Đừng tưởng Trương Tĩnh Chi tôi là người
không có chút thành công gì, tôi không ngất thật, tôi chỉ là tạm thời tự bảo vệ mình tôi, tôi cá cược một lần, đánh cược hắn sẽ không vì tôi
“ngất” mà hạ độc thủ với tôi.
Quả nhiên, chỉ nghe hắn than thở một câu: “Đồ vô dụng!” Sau đó lại là một trận gió, vài phút trôi qua, tôi cảm
giác hắn ta không còn ở đây nữa, liền hé mở mắt ra nhìn, thật sự hắn
không còn ở đây, mới dám ngồi dậy, cám ơn thượng đế, tôi đã tránh được
một kiếp.
“Có thích khách!” Bên ngoài có tiếng người hô to, làm sự yên tĩnh ban đầu của nơi trú quân loạn cả lên.
Nguy rồi! Hắn vừa rồi hỏi Dịch Phàm, hắn tới là giết Dịch Phàm! Tôi bấn loạn, cuống quýt bò dậy chạy tới lều bạt của Dịch Phàm.
Chạy vọt vào trong lều, thấy trong đó
đứng đầy thị vệ, trên đất bừa bộn, cái bàn nhỏ bị chém nát, Dịch Phàm
ngồi trên thảm, người trần trụi, ngực trái có một vết thương, máu chảy
đầm đìa, một thị vệ đang băng bó vết thương cho Dịch Phàm.
Tôi thấy chân mình mềm nhũn, quỳ xuống trước Dịch Phàm, nước mắt chảy giàn rụa.
“Đừng khóc, ta không sao.” Nhìn sắc mặt tôi trắng bệch, Dịch Phàm còn cười an ủi tôi.
Còn nói mình không sao? Vết thương dài
như vậy, chảy nhiều máu như vậy, trong ngực tôi thấy nhức nhối, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.
“Nói cho họ biết không cần đuổi theo nữa, các ngươi không đuổi kịp hắn đâu, tất cả lui xuống đi, hắn cũng bị
thương rồi, hôm nay sẽ không tới nữa.” Dịch Phàm căn dặn thị vệ, đám thị vệ lẳng lặng lui ra.
“Không ngờ chỉ mới hơn một năm mà kiếm
pháp của hắn lại tiến bộ nhiều như vậy.” Dịch Phàm nhìn vết thương đã
được băng bó, cúi nhìn thấy tôi đang lau nước mắt, liền nở nụ cười, hỏi
tôi: “Nếu ta chết, nàng rất khó chịu đúng không?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, cầm chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu trên người anh.
“Đương nhiên là khó chịu rồi, anh chết rồi, ai nuôi tôi? Được nuôi ăn, uống, mặc, còn có người hầu nữa.” Tôi chun mũi nói.
Dịch Phàm cười, nhẹ nhàng nhéo vào lòng bàn tay tôi.
Trên ngực có một vết màu đỏ mà lau nửa
ngày cũng chưa sạch, tôi nhổ nước bọt vào khăn rồi tiếp tục lau, Dịch
Phàm bật cười, ôm tôi vào lòng, thì thầm nói: “Đừng lau nữa, đó là vết
bớt, không phải máu đâu.”
Không dám cựa quậy sợ chạm vào vết thương của Dịch Phàm, tôi nép mình vào lòng Dịch Phàm, tôi biết lần này mình
thật sự động lòng rồi, anh đã bước vào trái tim tôi rồi, nụ cười của anh làm cho lòng tôi say mê, vết thương của anh khiến tôi lo lắng, sự si
tình của anh làm cho lòng tôi đau đớn, tôi biết, tôi đã thật sự yêu
người đàn ông này rồi.
“Kể về Trúc Thanh, được không?” Tôi nhẹ nhàng nói.
Người Dịch Phàm cứng lại, nửa ngày không
nói gì. Tôi biết anh vẫn yêu Trúc Thanh, đối xử tốt với tôi là bởi vì
tôi giống cô ấy. Tôi có thể làm được gì đây? Tôi đã động lòng với người
đàn ông này rồi, dẫu biết rằng người trong lòng anh yêu và tôi có khuôn
mặt giống nhau.
Trương Tĩnh Chi, mày đã động lòng rồi, cứ mạnh dạn một lần đi, điên cuồng một lần đi, yêu anh một lần đi, dùng
tình yêu của mày để xóa vết thương trong lòng anh, thử một lần đi, nếu
không thử làm sao biết kết quả sẽ thế nào? Tôi tự nói với mình.
“Chính là vết bớt này,”Dịch Phàm nhẹ
nhàng nói, “lần đầu tiên khi ta gặp Trúc Thanh, nàng liền xé vạt áo này
của ta, sau đó nhìn thấy vết bớt này.”
‘Đó là lần đầu tiên gặp cô ấy?”
“Đúng vậy, đó là lúc ta vừa mới được
phong vương,” Ánh mắt Dịch Phàm mơ màng, đang nhớ lại những chuyện trước kia, “Ta vừa mới được phong vương, phong đất, đó là thời điểm ta hăng
hái nhất, lần đầu tiên ta gặp Trúc Thanh, nàng quật cường, lá gan rất
lớn làm ta kinh ngạc, nàng dường như đoán chắc là ta sẽ không giết nàng, nên chưa bao giờ biết sợ ta…”
“Đừng nói nữa.” Tôi lấy tay bịt miệng
Dịch Phàm lại,” Tôi không muốn nghe, tôi không phải là Trúc Thanh, Tôi
là Trương Tĩnh Chi, anh biết không?” Tôi nhìn thẳng vào măt Dịch Phàm,
trong tôi cũng là một cô gái quật cường không chịu khuất phục.
“Em là Trương Tĩnh Chi, em sẽ yêu anh,
dùng cách của em để yêu anh mà không phải là Trúc Thanh, Trương Tĩnh Chi yêu anh, em không cầu xin anh phải quên đi Trúc Thanh, em chỉ hy vọng
anh có thể coi em là bản thân em, cho em một cơ hội yêu anh, cũng là cho anh một cơ hội yêu người khác, được không?” Giọng nói của tôi kiên
định, không phải là một Trương Tĩnh Chi nhát gan sợ phiền phức, không
phải là Trương Tĩnh Chi do dự không dám quyết, mà chính là tôi, là một
người lấy tình cảm của mình ra để đánh cược một lần.
Tôi lặng lẽ chờ đợi đáp án từ Dịch Phàm,
nhìn Dịch Phàm, từ trong ánh mắt của Dịch Phàm tôi nhìn thấy rõ sự kinh
ngạc, cảm động cùng thương tiếc, Dịch Phàm không nói gì, chỉ ôm tôi vào
lòng, dùng cẳm nhẹ nhàng xoa xoa dựa vào vai tôi, tôi biết anh đã đáp
ứng, vào giờ khắc này, lòng tôi trùng xuống, bước vào thế giới này đã
hơn ba tháng, lần đầu tiên tôi thấy mình rất kiên định, xin lỗi cha mẹ,
có lẽ tôi không nên như vậy, chỉ là người đàn ông ở trước mặt tôi thật
sự làm lòng tôi đau đớn, rất đau đớn…