Trong đầu Trần Phong lúc này lại có một ý định, cuộc chiến nhỏ này đối với mấy vị đệ tử của Trần Gia cũng không hẳn là sấu, đây cũng là cơ hội hiếm có để mấy người đó tôi luyện. Bất kỳ một cường giả nào đều phải chải qua chét giết máu tanh cùng vô vàn thử thách mới có thể chở thành cường giả được.
Điển hình là Trần Phong, hơn một năm trước ở Vọng Long Thành, Trần Gia hắn với thân phận là thiếu chủ của Trần Gia mới mười năm, mười sau tuổi đã trở thành võ sĩ cảnh thì cũng được xem như là một thiêu kiêu, những không đến mức quá chói mắt. Tuy nhiên hiện tại, sau hơn một năm tôi luyện trong chém giết sinh tử và có một vài kỳ ngộ thì thực lực của Trần Phong hắn đã tiến tới một bước rất cao.
Trần Phong với hơn mười bảy tuổi đã có tu vi võ sư cảnh nhất trọng đỉnh phong. Nhìn khắp toàn Vọng Long Thành cũng chỉ có Bạch Vũ và Trần Linh có thể so sánh với hắn, mà với thiên tư đó của Trần Phong nhìn ra khắp Xích Long Vương Chiều cũng có thể xếp vào top cao nhất.
Bên phía cuộc hỗn chiến đám đệ tử Trần Gia đang dần bị dồn vào thế yếu, đệ đệ của Trần Phong, Trần Phúc lúc này cũng chật vật không ít, trên tay hắn cầm một thanh huyền kiếm không ngừng đánh loạn về đám đệ tử Bach Gia và Văn Gia.
“Văn Tài tên khốn nhà ngươi, có dỏi đường hoàng chiến với ta một chận công bằng. Các ngươi ỷ vào đông người có lợi hại hơn thì tính là anh hùng sao?”
“Ha ha Trần Phúc, ngươi nghĩ ta ngây thơ vậy sao? Hừ ta cũng không muốn nói nhảm với ngươi, một ngươi cùng đám đệ tử Trần Gia các ngươi hướng ta và Bạch Vo Song xin lỗi, rồi bồi thưởng một ngàn thứ phẩm tinh thạch. Còn không hôm nay ta sẽ khiến ngươi không thể bình an rời đi”
Nhìn Văn Tài trước mặt hung hăng càn quấy như vậy, lại trên địa bàn của Trần Già mà hoàn toàn không coi ai ra gì như vậy. Trong lòng Trần Phúc đốt lên một cục nửa giận, hắn nhìn chằm chằm vào Văn Tài và Bạch Vô Song oán hận nói.
“Văn Tài ngươi đừng có quá càn dỡ, người đừng quên ngươi đang đứng là địa bàn của Trần Gia ta. Nêu như có Phong ĐẠi ca ở đây ngươi nhất định chết chắc”
“Ha ha, Trần Gia thì sao chứ, ngươi có thể làm gì được ta hay sao? Hay mấy lão già của Trần Gia muốn ra tay với chúng ta. Nêu mà như vậy Trần Gia cũng chuẩn bị quyết chiến với hai nhà Văn Gia và Bạch Gia ta đi. Còn ngươi nhắc tới tên Trần Phong đó sao, ta thấy hơn một năm nay hắn không thấy tung tích, rất có thể vì bị hủy hôn mà tên đó không giám ra ngoài, chỉ ở trong phủ làm con rùa rụt đầu đi. Nếu hắn giám xuất hiện ta chỉ cần một chiêu nhất định xé đánh cho hắn đến cha mẹ hắn cũng không thể nhận ra”
Trần Phúc nghe Văn Tài sỉ nhục Trần Phong như vậy, không khác nào chẳng coi toàn bộ Trần Gia ra gì. Trong lòng hắn lửa giận ngút trời căm tức hét.
“Xỉ nhục, đại ca ta, không coi Trần Gia ta ra gì. Văn Tài, hôm nay ta liều vời ngươi.”
Lời nói vừa dứt, thanh huyền binh trên tay Trần Phúc khẽ rung nên, kiếm chiêu lóe lênh như ánh sao, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Văn Tài mà đánh. Văn Tài cũng không phải là hạng tầm thường, ngay khi Trần Phúc động thủ, kiếm trên tay hắn cũng lóe lên, lập tức phát động tấn công phản kích.
“Trường Sinh Kiếm Quyết”
“Xuy”
Trần Phúc muốn đánh bại ta ngươi còn chưa đủ tư cách, âm thanh vừa dứt, hai thân ảnh từ một kích vừa rồi bắn ra, cả hai bên đều lùi lại phía sau một đoạn dài, Trần Phúc và Văn Tài hai bên cân sức không ai thắng ai. Văn tài khẽ ồn định lại thân hình có chút chấn kinh nhìn Trần Phúc vấn đáp.
“Trần Phúc đúng là ta đã xem thường ngươi, Lưu Tinh Kiếm Quyết của Trần Gia đúng là rất lợi hại. Có điều ngươi nghĩ có thể chống lại ta hay sao, Vô Song tiểu thư, ta và tiều thư hai người liên thủ cầm tên cứng đầu này xuống trước”
Phía bên đó Bạch Vô Song từ đầu tới cuối vẫn bình thản đứng nhìn cuộc xung đột, hiện tại nhận được đề nghị của Văn Tài, nàng ta cũng không có tó vẻ gì không ổn mà chỉ khẽ gật đầu nói.
“Tốt, Văn Tài công tử ta và ngươi liên thủ đem hắn cầm xuống”
Ngay lúc đó thân hình thiếu nữ xinh đẹp tràn đầy sức sống của Bạch Vô Song nhẹ nhàng lướt đi như gió hướng Trần Phúc đánh tới.
“Bạch Vũ Phiêu Vân Trưởng”
“Trần Phúc hôm nay ngươi chốn không thoát, ngoan ngoãn nghe lời thì hơn”
Bạch Vo Song Lạnh lùng vo tình hướng Trần Phúc vừa ra tay vừa buông lời chiêu hàng, cùng lúc đó bên cạnh Văn Tài cũng lần lữa phát động tấn công vung kiếm hướng Trần Phúc mà đi. Có điều Trần Phúc lại là người như thế nào? Làm sao có thể dễ dàng bởi vài câu nói như vậy mà đầu hàng, cho dù phải đối mặt với cao người có tu vi võ sĩ cảnh ngũ trọng là Bạch Vo Song và Văn Tài.
Hắn cũng không có dấu hiệu khuất phục, cắn chặt hàm răng, Trần Phúc nhìn hai thân ảnh cùng hai luồn áp lực to lớn trước mặt cứng rắn nói.
“Tốt nắm ta cũng muốn xem Bạch Vo Song và Văn Tài đôi cẩu nam nữ các ngươi cùng hợp sức lại, lợi hại tới đâu. Lưu Tinh Dạ Nguyệt”
Trước sự liên thủ của hai người đó Trần Phúc không hề do dự liền đem tuyệt chiêu của mình tung ra, có điều một đòn công kích của hắn khi tiến tới đối kháng với sự liên thủ của Bạch Vô Song và Văn Tài thì lập tức bị đáng tan. Không những thế hợp kích của hai người họ sau khi hóa giải một kiếm của Trần Phúc, không có bị tán đi mà vẫn tiếp tục phá tan không khí hướng Trần Phúc đánh tới.
Một kích của hai người Bạch Vô Song và Văn Tài cùng đánh ra có uy lực vô cùng lớn, nếu như Trần Phúc bị dính một kích này thì không chết cũng trọng thương vô cùng lặng. Trước thời điểm ngàn cân cheo sợi tóc đó, Trần Phúc biết bản thân không thể chánh thoát một kiếp, chỉ đành buông tay chờ đợi kết cục của bản thân.
Nhưng chợt dị biến xảy ra, không biến ở đâu bay ra một luồng kiếm khí hung mãnh, mạnh mẽ xé rách không khí nao tới liền đánh tan hợp kích của Bạch Vô Song và Văn Tài. Không những thế luồng kiếm khí đó sau khi hóa giải hợp của hai ngươi không những không có yếu đi mà càng trở nên ngưng thực và sắc bén mạnh mẽ chém về phía hai người.
Ngay tức khắc đó, thân hình của hai người Văn Tài và Bạch Vô Song như hai con diều bị đứt dây liền bị đánh bay về sau. Khi kiếm khí mạnh mẽ đó đáng thẳng tới hai người bọn họ khiến Bạch Vo Song và Văn Tài lập tức không còn sức phản kháng mà hộc máu bay đi.
Tiếp đó một thân ảnh thiếu niên cao lớn chợt xuất hiện trước người Trần Phúc, tuy người này ăn mặc rách rưới như ăn mày nhưng từ khí thế và thần thái hắn tỏa ra hiển nhiên là một cao thủ rất lời hại. Tiếp đó từ miệng người thiếu niên đó có âm thanh lạnh lùng cũng tức giận.
“Hừ Bạch Gia và Văn Gia thì lợi hại nắm sao? Theo ta thấy thì vẫn không chịu được tới một kiếm của ta đi”