Lưu Manh Phố Đêm

Chương 117: Không Thể Gặp

Sau cuộc hôn mê sâu hơn hai mươi ngày, Hoa Hướng Dương dần hồi phục sức khỏe trở lại. Cô chậm rãi mở mắt, vì lâu ngày nhắm nghiền không kịp thích nghi cô vội nhắm lại một hồi, khoảng bốn phút sau mới dần dần mở ra. Không gian xung quanh là bốn bức tường trắng tinh, một chiếc ghế nhựa cùng chiếc tủ cạnh giường. Cô thoáng nhíu mày vì cơn đau buốt ở phần đỉnh đầu, cô toan đưa một tay lên đỡ thì cảm thấy cứng cứng bất thường, nhìn kỹ mới thấy sợi dây truyền dịch đang được gắn ở đó.

Cô được cứu rồi?

Tên khốn Lâm Đại Minh đó chỉ vì trả lại vết sẹo mờ cô để lại trêи mặt, hắn liền cố tình truy sát cô trêи đường, đâm thẳng vào xe cô làm cô văng người ngã xuống con mương nhỏ. Cũng may đã thoát chết, nhưng không biết là ai đã đưa cô rời khỏi đây?

Cánh cửa phòng bệnh bất chợt mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi với thân hình cao ráo, trêи người hắn mặc bộ cảnh phục chỉnh tề. Sắc mặt hắn nửa nghiêm nghị nửa lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

“Đây là đâu?”

“Bệnh viện Quân đội Hội Nà!”

“…”

***

Hoa Hướng Dương đưa mắt nhìn cánh cửa đang được đóng kín với sự trông mong rõ rệt. Càng nhìn chiếc ổ khóa trêи ngoài cửa và đôi dép tổ ong vứt bừa bãi, khóe môi cô vẽ lên nụ cười đậm nét. Trêи người cô mặc một chiếc váy ôm sát màu xám đen, tôn nước da thêm trắng trẻo nổi bật, khoác ngoài chiếc khăn lụa mỏng trắng và đeo túi xách hàng hiệu trắng. Cô gạt váy sau ʍôиɠ, chậm rãi ngồi xuống. Nhẹ luồn những ngón tay vào hai chiếc dép xếp lại gọn gàng.

Dẫu chỉ là đôi dép tổ ong rẻ tiền đã cũ, nhưng cô đối với nó muôn phần cẩn trọng dịu dàng.

Nghe tiếng xe điện từ ngoài ngõ đang đến gần, cô vội đứng thẳng dậy vui vẻ nhìn về phía cửa nhưng rồi vụt tắt thoáng qua. Cô ngạc nhiên mở to mắt, ngập ngừng một hồi lâu không biết phải nói gì.

Người này…

Người vừa ngồi trêи xe điện từ ngoài phóng vào dãy xóm trọ là một nữ sinh viên trẻ trung, gương mặt thoạt nhìn thánh thiện đáng yêu. Tuy rằng người ấy trông cũng giống một nữ sinh viên, nhưng người trước mặt này lại không phải người cô cần tìm.

Nữ sinh viên thoáng bất ngờ khi xuất hiện trước cửa phòng mình một chị gái ăn mặc sang chảnh, nghĩ chắc chị này đến tìm ai đó nhưng không biết phòng. Mà thôi kệ, không phải việc của mình quan tâm làm chi cho mệt.

Hoa Hướng Dương chộp tay nữ sinh viên nọ khi cô ấy đang tra chìa khóa vào ổ phòng số tám, không để cô ấy có cơ hội kịp thời bất ngờ, cô vội vàng hỏi: “Cô bé ở phòng này đâu rồi?”

Cô sinh viên hoảng hốt toan rụt tay lại, nhưng lực siết của cô gái này rất mạnh làm cô không sao thoát được. Cô cau mày khó chịu, khẽ gắt gỏng: “Chị làm gì vậy?”

“Cô bé ở phòng này đâu?” Hoa Hướng Dương dường như mất kiểm soát, hỏi lại với giọng điệu ép đối phương không thể từ chối.

“Lúc em đến thuê làm gì có ai đâu?”

“Sao có thể chứ?” Hoa Hướng Dương kϊƈɦ động nhìn nữ sinh viên trước mặt chằm chằm, cố gắng dò xét thực hư: “Con bé ấy rõ ràng từng sống ở đây mà?”

Nữ sinh viên càng lúc càng thêm bực mình, cô quát: “Chị bị gì vậy? Tôi không biết chị đang muốn nói gì!”

Đúng lúc ấy người ở phòng đối diện nói vọng ra trong khi cửa phòng vẫn đóng kín: “Con bé Thương chuyển đi với người yêu nó rồi!”

“Người yêu?!” Trái tim Hoa Hướng Dương như bị ai đó bóp chặt, cô chẳng hay nữ sinh viên kia thoát khỏi tay cô từ khi nào, cũng mặc kệ cô ấy trốn sau cánh cửa khóa kín chửi mắng thậm tệ. Cô như người vô hồn, mở to mắt nhìn về phía trước, đôi chân máy móc bước đi.

Người yêu?

Mặt Trời có người yêu sao?

Hoa Hướng Dương khựng bước, cô dường như đã giác ngộ được điều gì đó. Không đúng! Người yêu Cố Thương ngoại trừ hắn và Lâm Đại Minh ra…

Lâm Đại Minh?!

Hoa Hướng Dương kinh hãi mở to mắt. Nếu đúng như vậy, tức Cố Thương đang bị Lâm Đại Minh ép buộc ở bên cạnh? Nếu như vậy… Môi Hoa Hướng Dương nhếch lên nụ cười quỷ dị…

Như vậy lại càng tốt!

“Chị có quen Thương trước từng thuê trọ ở đây không?” Hoa Hướng Dương bắt vội một người phụ nữ có tuổi vừa đi chợ về.

Người ấy niềm nở gật đầu: “Có chứ!”

“Chị có biết nó từng làm ở đâu không?”

“Hình như siêu thị Teayang ở đường Thuân Xanh.”

“Cảm ơn chị!”

“Không có gì!”

Hoa Hướng Dương chạy nhanh ra ngoài, leo lên chiếc xe hơi trắng được đỗ gần đấy, đạp ga phóng nhanh về phía trước.

Teayang?

***

Cố Thương đang hết sức buồn chán khi mà đã hai hôm nay Thiên Kim không có đi làm. Cô tự hỏi, liệu có phải nó vẫn còn giận cô đến mức nghỉ việc hay sao? Có nên gọi điện cho nó hay không nhỉ?

Cố Thương do dự nhìn con Nokia đang xoay tròn trêи tay mình một hồi lâu, mải mê suy nghĩ quên chú ý đến những chuyện xung quanh. Cục gạch này đúng là bền thật, bị cô ném tan tác như thế nó vẫn có thể sử dụng được. Thậm chí là không chút dấu vết hư hỏng nào.

Bất chợt có ai đó rút phăng cục gạch yêu quý của cô đi, theo sau là giọng nói hết sức đáng ghét của ai đó: “Em vẫn còn dùng con cóc ghẻ này à?”

Cô không thèm nhìn kẻ đó, trực tiếp xoay người lại kiểm tra các món đồ trêи giá xem có thứ gì đó để sai vị trí hay lộn xộn không. Cô tỏ ra hết sức bình thường, thậm chí có vài phần bất cần: “Nhà t… mẹ thằng biến thái!”

Cô chưa kịp nói hết, Lâm Đại Minh đã ngang nhiên bóp ʍôиɠ cô. Cô vội ôm lấy ʍôиɠ mình, quay phắt người lại trừng mắt lườm hắn đồng thời ngó quanh. Cũng may không có ai cả!

Vừa mới thở dài một hơi, Lâm Đại Minh đã cười nham nhở chỉ tay lên một góc trêи cao. Theo phản xạ cô hướng mắt theo đường tay hắn, sắc mặt cô tối xầm. Đậu má, có camera ở đây! Tức thật!

Lâm Đại Minh nghịch con Nokia trêи tay, chậc lưỡi: “Hình như em nhỏ hơn anh mấy tuổi đấy!”

Cố Thương bực bội đánh vào người hắn cho bõ tức: “Nhưng anh cũng không được làm trò đó chứ!”

“Nếu em còn tái phạm, anh không ngại cùng em đóng JAV với chủ đề ‘cô nhân viên vụng trộm cùng ông chủ’.”

Cố Thương bĩu môi: “Ghê vậy, làm ông chủ luôn!”

Lâm Đại Minh nhún vai, chìa điện thoại ra trước mặt Cố Thương trong trạng thái đang gọi đi: “Nghe máy đi.”

“Trời ơi! Anh gọi nó làm gì?”

“Là Minh ơi.”

Thấy Cố Thương đang luống cuống muốn tắt đi, Lâm Đại Minh nhanh chóng đoạt lại điện thoại đồng thời kϊƈɦ loa to lên. Hắn kẹp cổ cô, ép cô dựa sát vào người mình như một con rắn lớn thoạt nhìn thả lỏng vô hại nhưng chỉ cần Cố Thương cựa quậy lập tức siết chặt lại.

“Nghe đi!”

“Anh vô duyên vừa thôi!”

“Vô duyên mà có vợ à?”

“Là anh ép!”

“Không ép lấy đâu ra vợ.”

“…” Cố Thương thật sự đầu hàng một cách tâm phục khẩu phục. Tên này cái gì cũng có thể nói cho được!

[Hai người có nghĩ đến cảm nhận của tao không?] Thiên Kim từ bao giờ đã bắt máy, cô im lặng nghe cuộc tranh cãi trẻ con từ hai người, một hồi sau mới chen ngang bất ngờ.

Cố Thương thoáng ngạc nhiên: “Sao mày nghỉ mấy ngày liền vậy?”

Lâm Đại Minh nghe vậy lập tức phì cười, giống như đã biết điều gì đó từ trước. Cố Thương nhìn hắn chằm chằm nửa tò mò nửa nghi hoặc.

Thiên Kim đen thui mặt: [Anh làm em thất vọng quá đấy Minh!]

Lâm Đại Minh sắc mặt dần đen đi. Trắng chết tiệt, mày mau quản cái miệng người của mày lại!

[Con Thương yếu xìu thế mà anh cũng đánh không lại!]

Sắc mặt Lâm Đại Minh đen thùi lùi, như bầu trời mưa giông u ám hết sức đáng sợ. Mà người chịu ảnh hưởng nhiều nhất như Cố Thương lại ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm, không hiểu cái mô tê gì.

“Tao đánh lại được gã này á?”

Đầu dây bên kia vang tiếng cười khanh khách, theo sau là tiếng đập giường loạn xạ. Cố Thương thộn mặt, trêи trán giăng đầy dấu vạch đen dài ngoằng. Có cần lố vậy không?

Lâm Đại Minh đang khó chịu bên cạnh nghe vậy không nhịn được phì cười một tiếng.

Cố Thương hết nhìn hắn lại nhìn điện thoại: “Cười cái đéo gì? Tao mà đánh lại được tao đánh lâu rồi!”

Lâm Đại Minh chen vào: “Nằm giường một tháng chưa đủ à?”

Đầu dây bên kia bất chợt im bặt, Cố Thương ngơ ngác hỏi: “Sao lại nằm giường một tháng?”

Lâm Đại Minh vo tay cô lại thành hình nắm đấm, trước sự khó hiểu của cô hắn đem ngón chỏ của mình xuyên sâu vào bên trong cho đến khi đôi bên không còn khe hở. Hắn cười gian: “Hiểu chưa?”

“…”

Cố Thương nhanh chóng rụt tay mình lại, cô nghiến răng nghiến lợi mắng: “Bệnh hoạn!”

“Mặt em đỏ kìa!”

Cô lập tức quay phắt mặt đi chỗ khác, gạt tay Lâm Đại Minh ra khỏi người mình rồi tiếp tục sắp xếp lại giá hàng.

“Mày còn đấy không Kim?”

[Tao đây!]

“Khi nào mày đi làm được vậy?”

[Chưa biết, nhưng sắp rồi.]

“Mấy hôm nữa tao về quê, nào lên tao mua quà cho!”

[Mang yến nhãn lên nhá!]

“Ăn lắm thế?”

[He he, bồi bổ lại sức khỏe.]

Lâm Đại Minh chen ngang: “Nằm thêm tháng nữa bồi bổ cả thể.”

Thiên Kim bực mình mắng: [Anh ác vừa thôi! Là ai cho anh làm con Thương có bầu?]

“Cảm ơn nhé! Nào cô đi được con tôi cũng được vài tuổi rồi!”

[Mồm anh độc vậy!]

Cố Thương như vỡ lẽ, cô kϊƈɦ động gằn giọng: “Con chó kia! Mày bán đứng tao!”

[Tao bán nằm mày chứ! Còn úp hay ngửa tùy người mua!]

“Đm!”

[Chửi cái quằn què ấy! Anh Minh, đố anh làm nó liệt luôn đấy…]

Cố Thương tức giận cúp máy với cái đầu bốc khói nghi ngút. Con chó đáng ghét!!! Tại sao cô có thể mắc vào của nợ này chứ!

Thấy Lâm Đại Minh đang cười kɧօáϊ chí, cô mắng: “Cười cái gì mà cười! Tưởng thế là hay!”

Lâm Đại Minh vẫn tiếp tục cười: “Không ngờ lúc em giận đáng yêu như vậy!”

“Yêu con khỉ!”

“Yêu Thương thôi, yêu khỉ làm gì!”

“Ngoài kia đầy Thương!”

“Thương được anh không dùng bao chỉ có em thôi đấy!”

“Đồ ɖâʍ dê đê tiện!”

“Muốn nằm giường một tháng không?”

Cố Thương bước vội như chạy, cô phải tránh xa con người này ra mới được. Cô bị hắn chọc cho sắp làm ‘Thương điên’ luôn rồi!

“Mai mười hai âm rồi đấy không đi mua gì à?”

Lâm Đại Minh bật cười trước con nhỏ vừa mới dừng chân lại kia, hắn đi đến bên cạnh cô nhẹ nắm lấy tay kéo cô ra khỏi siêu thị.

“Anh xin lỗi, không giận nữa.”

“Nhưng em chưa đến giờ nghỉ!”

Lâm Đại Minh nhìn giờ từ màn hình con Nokia trong tay mình: “Còn ba mươi phút nữa là hết giờ, nghỉ trước nửa tiếng ai dám đuổi.”

Cố Thương tuy không hiểu vì sao Lâm Đại Minh lại cố tình nói to khi đi qua quầy thanh toán nhưng cũng chẳng buồn để ý quá nhiều. Cô bị hắn kéo lên xe moto, bị hắn ép phải ôm chặt mới chịu trở đi. Mặc dù cô không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng làm theo.

Chiếc moto vụt đi, lướt ngang chiếc xe hơi trắng đang đậu bất động cạnh vỉa hè…