Lưu Manh Phố Đêm

Chương 134: Trả Giá (1)

Cánh cửa sắt của phòng giam được mở ra, kéo theo sự chú ý của năm gã đô con có những khuôn mặt hung tợn, thân hình vạm vỡ to lớn. Ánh mắt chúng hiện lên sự thích thú trong mắt khi nhìn thấy một thằng trẻ ranh da dẻ trắng trẻo, dáng người nhỏ con (đối với bọn chúng) đi sau lưng viên cảnh sát. Phòng giam này chủ yếu giam những phạm nhân tù chung thân hoặc tội phạm tử hình, hoặc là tội phạm nguy hiểm đang chờ xét xử.

Cởi bỏ những bộ đồ thời trang, Lâm Đại Minh ngoan ngoãn mặc lên bộ đồ tù nhân thô kệch xấu xí lại chẳng thể làm lu mờ ngoại hình thiên phú xuất chúng của hắn. Mái tóc lãng tử kiêu ngạo được thế chỗ bởi một chiếc đầu cua ngắn ngủn, kết hợp vẻ ngoài bất cần cùng lạnh lùng trông bộ dạng hắn hiện giờ có gì đó lố bịch cùng hài hước. Một kẻ ngông cuồng như hắn lại có ngày hôm nay, hắn vốn đã đem bỏ sự ngạo mạn cùng tự tôn kể từ khi đưa ra quyết định này.

Mặc kệ lũ tù chung thân đang cười nhạo mình, Lâm Đại Minh được viên quan gỡ còng số tám trêи cổ tay lại chẳng hay vừa mở cửa sổng hổ dữ.

“Cậu ở tạm đây một thời gian cho đến ngày xét xử!”

Lâm Đại Minh không nói gì, thản nhiên như không bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt bén lạnh như dao khi đối diện trực tiếp với lũ tội phạm.

Viên quan cảnh sát lạnh lùng đóng cửa phòng giam lại, trước khi rời đi anh ta nói: “Đối xử tốt với tù nhân mới!”

Ngoài mặt tỏ ra quan tâm nhưng hàm ý lại sắc nét. Lũ tù nhân hiểu ý cười ha hả, gã đầu lão cất lời: “Con biết rồi thưa ông!”

Trong số năm bọn chúng có một người Anh, hắn cũng chính là tên lớn nhất phòng này thậm chí là cả trại giam này. Trêи mặt hắn râu quai nón kín mít đã được cạo gọn gàng chỉ còn lại những phần ngắn ngủn đậm màu. Một tên khác là người Trung Quốc cao một mét chín, ước chừng đã ngoài ba mươi tuổi, tên này khá điềm đạm so với các người khác trong phòng. Còn ba người còn lại là người Việt Bắc, thân thể rất phát triển, so với Lâm Đại Minh cao hơn vài xenti. Hiện tại trong căn phòng này, hắn là người có chiều cao “khiêm tốn” nhất dù so với những thanh niên cùng tuổi khác ở Việt Bắc là đã rất cao rồi.

Ma mới bắt nạt ma cũ là chuyện bất cứ đâu cũng đều có, trong căn phòng giam này cũng thế. Một trong số chúng ngầm cử kẻ thấp họng nhất lên tiếng, rõ ràng đang hết sức khinh thường gã tù nhân mới tới: “Để vào được đây xem ra cũng có bản lĩnh!”

Lâm Đại Minh coi bọn chúng như không khí, toan im lặng bước hẳn vào trong tìm vị trí cho riêng mình, hắn cứ thế đi ngang gã vừa lên tiếng chọc gã ta thoáng giận dữ nhưng vẫn cố nén lại: “Mày có biết trong này có những ai không?”

Sắc mặt Lâm Đại Minh lạnh tanh một chút cũng không có ý định muốn đôi co với bọn chúng, đối với hắn điều đó thật dư thừa. Gã đó bị thằng lính mới coi thường, điều đó là chuyện gã không sao chấp nhận được! Rõ ràng gã là người vào trước nó, đáng lý ra người bị coi thường ở đây là nó!

Tên người Tây có thể nhìn thấy khí phách hiên ngang từ ánh mắt Lâm Đại Minh, gã cười thích thú đứng dậy chặn đường hắn. Khi hai bên đứng gần nhau, chiều cao chênh lệch rõ rệt, Lâm Đại Minh không hề ngước lên nhìn kẻ đang phải cúi nhìn hắn, lách sang bên cạnh muốn lướt qua.

Gã người Tây đặt tay lên vai Lâm Đại Minh từ sau lưng, gã gằn giọng: “Ngông quá…”

Không để gã người Tây kia nói hết, Lâm Đại Minh nắm chặt cổ tay gã ta. Gã người Tây thân thủ nhanh nhẹn liền dùng tay kia đối phó, lại chẳng nhanh bằng tên lính mới da dẻ trắng trẻo non nớt này. Lâm Đại Minh nhẹ nhàng nghiêng người né đòn hiểm hốc của tên người Tây, chỉ với một tay hắn đã có thể dễ dàng khống chế được tên Tây trước sự kinh ngạc của những tên còn lại. Đại ca của bọn chúng đang bị thằng ma mới đánh cho không kịp trở tay…

Rốt cuộc tên mới này bên ngoài có thân phận gì?

Lâm Đại Minh đá mạnh vào khuỷu chân tên Tây một cách bất ngờ, gã không kịp phòng tránh khụy mạnh quỳ đứng ngay trước mặt hắn. Lâm Đại Minh cười nhạt, buông tay gã Tây ra chiều thân thiện vỗ lên vai gã: “Chào hỏi bằng lời thôi, không cần quỳ đâu!”

“Đại ca!”

“Đại ca có sao không?”

Lũ đàn em thi nhau chạy tới đỡ tên Tây đứng dậy, ngay lập tức bị gã trút giận hất mạnh ra. Gã long sòng sọc nhìn Lâm Đại Minh chằm chằm, gằn giọng: “Mày tại sao bị bắt?”

Một người tài giỏi như thằng trẻ ranh này làm gì có chuyện dễ dàng bị tống vào tù như vậy? Từ hắn toát ra sự lạnh lùng cùng khôn ngoan, tâm tư thâm sâu khó lường hoàn toàn không đơn giản chỉ là một phạm nhân nguy hiểm thông thường. Thậm chí còn kinh khủng hơn rất nhiều!

Lâm Đại Minh không trả lời đúng trọng tâm: “Ở đây, tao là chủ!” Nói rồi hắn ngang nhiên chiếm luôn vị trí tốt nhất của gã Tây trước mắt của bao người.

“Nó là thứ gì mà ngông vậy?”

“Năm người chúng ta không lẽ không đánh nổi nó?”

Tên Tây bị thằng mới vừa làm nhục vừa cướp mất chỗ nằm, trêи đầu gã như bốc khói nghi ngút. Vo đôi tay lại thành quyền đi về phía Lâm Đại Minh bằng toàn bộ sức mạnh, sẵn cái gối bên cạnh Lâm Đại Minh cầm ngang giơ cao làm lá chắn, gã Tây dễ dàng đấm xuyên qua xé đôi chiếc gối, bông vải bung lộn xộn. Chưa đến một giây gã đã đấm xuyên qua gối, nhưng vẫn chậm hơn Lâm Đại Minh một nhịp, hắn hơi nghiêng đầu để gã đấm hụt vào bức tường phía sau để lại một lỗ sâu hoắm cùng các vết nứt kéo dài.

Tên Tây hung hãn đánh đến, Lâm Đại Minh lại mượn những vật dụng ít ỏi có trong phòng giam để phòng thủ. Kéo luôn chiếc chăn mỏng xoay tròn tay một vòng, đem tay tên Tây chói chặt lại bằng chăn mỏng, hắn nhẹ nhàng nhảy lên quỳ hai chân lên đôi vai sừng sững đó, dùng chăn làm dây thừng cuốn chặt quanh cổ gả Tây.

Gã Tây không hề nao núng, hai tay kê dưới chăn dùng lực căng cách xa cổ, toan lùi lại với ý hất Lâm Đại Minh đổ ngã vào tường, Lâm Đại Minh vẫn luôn nhanh hơn gã, dùng lực ở đôi đầu gối kẹp chặt, dồn người ngã người về phía trước đem gã Tây ngã sấp xuống giường, hắn vẫn nửa quỳ nửa ngồi ngay trêи đầu gã, tiếp tục dùng sức ở hai tay kéo mạnh.

“Không xong rồi! Mau gọi người!” Một trong số bốn tên còn lại không dám xông vào cuộc chiến của hổ, hoảng loạn khi thấy gã Tây bắt đầu sùi bọt mép.

“Người đâu! Trong này có đánh nhau!”

“Mau đến đây nhanh lên sắp có giết người rồi!”

“Nhanh đến cứu người!”

Lâm Đại Minh thức thời, nghe bọn đàn em hô hào liền buông lỏng tấm chăn. Gã Tây sức lực rất khỏe, bị chẹn cổ lâu như vậy gã cũng chỉ hơi nhíu mày ra cũng không có kêu la điều gì. Gã dùng cổ tay áo lau nước miếng trêи khóe mép, nửa kinh sợ nửa căm thù nhìn Lâm Đại Minh một chút cũng không mất sức vừa ngồi nhắm mắt dưỡng thần ngay trêи vị trí của gã…

Đội cảnh sát nghe thấy tiếng ồn, cử ra ba viên quan cảnh sát tới xem xét tình hình. Ngoài sự dự đoán ban đầu, người tơi tả mà bọn họ nghĩ không phải tù nhân mới mà là một gã tù chung thân “gạo cội” khét tiếng.

“Là thằng này gây sự trước!”

“Nó ra tay rất tàn bạo, đánh cho anh ấy ra nông nỗi đó!”

“Đúng vậy, các ông xem đi!”

“Nếu các ông không đến kịp, nó đã đánh chết người rồi!”

“Một tên nguy hiểm như vậy sai có thể để cùng phòng với những người tay bé như chúng con?”

Đám đàn em người tung người hứng, tâng bốc sự việc cuối cùng Lâm Đại Minh chưa ở đây nổi nửa ngày đã bị đưa đến một gian phòng biệt lập khác.

***

Ngày hôm sau,

“Đại ca nghe gì chưa?” Trong giờ cơm trưa, tên đàn em nói với gã Tây. Thấy đại ca ra hiệu, gã tỏ ra thần bí nói khẽ bên tai gã Tây: “Thằng mới đang bị giam trong một phòng riêng, ai cũng có thể vào được.”

Tên Tây ra chiều không quan tâm, chuyện lần trước gã vẫn còn thấy ớn. Nếu có cơ hội, gã nhất định sẽ đánh thằng ranh đó bằng chết mới thôi!

“Đại ca yên tâm, chân tay nó bị chói lại rồi không làm gì được đâu!” Gã đàn em nói thêm: “Chói bằng dây sắt hẳn hoi!”

“Thật?” Gã đàn em không dám nói dối, gật đầu cái rụp. Gã Tây nhếch môi cười kɧօáϊ chí, xem ra cơ hội đến cũng thật nhanh!

Lâm Đại Minh bị hai cọng dây xích lớn khống chế đôi tay kéo sang ngang hai bên, mỗi chân đeo một quả cầu sắt nặng trăm cân, hắn có nhanh đến đâu cũng không đấu nổi sự xiềng xích này. Hắn không vì thế mà tỏ ra mệt mỏi, vẫn thản nhiên nhắm mắt thư giãn.

Tiếng động bên ngoài vang lên, Lâm Đại Minh từ từ mở mắt. Gã Tây lần trước đến, bộ dạng vô cùng đắc chí cùng phấn khởi. Cũng phải, giờ gã có thể thỏa thích báo thù lại chuyện cũ.

“Đáng lẽ mày không nên đấu với tao!” Gã Tây đem chiếc áo tù nhân trêи người cởi ra, chói chặt cần cổ Lâm Đại Minh. Nhìn hắn từ từ mất đi không khí gã vui sướиɠ cười thành tiếng, nhưng sự ngang ngạnh trêи gương mặt hắn làm gã khó chịu: “Dm! Đừng vênh với tao!”

Gương mặt điển trai của Lâm Đại Minh bị đấm lệch hẳn sang một bên, đòn tên Tây rất mạnh chỉ mới một đòn đã làm một bên mặt Lâm Đại Minh sưng lên, máu từ khóe miệng hắn trào ra chảy dài xuống cằm.

“Muốn đấu với tao? Mày còn xanh lắm!” Gã Tây vừa nói vừa tức giận đấm liên tục về phía Lâm Đại Minh, gã chỉ nhắm đến mỗi gương mặt hắn mà đánh, đánh đến sưng híp cả một bên mắt và khóe môi.

Lâm Đại Minh vừa bị thắt cổ vừa bị đánh, đau đớn gấp ngàn lần. Hắn ho khan vì không khí dần cạn kiệt, sắc mặt tái đi. Gã Tây cũng không vì thế mà dừng lại, vẫn tiếp tục nhắm vào bụng hắn mà đấm đá liên hồi. Đánh đến khi sức cùng lực kiệt cũng là lúc Lâm Đại Minh đã tới giới hạn gục đầu nghiêng một bên lịm đi.

Gã Tây vỗ vỗ khuôn mặt bị đánh đến bấm dập của Lâm Đại Minh: “Món nợ này chưa xong đâu!”

***

“Đội trưởng!” Viên quan cảnh sát cung kính cúi chào Phạm Anh Kiệt, thấy cái nhìn ra hiệu từ hắn viên quan cảnh sát hiểu ý trả lời: “Như lời anh nói, nó đang bị giam lỏng trong phòng. Hội Jones hầu như ngày nào cũng đến để hành xác!”

Phạm Anh Kiệt lạnh giọng: “Cũng một tuần rồi nhỉ?”

“Chính xác là năm ngày!”

“Làm tốt lắm!”

Phạm Anh Kiệt nói rồi bỏ đi. Hắn điềm tĩnh bước vào gian phòng đang tạm giam Lâm Đại Minh, ngay trước hắn một thân thể bầm dập thảm thương đến chiếc áo tù nhân cũng bị đánh đến rách tả tơi. Hắn cố tình khảm giày thật mạnh xuống sàn tạo ra âm thanh lớn, ngầm báo hiệu cho tù nhân.

Lâm Đại Minh ngày ngày bị đánh đập tàn bạo, bị lũ người Tây kia mạt sát không hôm nào yên ổn, đánh đến đôi mắt sưng híp tuy nhìn có chút khó khăn nhưng thính giác vẫn rất nhạy bén. Nghe được tiếng giày, sắc mặt hắn đen đi, sát khí bắt đầu trỗi dậy. Bị bọn chúng sỉ nhục, nhét cơm tống táng vào họng, ép uống nước rửa rau điều khi hắn còn tự do chưa từng gặp phải. Hắn bị xích sắt khống chế, không thể chống cự càng không thể phản kháng, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

“Hối hận rồi?” Phạm Anh Kiệt bỡn cợt, nâng mặt Lâm Đại Minh lên nhìn cho rõ: “Mới thế này thôi đã chịu không nổi?”

Lâm Đại Minh nhếch môi cười nhạt: “Mày thật tâm cơ, dùng Thương làm mồi nhử!”

Phạm Anh Kiệt không bị lời khích của Lâm Đại Minh làm giao động, hắn buông tay khỏi mặt hắn ta: “Nhưng mày đã tự nguyện cắn bẫy!”

Lâm Đại Minh hừ lạnh, cố nâng đôi mắt sưng híp nhìn Phạm Anh Kiệt. Một mái đầu cua, một khuôn mặt sưng tím, một đôi mắt sưng híp đến nỗi không nhìn rõ con ngươi, một chiếc áo tù rách rưới, trông hắn lúc này thật thảm hại.

Phạm Anh Kiệt nhìn một hồi, bật cười chế giễu: “Ha ha! Nhiều năm như vậy tao không sao bắt được mày! Mày rất thông minh, toàn bộ camera nơi chúng mày đi ngang đều bị phá bĩnh, cải trang rất giỏi trước mắt của những người làm việc ngoài đường, tài xế xe ôm biết nhiều cái cũng không làm được gì chúng mày. Mày còn dám nén xâm nhập vào hệ thống an ninh quốc gia, chúng tao tra ID chỉ biết được xâm nhập từ nước ngoài. Mọi hiện trường đều được chúng mày thu dọn sạch sẽ! Nạn nhân nhiều lên, chúng mày vẫn hưởng thụ!”

“Thật không ngờ, cảnh sát hay tội phạm đều không được việc bằng một con nhỏ nhà quê ngốc nghếch!” Phạm Anh Kiệt càng nhớ lại càng thêm hận thù.

Cố Thương tuy nói dối rất giỏi nhưng đôi mắt là thứ đã bán đứng cô, kể từ khi một người nội tâm như cô chủ động nhờ hắn đưa về hắn đã cảm thấy nghi ngờ, cho tới khi cái đêm cô và Lâm Đại Minh gặp mặt. Hắn từng thử theo dõi Lâm Đại Minh nhưng mọi thứ hoàn toàn thất bại, bất kể hắn cử ai người đó đều biến mất một cách bí ẩn. Lần uống rượu cùng cô, hắn sớm đã nhận ra sự hiện diện của Phùng Gia Vĩnh, biết chắc đó là tên đàn em của Lâm Đại Minh hắn đã không ngần ngại dựng lên một vở kịch.

Sau khi đã nắm rõ Lâm Đại Minh có tình cảm sâu đậm với Cố Thương, hắn càng lợi dụng điều này nhiều hơn. Nhưng cũng không tìm ra được sơ hở để tóm gọn hắn ta, mặc dù số lượng nạn nhân ít đi tội trạng hắn ta suốt bao năm không đáng được dung thứ! Cho đến một ngày hắn vô tình cứu được Hoa Hướng Dương và chính hắn đã là người kêu cô lôi kéo Cố Thương. Không nằm ngoài dự đoán, Cố Thương vô cùng nhiệt tình.

Cố Thương chỉ là một cô gái bình thường, suy nghĩ có phần non nớt vô tư chắc chắn không thể nào dễ dàng tìm được bằng chứng. Quan trọng hơn, mọi bằng chứng đều bị Lâm Đại Minh phá hủy sau mỗi lần gây án. Phạm Anh Kiệt biết, Lâm Đại Minh si tình sẽ không để cô chịu cực liền thay cô tìm lại. Hắn ta soạn thảo đầy đủ những việc hắn ta đã làm, gửi đi tự thú.

“Tự thú?” Phạm Anh Kiệt nghiến răng: “Cái tự thú của mày thật cao cả! Bao người ngoài kia có vì cái tự thú của mày mà sống lại không?”

“Mày bị thế này đã là gì so với nỗi đau của bọn họ?!”

Lâm Đại Minh hoàn toàn không để tâm đến sự phẫn nộ thay người dân của một đội trưởng cảnh sát, hắn nghiêm giọng: “Mày xem Thương là công cụ?”

“Cái này không thể trách tao! Tao còn phải bảo vệ công dân của thành phố này!”

Lâm Đại Minh kϊƈɦ động lớn tiếng: “Thương không phải công dân sao?”

Phạm Anh Kiệt nghe vậy trong lòng nhói lên một trận mãnh liệt, hắn tỏ ra máu lạnh đáp: “Hi sinh một người vì nhiều người, hơn hết mày sẽ không hại Thương!”

Lâm Đại Minh cười nhạt: “Hừ! Mày nói đúng đấy!”

“Thương rất tỉnh táo vẫn biết chuyện gì nên hay không nên! Cô ấy đã có công rất lớn!” Phạm Anh Kiệt quay lưng lại với Lâm Đại Minh: “Tòa đã có phán quyết, đáng lý ra ngày mai sẽ xét xử. Nhưng sẽ rời lại chờ vết thương mày liền lại!”

“Kết quả?”

“Tử hình, mày không đáng tồn tại!”

Tim Lâm Đại Minh đau quặn, không phải hắn sợ chết mà hắn đang nghĩ đến việc bỏ cô lại một mình. Hắn chết rồi, ai sẽ bảo vệ cô?

Trước khi Phạm Anh Kiệt đi khuất, Lâm Đại Minh hét với theo đầy khẩn cầu: “Bảo vệ Thương!”

Phạm Anh Kiệt không đáp cũng không ngoảnh đầu, càng không dừng lại. Hắn cứ thế lạnh lùng đi xa dần cho đến khi cách thật xa hắn mới cất lời: “Tao sẽ bù đắp lại cho Thương! Tao sẽ yêu Thương còn hơn cả thứ tình cảm của mày!”