Lưu Manh Phố Đêm

Chương 93: Thôi miên

Cố Thương để mặc Lâm Đại Minh cầm tay kéo đi. Tuy trong lòng rất tò mò muốn biết hắn sẽ mang cô đi đâu, nhưng lại chẳng muốn mở miệng để hỏi. Rất nhanh, hắn đưa cô tới một căn phòng bệnh chỉ đơn sơ một chiếc giường cùng một vị bác sỹ có tuổi ngồi trêи ghế ngay cạnh giường. Khi hai người vừa bước vào, vị bác sỹ ấy gật đầu ra hiệu. 

Lâm Đại Minh kéo Cố Thương đến gần chiếc giường, ôm hai bên bả vai cô rồi nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, một tay vẫn ôm bả vai cô, một tay vuốt nhẹ mái tóc cô, dịu dàng nói: “Nếu thấy sợ thì thôi, anh đưa em về!”

Cố Thương không nói gì. Lâm Đại Minh cũng chẳng ép, đỡ cô ngả người nằm xuống giường với tư thế thoải mái nhất sau đó tự động tìm chỗ ngồi mà im lặng quan sát. 

“Con đừng quá lo lắng, không sao!” Vị bác sỹ cất giọng trầm ấm, chấn an Cố Thương. Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, ông tinh ý nhìn thấy sự nhíu mày nhẹ trêи gương mặt cô. Đứa trẻ này rốt cuộc đã từng trải qua chuyện gì mà khiến nó thành ra như này, bất cứ trường hợp nào cũng cố ép mình tỉnh táo. Tính ra, nó cũng đáng tuổi con ông, nhìn nó như vậy ông không tránh khỏi sự đau lòng. 

Bác sỹ giơ cao tay, thả đồng hồ quả quýt lủng lẳng trước mắt Cố Thương, dịu giọng: “Con hãy tập trung vào đây, mọi chuyện đau khổ vừa qua sẽ không còn nữa.”

Biết mình sắp không còn chịu khổ vì sự ám ảnh lúc trước, ánh mắt Cố Thương lóe lên vì sao sáng lấp lánh, ngập tràn hi vọng cùng vui vẻ. Cô ngoan ngoãn làm theo lời bác sỹ nói, tập trung nhìn vào chiếc đồng hồ quả quýt đang đung đưa nhịp nhàng trước mắt. 

Mong sao mọi thứ cô muốn quên sẽ được! Quên hết thảy! Cô mệt quá!

Lâm Đại Minh quan sát Cố Thương một cách chăm chú, thấy cô thản nhiên đối diện mọi chuyện lòng hắn liền dấy lên cỗ xót xa. Nhìn cô như vậy, có lẽ cô thật sự không biết trong bụng cô từng có một sinh linh nhỏ bé tồn tại. Hắn không biết nên vui hay nên giận.

Vui vì khi cô không biết cô sẽ không quá đau lòng. Giận vì cô quá bất cẩn, quá ngu ngốc khi không biết tình trạng bản thân ra sao!

Chiếc đồng hồ quả quýt theo lực tay bác sỹ mà lúc lắc qua lại, nhịp điệu đều đặn, tốc độ dần một nhanh hơn. Đôi con ngươi của Cố Thương theo phản xạ mà chuyển động trái phải theo nhịp đồng hồ, dần dần vì mỏi mệt mà khép lại, chậm rãi thϊế͙p͙ đi. 

Một giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt Cố Thương chảy xuống, lăn qua nước da mềm mại trắng trẻo, thấm vào tóc rồi hòa vào màu tóc đen bóng…

***

‘Uỳnh!’

Tiếng đập bàn chói tai đột ngột vang lên, dọa cho viên quan cảnh sát trêи người mặc cảnh phục nghiêm chỉnh thoáng giật mình. Người vừa tạo lên tiếng động mạnh vừa rồi là một người đàn ông trung niên, ăn mặc bình thường. Ông đứng hơi khom lưng, chống hai tay xuống mặt bàn với khuôn mặt đỏ bừng và cặp mắt đằng đằng sát khí. Ông không chút kiêng nể, quát thẳng vào mặt viên quan cảnh sát kia: “Đã hơn ba tháng rồi! Chúng tao vào đây không biết bao nhiêu lần chỉ đổi lại câu nói này của chúng mày à? Chúng mày không có con bị mất tích nên không hiểu cảm giác của bọn tao thế nào sao?”

Giọng ông ngập tràn sự phẫn nộ. Đan xen giọng ông là tiếng khóc đầy tủi hờn của người đàn bà mang nét đẹp đầy sương gió ngồi bên cạnh, bà đang cầm khăn lau vội những dòng nước mắt không ngừng chảy. 

Viên quan cảnh sát kia là người mới vào nghề, vẫn còn có chút non nớt nên tâm lý không quá vững vàng. Đối diện với sự tức giận của công dân, anh thoáng hoảng loạn, ngập ngừng khuyên can: “Thành thật xin lỗi chú! Đội chúng cháu vẫn đang ra sức điều tra ạ…”

“Điều cái l** mẹ mày!” Ông ta chửi té tát vào viên quan cảnh sát kia: “Chờ chúng mày điều tra xong, để con tao chết thối ở đâu ngoài kia à?”

“Cảnh sát đáng lý ra phải nhanh chóng điều tra được kia chứ!” Người đàn bà đáng thương vừa khóc nghẹn ngào vừa uất ức trách móc: “Con tôi mất tích lâu như vậy, một chút tin tức cũng không có! Các người ăn tiền thuế của chúng tôi để làm bù nhìn à?”

“Chúng cháu vẫn đang cố…” Viên quan cảnh sát vội đứng bật dậy khi người đàn ông kia thô bạo hất tung những thứ có trêи mặt bàn xuống đất, tiếng đổ vỡ như tiếng lòng vỡ vụn của hai người đang phẫn uất kia. 

Chiếc bút bi trượt trêи sàn nhà về phía cửa ra vào, chạm vào mũi giày da đen bóng. Một bàn tay từ trêи cao thả xuống, nhặt nó lên một cách nhẹ nhàng, tựa nâng niu một cành hoa mỏng manh. Chủ nhân của bàn tay ấy điềm đạm mở lời: “Cô chú có gấp gáp cũng chẳng thể giải quyết được gì. Tôi biết, cô chú lo lắng cho con gái. Nhưng chúng tôi cũng không thể nói tìm là tìm như ý nguyện của hai người, chúng tôi vẫn luôn cố gắng hết sức, không quản ngày đêm để sớm tìm được con hai người và thủ phạm.”

Viên quan cảnh sát kia vừa thấy người mới vào, biết mình đã được cứu liền nói khéo mấy câu rồi nhanh chóng bỏ đi. Trước khi đi ngang qua người vừa đến, anh không kiềm được sự vui vẻ cùng biết ơn mà nói thầm vào tai: “Cảm ơn anh, em được cứu rồi!”

Khóe môi người đó khẽ cong, cười đáp lại cậu em cấp dưới. Hắn sải từng bước chân đi về phía hai người một đàn ông, một đàn bà kia. Không để họ có cơ hội mở lời, hắn nói: “Cô chú gấp gáp, lo lắng cho con gái chúng tôi không thể trách. Nhưng kính mong cô chú hiểu cho tính chất công việc của chúng tôi. Nhiệm vụ của chúng tôi là đảm bảo sự an toàn cho công dân và truy bắt tội phạm nguy hiểm.”

“Bọn mày có quá vô dụng khi nhiều ngày như vậy vẫn chưa bắt được tội phạm!” Người đàn ông tức giận nói to, mất kiểm soát mà đáng một quyền về phía người kia. Người kia không chút nao núng, một tay bắt chọn nắm đấm mạnh mẽ, dễ dàng khống chế tay ông ta trong lòng bàn tay mình. Người đàn ông tức giận nghiến răng, giật mạnh tay mình thu lại.

“Chúng tôi đang gia sức thu thập chứng cứ và xác minh đối tượng gây án là ai. Xin cô chú cho chúng tôi thêm cơ hội!”

“Chúng mày nhất định phải đem con gái tao trở về!”

“Tôi đảm bảo bằng tất cả danh dự cùng tính mạng mình, xin cô chú yên tâm. Mong cô chú nhanh chóng trở về và giữ gìn sức khỏe!”

Hướng mắt nhìn bóng hai vợ chồng trung niên kia cho đến khi họ hoàn toàn rời khỏi. Hắn đi về phía bàn ngồi xuống, thở hắt ra một tiếng. Tra chìa khóa vào hộc tủ dưới bàn, kéo ngăn đầu tiên ra. 

Nhìn chăm chăm vào tấm ảnh của một cô gái với vẻ mặt ngây ngô, cùng đôi mắt sáng ngời như sao. Ngón tay miết nhẹ khuôn mặt cô, trầm giọng thủ thỉ: “Xin lỗi em, vì đã kéo em vào chuyện này. Sau khi xong việc, anh nhất định sẽ bù đắp lại cho em!”

Hắn mải mê với suy nghĩ của riêng mình, nên không hay biết bên ngoài cửa đang có hai cặp mắt đang nhìn vào. 

Người cảnh sát trông có vẻ nghiêm túc đĩnh đạc, chẹp miệng lắc đầu nói với viên quan cảnh sát trẻ bên cạnh: “Cậu ta đã hi sinh rất nhiều. Còn gì đau hơn khi dùng tình yêu cá nhân vào lợi ích cộng đồng.”

Viên quan cảnh sát kia như hiểu ra phần nào, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mở lời: “Cái giá có đắt quá không?”

Người cảnh sát kia nhún vai: “Cảnh sát mà! Công chúng chính là sinh mạng!”

“Nhưng cô ấy cũng là công chúng?”

“Có những lúc buộc phải hi sinh một công chúng, vì một cộng đồng đông đúc!”

“…”

***

Cố Thương đang ngủ ngon giấc, bỗng cô cảm thấy trêи mặt cô có thứ gì đó vừa mềm lại vừa gai gai quét khắp nơi, cô thoáng nhíu mày quờ tay khắp nơi tìm kiếm thì bắt được một cỗ béo tròn cùng bộ lông mềm mại. Còn chưa kịp nhận thức được là thứ gì, tiếng mèo ngọt ngào vang đều đều bên tai. 

Cố Thương trong lòng ngập tràn niềm hân hoan, cất giọng còn ngái ngủ reo lên: “Mèo!”

Mèo cọ cọ đầu vào cổ Cố Thương, đôi chi trước xòe vuốt bấm nhè nhẹ lên phần xương quai xanh, âu yếm meo meo vài tiếng. 

Cố Thương hé mắt nhìn. Trước mặt cô là con mèo hoang còi cọc hôm nào, giờ nó đã béo tròn đáng yêu với khuôn mặt tròn xoe cùng cặp mắt long lanh đang nhìn đáp lại cô. Thân mình nó to lớn, chiếm gần hết vòng tay cô, thật sự ôm rất là sướиɠ. Chống khuỷu tay xuống giường, nâng mình ngồi dậy, cô ôm con mèo béo trong tay mà hôn lấy hôn để lên người nó. 

Bỗng con mèo bị người nào đó cầm gáy thô bạo xách lên, kẻ đó không nói một lời đã đem con mèo trong tay quẳng về phía cửa buồng. Mèo ta không vừa trừng mắt lườm lại thì bị cái nhìn sắc lẻm kia dọa cho bỏ ra ngoài. 

“Đồ độc ác!” Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Cố Thương tức tối quát. Lời vừa dứt, môi cô đã bị người đối diện phủ môi mỏng lên cắn mạnh một phát. Cô nhịn không được, suỵt khẽ một tiếng. 

“Môi này chỉ được phép hôn tôi!” Lâm Đại Minh bóp hai bên má Cố Thương, ép đôi môi cô tru lên như mỏ chim.

“Điên vừa thôi!” Cố Thương giật mạnh tay Lâm Đại Minh ra khỏi má mình gắt. Chợt cô cảm thấy có điều gì đó kỳ quái. Vội đưa mắt nhìn xung quanh dò xét. Một căn buồng ngủ với bức tường sơn trắng tinh, trong buồng có một tủ quần áo lớn, một máy điều hòa nhiệt độ, một bóng đèn ngủ tự động. Tại sao cô lại có thể ở đây? Ngủ ngay trêи chiếc giường này một cách đầy vô tư? Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không hề nhớ ra bất cứ điều gì đã từng diễn ra cả? 

Lâm Đại Minh thấy Cố Thương ngồi thừ ra như một khúc gỗ, bản mặt nghệt xuống như đứa ngốc nghếch, hắn vòng tay ra sau lưng cô ôm, hôn lên trán cô thật sâu, tham lam hà hít hương thơm trêи cơ thể cô, dịu dàng nói: “Đồ ngu!” 

Hắn bật cười trước cái lườm từ Cố Thương, hắn đứng thẳng người quay người bỏ đi trước để cô chửi lớn phía sau.

“Anh mới là đồ ngu! Cho tôi về!”

Lâm Đại Minh nói vọng vào: “Đây là nhà em, về đâu?”

Cố Thương vùng mình nhảy xuống giường, đi nhanh ra ngoài cửa buồng: “Cho tôi về!”

Lâm Đại Minh mở tủ lạnh lấy ra cốc trà sữa, đi về phía Cố Thương chìa ra trước mặt cô: “Mai ra đây với anh, rồi anh cho về!”

“Không!” Cố Thương gắt: “Tôi còn đi làm!”

“Nghỉ một ngày đi!”

“Nghỉ thì tiền đâu trả nợ?”

“Mai đi với anh ra đây là không cần trả!”

Cố Thương bán tín bán nghi nhìn Lâm Đại Minh: “Thật?”

Lâm Đại Minh không trả lời đúng trọng điểm, mà nói một câu chẳng hề ân nhập với câu hỏi của Cố Thương: “Trà sữa?”

Cố Thương ngay tức khắc gật đầu: “Có chứ!” Đón nhận li trà sữa đã được cắm ống hút, toan bỏ miệng hút một hơi thì cô như nhớ ra gì đó liền ngước lên hỏi lại: “Mai tôi đi với anh là hết nợ?”

Lâm Đại Minh gật đầu, bẹo má Cố Thương cười yêu chiều: “Còn xem biểu hiện của em thế nào đã!”

Cố Thương:???