. Rốt cuộc hắn đã làm trò gì mà khiến bố cô thay đổi thái độ với hắn, rõ ràng trước đó bố vẫn rất căm ghét hắn. Không lẽ con mình bị ép buộc như vậy bố cô đã quên rồi sao?

“Để con hỏi xem…”

Không để Cố Thương nói hết, Lâm Đại Minh nói chen vào: “Con gái chú đang ở với cháu!”

Chú cháu á?

Ông Cố Vượng ra chiều hài lòng: [Mấy hôm nữa cháu cùng nó về đây.]

“Được!”

Cố Thương từ kinh ngạc này đi đến kinh ngạc khác. Bố cô và tên này từ khi nào lại thân thiết đến vậy?

Cô vội chen vào: “Bố, sao giấy tờ của con nằm trong tay tên này?”

Bố cô tỏ vẻ không vui mắng: [Tên nào? Con rể bố đấy!]

Ơ??

“Con rể nào? Bố không nhớ tên này đánh bố à?”

[Mày với nó đăng ký rồi à?] Ông Cố Vượng trực tiếp lảng sang vấn đề khác.

“Con bị ép!”

[Ép hay không mày cũng là vợ nó rồi!]

Lâm Đại Minh nghe vậy vui sướиɠ bật cười thành tiếng, Cố Thương hoàn toàn mù mịt không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Ơ?”

[Ơ con mẹ mày!]

Cố Thương tức giận nói như hét vào điện thoại: “Bố có biết tên này đã làm gì con không?”

[Nó làm gì?]

Đôi mắt Cố Thương bất chợt bị màng nước mỏng phủ lên, bố cô rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có phải đã bị tên này uy hϊế͙p͙ hay không?

“Bố chấp nhận gả con gái bố cho hạng người như này à?” Cô hít sâu một hơi kìm nén cảm xúc đang muốn bùng nổ: “Con gái bố bị nó cưỡng hϊế͙p͙ đấy bố có biết không?”

Giọng ông Cố Vượng cất lên một cách nghiêm túc: [Nhưng nó không làm hại con.]

“Hϊế͙p͙ ɖâʍ thì không phải hại con à?”

[Giờ hai đứa cũng là vợ chồng hợp pháp, coi như đấy là…]

Cố Thương dứt khoát ném điện thoại vào bức tường đối diện, khi những món phụ kiện tách rời văng đi khắp nơi cũng là lúc hai hàng nước mắt chảy dọc đôi gò má. Cô lạnh lùng gạt đi, nhìn thẳng vào mắt Lâm Đại Minh: “Mày làm gì bố tao?”

Trước thái độ hỗn hào đó của Cố Thương hắn không hề thấy khó chịu, thản nhiên nói: “Xưng hô cho cẩn thận!”

Cố Thương như con mèo hoang, hai tay túm chặt cổ Lâm Đại Minh liều mạng bóp, ánh mắt cô hằn gân đỏ rõ rệt, cô nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: “Mày đe dọa gì bố tao phải không?”

Lâm Đại Minh nào có vừa, cầm hai tay cô dựt phắt khỏi người. Vì cô dùng sức bấu nên trong lúc đó vô tình cào mấy đường trêи cổ hắn. Nháy mắt nổi đỏ rõ rệt. Hắn áp đảo cô nằm dài dưới bụng ghế, kẹp đôi cổ tay cô kéo lên quá đầu, nhẹ nhàng khống chế cô lại chẳng để cô có cơ hội thoát được.

“Xưng hô hẳn hoi!” Giọng hắn lạnh như băng, ánh mắt hắn không còn dịu dàng điềm đạm thay vào đó là sự sắc lạnh trông hết sức đáng sợ.

Cố Thương không quen với bộ dạng hiện tại này của hắn, cảm nhận được sự nguy hiểm đang cận kề, cô kìm lại sự kϊƈɦ động, giọng điệu cũng trở nên nhẹ hơn: “Anh làm gì bố tôi?”

“Không làm gì!”

Cảm xúc vừa kìm chẳng được bao lâu đã một lần nữa bùng phát, nhưng thái độ cô vẫn có chút dè dặt: “Anh đe dọa gì bố tôi?”

“Không làm gì!”

Không gian lặng đi, Lâm Đại Minh và Cố Thương đối mắt nhìn nhau chằm chằm như thăm dò đối phương. Cô ra sức tìm ra sự giả dối trong lời nói của hắn, hắn bình thản để cô kiểm chứng.

“Tại sao bố tôi lại?”

“Vì bố em nợ anh một mạng.”

“Gì cơ?” Cố Thương kinh ngạc nhìn hắn.

Lâm Đại Minh cười khẩy: “Em không biết bố em chơi cờ bạc?”

“…”

Biểu cảm này là có biết, biết rõ là khác.

Hắn nói thêm: “Đổi em lấy mạng của bố em, thấy sao?”

“…”

Cô không trách bố về chuyện này. Bố nuôi dưỡng cô nhiều năm, đã không giúp bố được về mặt kinh tế, khiến bố lo lắng bận lòng suốt bao năm. Đổi đời cô để đảm bảo bố bình an là việc cô nên làm. Nhưng chuyện này rốt cuộc là thế nào? Là thật hay là giả?

Lâm Đại Minh không vội giục, buông đôi tay cô ra, gục mặt vùi sâu vào hõm cổ cô.

“Nói tôi biết chuyện gì đã xảy ra?”

Hắn lặng thinh không nói gì, trực tiếp bế cô trêи tay mang vào trong buồng. Cố Thương cũng không có ý định chống đối, cô có thể đoán ra được hắn muốn gì…