Rất nhanh vài ngày lữa lại trôi qua, hôm nay đã là ngày tổ chức đại hội Vọng Long Tiềm Long bảng rồi. Mà Trần Phong và Trần Linh hai người, mấy ngày qua được sự chỉ điểm cua Trần gia hi vị lão tổ, có thể nói là tiến bộ vô cùng nhanh nếu không muốn nói là ngày đi ngàn dặm.
Hôm nay tại trung tâm võ đài của Vọng Long Thành đã có vô số thế lực đến và chở sẵn ở đây. Cụ thể hơn là lăm hàng ghế đẹp nhất, cao nhất trên quảng trường chính là vị trí của lăm đại thế lực lớn nhất thành.
Vong thành tuy không phải là thành lớn nhưng nhân khẩu ở đầy cũng không nhỏ, các thể lực khắp nơi mọc như lấm. Thế lực nhất lưu ở đây chính là tam đại gi tộc cùng phủ thành chủ và Vạn Bảo Các thần bí.
Ngoài ra còn có vài chục thế lực nhị lưu khác, cùng có rất nhiều thế lực tam lưu xen kẽ. Vì vậy chỉ cần mỗi thế lực chọn ra vài người tham gi đại hội luận võ, cũng là có tới mấy trăm thiên kiêu tham gia luận võ.
Trên vị trí cao nhất có gia chủ Trần gia cùng thành chủ Chu Hoài đang vui vẻ nói chuyện với nhau. Lúc này Trần Phong và Trần Linh đã sớm tới, hai người đang yên ổn ngồi uống chà nói chuyện với nhau.
Mọi người dưới đài đang ầm ỹ nghị luận, không hiểu sao sắp tới giờ đại hồi luận võ mà chưa thấy thành chủ đâu. Chợt có hai bóng người nhanh như gió quỷ dị đứng ở trên vị trí cao nhất trên hội trường.
Thấy hai người này quỷ dị xuất hiện, các vị gia chủ của ba đại gia tộc cùng các vị đứng đầu những thế lực lớn ở Vọng Long Thành nhao nhao đứng dậy nghênh đón. Một vị trung niên tầm hơn năm mươi tuổi nhưng khí chất bất phàm, toàn thân mặc giáp nhìn như một mãnh tướng hào khí nói.
“Ha ha, các vị thứ nỗi vì để mọi người đợi lâu, chẳng qua ta cùng Lam trưởng lão lâu ngày không gặp, có chút truyện cần nói lên đến trễ, mong mọi người đừng trách”.
Thấy thành chù nói vậy, những vị cao tầng của Vọng Long Thành ở đây đều nhao nhao nhìn về phía ông lão sau mươi có vẻ mặt hiền hòa dễ gần kia mà nói.
“Thành chủ nói quá, ngài và Lam trưởng lão có việc quan trọng cần nói mọi người có thể hiểu được nào có ý gì giám nói”.
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa nói theo. Đúng là đùa thật, với thân phận một là thành chủ còn một là một vị trưởng lão của Xích Long học viện, thân phận đều phi phàm làm gì có ai ở Vọng Long Thành này chán sống mà đắc tội họ.
Thấy biểu hiện của mọi người như vậy, thành chủ có vẻ hài lòng mà vuốt bộ ria ngắn trên mép nói.
“Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi vậy thì chúng ta bắt đầu đại hội thôi”.
Như nhận được chỉ thị của thành chủ, trên võ đài rộng lớn có một ông lão tầm sáu mươi mạnh mẽ nói.
“Sau đây là phần bốc thăm vòng loại của đại hội hôm nay. Tất cả hai trăm người đăng ký tiến lên phía trước bốc thăm thi đấu vòng loai.”
“Người thứ nhất bốc thăm Vương Tiểu Mạnh tiến lên, người thứ hai Khổng Sơn chuẩn bị”.
Vị trọng tài đó rất nhanh đã cho, gần hai trăm vị thiên kiêu bốc thăm và phân lôi đài song. Do ở đây thí sinh khá nhiều lên, ban tổ chức chia họ ra làm chín khu vực khác nhau để đấu lạo cho nhanh tiến độ.
Trong đó Trần Phong thì bốc vào võ đài số ba, Trần Linh thì bốc vào võ đài thứ nhất. Những đệ tử Trần gia khác cũng lần lượt bốc thăm vào các võ đài khác.
Bên võ đài số ba của Trần Phong, thực lựu trung bình không tính quá cao hay thấp, người có thực lực mạnh nhất là đệ tử của một gia tộc nhị lưu trong Vọng Long Thành, y hiện đã mười tám tuổi nhưng tu vi đã đạt tới võ sĩ ngũ trọng.
Bất ngờ hơn là ở võ đài này Trần Phong vậy mà gặp một đối thủ không kém y là mấy. Hai bên vốn có thủ hận không nhỏ, vậy mà hai người lại ở trung một võ đài.
Đúng vậy người chúng ta nói ở đây chính là Văn gia thiên tài đứng hàng thứ hai Văn Sở. Chỉ có một thời gian ngắn không gặp vậy mà y cũng đã là võ sĩ nhị trọng, nhìn từ chân khí ổn trọng đang lưu động bên ngoài cơ thể hắn, Trần Phong có thể dám chắc hắn đạt tới cảnh giới như hiện tại đã không ít ngày lên căn cơ mới ổn định như vậy.
Văn Sở nhìn Trần Phong với ánh mắt đầy cửu hận nói.
“Trần Phong nỗi nhục hôm đó ở Trần gia và cả lần đại ty ngươi Trần Linh tới Văn gia ta, ta sẽ đích thân hoàn chả ngươi gấp đôi, ngươi cứ đợi đấy”.
Hiển nhiên là việc bị Trần Phong đánh bại và Trần Linh cho ăn hành lần đó khiến Văn Sở bị bóng ma đè nặng không thôi, hắn vẫn muốn phục thù. Đối với lời khiêu khích đó, Trần Phong hoàn toàn không để ở trong lòng, với thực lực hiện tại của hắn có thể không thèm xem Văn Sở để vào tròng mắt mà chỉ mỉm cười đầy tự tin ngồi vào vị trí của mình.
Trên võ đài số ba lúc này trọng tài bắt đầu nói.
“Trận đấu vòng loại của đại hội bắt đầu, sau đay ta xin tuyên bố nội quy chận đấu. Những người tham gia thi đấu trên võ đài này không được ra tay giết người hay có hành vi cố ý giết người nêu không sẽ bị hủy tư cách tham dự đại hội. Còn lữa, những thí sinh trên võ đài số ba này sẽ lần lượt thi đấu với nhau để chọn ra năm người ưu tú nhất tham gia vòng tiếp theo, các ngươi hãy cố gắng nấy”.
Nói rồi y quay ra nhìn vào hai vị thi sinh đang đứng đó nói.
“Hai người các ngươi đầu tiên mau lên võ đài thi đấu”.
Vị trọng tài đó vừa dứt lời, hai thiếu niên đó không chần chừ mà phi thân lên võ đài phân cao thấp. Chận đâu đó diễn ra rất nhanh niền phân ra thắng bại, thiếu niên có tên Lý Đông dàng đánh bại đối thủ mà chở về vị trí của mình.
Sau hai người đó lại có thêm vài cặp đối thủ khác rất nhanh diên ra, trượt vị trọng tài đó nhìn về Văn Sở và một thiếu niên gần đó nói.
“Chận tiếp theo, Văn Sở đấu với Đỗ Thiên Dương, hai người mau lên võ đài thi đấu”
Bên này Văn Sở căn bản không thèm nhìn đối thủ của mình mà cứ thê lên võ đài, hiện tại trong mắt y chỉ có trả thù và nhắm vào những người của Trần gia mà thôi. Nhưng đáng tiếc y vãn chưa có cơ hội.
Trên võ đài Văn Sở lạnh nhìn đối thủ của y là Đỗ Thiên Dương mà nói.
“Ngươi muốn nhận thua hay để tự tay ta đánh ngươi bay khỏi võ đài”
Bên kia Đỗ Thiên Dương dù sao cũng là thiên kiêu nào có dễ dàng nhận thua như vậy, cho dù y có y kinh sợ trước gia thế đối thủ cùng danh tiếng của hắn, nhưng là một người luyện võ đâu thể nào chịu khuất nhục như vậy được. Đỗ Thiên Dương nhìn đối thủ của mình mà đáp.
“Ta biết ta chưa chắc là đối thủ của ngươi, tuy nhiên Văn Sở ngươi muốn đánh bay ta khỏi võ đài đâu có dễ như vậy chứ”.
Dứt lời hắn vung cây trường thương uy mãnh về phía Văn Sở nao tới.
Văn Sở cũng không tự tin đến mức mù quáng như vậy đối thủ của Y dù sao cũng là võ sĩ nhất trọng đỉnh nếu không cẩn thận rất có thể lật thuyền trong mương. Hắn nhanh chóng rút thanh kiếm trên người ra đánh về đòn công kích của đối thủ.
Hai người vốn không cùng cảnh giới, nên tất nhiên Văn Sở dễ dàng phá tan công kích của Đỗ Thiên Dương. Bị Văn Sở chặn lại thế công, Đỗ Thiên Dương không vội vang mà thu thương về, hắn phát lực từ cánh tay dùng thế hoành tảo thiên quân như vị chiến thần lao về phía Văn Sở.
Thấy thế công mạnh mẽ như một địch trăm của Đỗ Thiên Dương, Văn Sở hắn cũng không dám chực diện đón đỡ mà lé sang một bên dùng chiêu Trường Sinh Nhất kiếm đánh tới.