“Điều đó là thật sao? Tại sao trên đời lại có loại đan dược nghịch thiên như vậy. Với tại sao có tồn tại loại đan dược nghịch thiên như vậy mà chúng ta không hề biết đến, thậm chí ngay cả Vạn Bảo Các cũng không có loại đan dược như vậy”
Bên kia vị đại trưởng quỹ của Vạn Bảo Các lên tiếng.
“Các vị không biết, loại đan dược này là loại tồn tại từ rất lâu trước. Tới nay đan phương đã sớm thất truyền ngay cả Vạn Bảo Các cũng không có đan phương của loại đan dược này”
Vị đại trưởng quỹ của Van Bảo Các sau khí nói như vậy khiến không ít các vị cao tầng ở đây ầm ĩ nghị luận. Có một vị đại diện của một gia tộc đầy nghi ngờ nói.
“Vạn đại trưởng quỹ nói như vậy không phải là nói viên Tăng Lực Đan đã không còn tồn tại trên đời này rồi hay sao? Vậy viên đan dược Văn Sở vừa uống là gì?”
Ngồi nhìn một hồi mọi người nghị luận bên dưới thì thành chủ đại nhân lên tiếng nói.
“Hẳn là Văn gia hoặc Văn Sở đó chiếm được bảo tàng của tiền nhân để lại. Tuy nhiên vừa rồi ta thấy Văn Sở lấy viên đan dược đó ra bổn thành chủ dùng linh thức cha được dược lực trên đó đã xói mòn không ít, không có tác dụng tăng phúc to lớn như trong bí điển đã ghi. Ta thấy cứa để cho hai người họ luận bàn đi”
Thành chủ đại nhân vừa nhắc tới hai từ bảo tàng, khiến các vị ngồi ở đây hai mắt không khỏi sáng rực lên nhìn về phía Văn gia. Trong long họ lúc này không khỏi rục rịch đang không ngừng có chủ ý đối với Văn gia. Thậm chí họ định nhân cơ hội Văn Sở dùng đan dược này thi đấu làm trái quy định.
Nhưng khi thành chủ đại nhân nói không truy cứu việc Văn Sở làm trái luật cùng với thế lực mạnh mẽ của Văn gia hiện tại khiến họ trùn bước.
Lúc này dưới võ đài, khí tức cùng tu vi của Văn Sở đang không ngừng tăng lên. Mới đầu tu vi của hắn mới chỉ là võ sĩ nhị trọng, sau khi luốt viên Tăng Lực Đan đó vào thì chỉ tỏng vài hô hấp tu vi của Văn Sở đã đạt tới võ sĩ nhị trọng chung kỳ rồi hậu kỳ.
Chỉ sau hơn mười lần hô hấp tu vi của Văn Sở đã đạt tới võ sĩ nhị trọng đỉnh cao chỉ thiếu chút nữa là đạt tới võ sĩ tam trọng. Sau một hồi lâu thì có một luồng chân khí hùng mạnh từ cơ thể Văn Sở khuếch tán ra xung quanh.
Nguồn gốc của luông chần khí đó là do dược lực của đan dược thẩm thấu qua lục phủ ngũ tạng rồi thấm qua kỳ kinh bát mạch trong người Văn Sở mà chảy tới đan điền. Chân khí trong cơ thê Văn Sở không ngừng trùng kích đan điền hắn, khi chân khí đã đủ cô đọng thì việc hắn chở thành võ sĩ tam trọng là truyện ván đã đóng thuyền.
Khí thấy Văn Sở thực lực đột tăng, Trần Phong cũng đoán được vài phần, thấy hắn sau khi ăn đan dược mà tu vi mới chỉ tạm thời tăng lên nhất tọng tương đương với tu vi của hắn hiện tại. Trần Phong không qua coi trọng hắn, tuy tu vi của Văn Sở hiện tại bằng với Trần Phong nhưng chiến lực chưa chắc cao hơn cậu.
Sử dụng ngoại lực mạnh mẽ đề cao tu vi tạm thời, không thể phát huy hết chiến lực mà còn có hậu quả không nhỏ.
Văn Sở sau khi cưỡng ép tu vi của mình tăng lên một trọng cảnh giới, hắn nhìn Trần Phong bằng ánh mắt thù hận cùng sát khí.
“Trần Phong hôm nay ngươi thua chắc rồi. Lỗi nhục hôm đó ta hôm nay Văn Sở sẽ chả lại cho ngươi gấp trăm lần”
Trần Phong vẫn nhìn hắn một cách bình tĩnh chỉ lạnh lùng nói.
“Ngươi cho dù có dùng biện pháp gì cũng không thể thay đổi kết cục ngày hôm nay ngươi bại dưới tay ta lần lữa đâu. Bại tướng vẫn mãi chỉ là bại tướng thôi”
Lời nói đó của Trần Phong như là liều thuốc kích động với Văn Sở khiến hắn cuống khiếu mà lao tới Trần Phong lần lữa. Lần này vẫn là chiêu Trường Sinh Nhất Kiếm kia nhưng mà uy lực đã tăng lên rất nhiều so với trước.
Kiếm khi mạnh mẽ như báo tố nhanh chóng lao tới Trần Phong, không hề chậm trễ Trần Phong dùng thanh kiếm đang cầm vận tám thành tu vi mà tấn công ngược lại.
“Rầm”
Một vụ va chạm kinh thiên xảy ra, xung quang võ đài những người quan chiến có tu vi thấp cũng bị chân khí văng ra làm họ bị chao đảo không thôi, thậm chí cò người còn trực tiếp bị chấn ngã nhào.
Sau lần tấn công vừa rồi Văn Sở vẫn không thể làm gì Trần Phong mà chỉ khiến hai bên thêm giằng co lâu hơn. Chính Trần Phong cũng không muốn kéo quá dài chận chiến này, hắn muốn đánh bại Văn Sở trong tình trạng hắn mạnh nhất khiến hắn triệt để thua.
Trần Phong vận khẩu quyết chiêu Lưu Tinh Vấn Lạc bản thân đã luyện tới tiểu thành đỉnh cao chỉ chút xíu nữa là đài thành. Một luồng chân khí hùng hồn cùng kèm theo kiếm khí sắc bén từ trong đan điền Trần Phong chạy qua các đường kinh mạch tới cánh tay đang cầm thanh kiếm.
Khi chấn khi chuyền tới thanh kiếm khiến nó rung lên nhè nhẹ kiếm khí tản ra xung quanh sắc bét như cương phong vậy.
“Lưu Tinh Dạ Nguyệt”
Trần Phong lần này chủ động tấn công đối thủ của mình chiếm được tiên cơ.
“Xuy, xuy”
Tiếng binh khí va chạm cùng âm phong phát ra như tiếng sấm ngày mưa, đối diện với chiêu kiếm như muốn lấy mạng đó Văn Sở vẻ mặt nghiêm trọng không thôi vội vã thức dục chân khí quán chú vào kiếm đánh lại.
“Sinh Mệnh Vấn Lạc”
Sau cú va chạm đó cả Trân Phong và Văn Sở đều bị đẩy lùi lại. Hai người cùng bị thương nhưng có điều Trần Phong bị chỉ là thương ngoài da, Văn Sở thì bị hộc máu không ngừng nhưng hắn vẫn kiên trì trụ vững không nhận thua.
Thấy biểu hiện cứng đầu của Văn Sở như vậy Trần Phong cũng đã hết kiên nhẫn. Cậu thu kiếm vào vỏ, hai bàn tay vận chân khí, chân khí trên tay Trần Phong lưu chuyền đỏ hồng như lửa đang điên cuồng vận chuyển, kết thành ấn pháp kỳ dị.
“Phần Thiên Luyện Ngục Ấn”
Giọng nói lạnh lùng của Trần Phong vang lên, tiếp theo đó người ta chỉ thấy một luồng chân khí màu đỏ như lửa mạnh mé đánh về Văn Sở, Văn Sở cố gắng chống đỡ nhưng chưa được vài giây hắn liền bị đánh bay khỏi võ đài, cả người có những hết cháy sém không nhỏ, trên tay thay kiếm thì bị văng ra.
Nói chung nhìn hắn hiện tại bị thua rất thể thảm, hắn đã triệt để thua Trần Phong, hắn dùng đan dược nghịch thiên như vậy mà vẫn không phải là đối thủ của Trần Phong khiến Văn Sở không thể chấp nhận sự thật mà ngất đi.
Dưới đài mọi người nhìn thấy một chưởng vừa rồi của Trần Phong không khỏi khiếp sợ. Nhất là mấy vị cao tầng như gia chủ Văn gia, Bạch gia hay thành chủ và Lam trưởng lão vậy. Với tu vi và nhãn lực của họ không khó để nhận ra sự lợi hại của một trưởng vừa rồi.