Thời gian như một dòng sông dài vo tận, vô tình cuốn theo mọi thứ. Từ ngày đại hội luận võ chấm dứt tới nay đã qua năm ngày, những ngày này Trần Phong vẫn luôn bồi đại tỷ của mình. Hai người họ đều rất trân trọng quãng thời gian này, Trần Phong thường cùng nàng đi dạo phố hay cùng đến ngắm cảnh ở những lơi danh thắng trong Vọng Long thành.
Mấy ngày này quan hệ của hai người đã thân thiết hơn rất nhiều, tuy họ vẫn có tình cảm với nhau từ sau hôm đó. Tuy nhiên hiện tại không ai trong hai trong hai người muốn phá vỡ mối quan hệ tỷ đệ thân thiết hiện tại.
Trên phố lớn của Vọng Long thành Trần Phong và Trần Linh hai người đang đi trên đường ngắm cảnh phố phường đông người.
“Tỷ mấy ngày nữa người sẽ phải tới Đông Đô học rồi hay để ta mua giúp tỷ một chút đồ cần thiết”
Nói rồi Trần Phong kéo Trần Linh về phía Vạn Bảo Các đi tới. Thấy Trần Phong quan tâm như vậy Trần Linh cũng vui vẻ hạnh phúc thuận theo hắn hướng Vạn Bảo Các bước tới.
Hai người Trần Phong vừa tới cửa hiệu, liền có một vị nhân viên nữ mặt mày tươi tỉnh chông khá ưa nhìn ra tiếp đó.
“Hai vị khách quan là đến mua bảo vật của Vạn Bảo Các, không biết ta có giúp gì được cho hai vị”
Trần Phong nhìn vị quản sự đó chuyên nghiệp, nói lịch sự như vậy không dấu sự hài lòng gật đầu nói.
“Đúng vậy chúng ta cần mua chút đan dược cùng một số đồ cần thiết”
Thấy Trần Phong nói vậy, vị chấp sự kia vui vẻ mừng ra mặt dẫn hai người Trần Phong và Trần Linh vào Vạn Bảo Các. Vào cửa hiệu vị nữ chấp sự đó dân hai người đi vòng quanh cửa hiệu giới thiêu.
“Hai vị bên này là lơi bày các loại đan dược, phẩm cấp từ nhất hạ phẩm tới tam cấp hạ phẩm, hai vị có thể thoải mái chon”
Vừa dứt lời nữ chấp sự đó niền dẫn hai người Trần Phong tới một quầy đầy binh khi nói.
“Còn bên này, thiếu gia và tiểu thư hai vị có thể thoải mái lựa chọn huyền binh từ nhất cấp hạ phẩm tới tam cấp thượng phẩm”
Trần Phong nhìn thấy thái độ cùng quy cách phục vụ của vị chấp sự này rất hài lòng, không hổ là Vạn Bảo Các, thường buôn bán làm việc rất khiến người khác hài long.
Trong lúc Trần Phong và Trần Linh đang chọn đồ thì một tiếng nói từ xa vọng tới. “Ai dô, ta cứ tưởng là ai hóa ra là Trần gia thiếu chủ và Trần đại tiểu thư. Hai vị không ngờ trùng hợp tới vậy”
Trần Phong và Trần Linh quay qua nhìn. Người tới không không ngờ là Văn gia đệ nhất thiên kiêu Văn Sở mà người lên tiếng vừa rồi chính là hắn, bên cạnh Văn Sở là một vị thanh niên tuấn vũ phi phàm cùng đi tới. Nhìn Văn Thái Long, Trần Phong không đề trong lòng mà quay đi hắn không muôn có kẻ làm hỏng không khí vui vẻ của hắn và đại tỷ.
Thấy hai người Trần Phong quay đi không thèm để ý đến mình Văn Thái Long trong lòng tức giận trong lòng vô cùng, nhất là trước mặt vị nhân huynh bên cạnh có thân phận phi phàm kia, thẹn quá hóa giận Văn Thái Long mất đi kiềm chế mà nói lớn.
“Trần Phong ngươi thật lớn lối, thấy Lăng thiếu ở đây còn không qua tiếp kiếm giám có thái độ như vậy”
Thấy đối phương nhắc tới Lăng thiếu gia Trần Phong thấy tò mò quay người lại nhìn tỏ vẻ tò mò, tuy nhiên khi thấy Trần Phong quay lại Văn Thái Long còn tưởng y sợ uy danh của Lăng thiếu liền hống hách nói.
“Sao nào biết sợ rồi sao? Lăng thiêu là thiếu gia của Lăng gia tại Đông đô có gia thế hiển hách, các ngươi còn không mau tới thỉnh an thiếu gia lếu không tự gánh hậu quả”
Trần Phong cũng không biết Lăng gia lợi hại bao nhiêu tuy nhiên nếu là nhân vật đến từ Đông đô hẳn là không tầm thường, nhưng Trần Phong cũng không có quá nhiều để ý trong lòng lạnh lùng nói.
“Vậy sao? Hắn lợi hại như vậy thì có liên quan gì tới ta? Không ngờ Văn gia đệ nhất thiên kiêu lại cam lòng đi làm chó săn cho người khác”
Như bị nói chúng chỗ đau, hắn nổi giận, không hề chần chừ mà lao mình xuất một trưởng tới Trần Phong. Nhưng trưởng phong mới đang đi được lửa non đoạn đường thì bị một luồng khí từ đâu tới phá tan đòn công kích, một giọng nói vang lên.
“Ở trong Vạn Bảo Các ta không được động thủ nếu không đừng trách ta vô tình”
Chỉ chong nháy mắt, khi giọng nói đó vang lên rồi im bặt, mọi người ở đây đều biết có cao nhân ra tay đều không giám lớn nối. Văn Thái Long cũng vậy, hắn khi công kịch của bản bị hóa giải vội nhận ra đây là đâu không khỏi mồ hôi lạnh phủ đầy sông lưng.
Trần Phong cũng không thấy lạ trước màn vừa rồi, hắn bình tĩnh nhìn Văn Thái Long một cách trào phúng sau đó nhì qua vị Lăng thiếu kia nói.
“Ta không càn biết các ngươi mốn gì, cũng không cần quan tâm vị Lăng thiếu này ghê gớm tới đâu, ta khuyên các ngươi không lên làm chó cản đường người khác nếu không sẽ rất thê thảm đó”
Trần phong cùng Trần Linh dứt khoát qua lơi khác lựa đồ không thèm quan tâm tới họ. Bến kia Văn Thái Long mặt lúc này xanh như trái dưa căm hận nhì hai người Trần Phong. Hắn quay qua nói với vị Lăng thiếu gia kia.
“Lăng thiếu hai người vừa rồi không coi ra gì như vậy chính là người của Trần gia họ đúng là không coi thiếu gia người ra gì mà, người nếu không cho chúng một bài học sẽ khiến người ta coi Lăng gia ở Đông Đô dễ bị đè đầu cưỡi cổ”
Bên vị Lăng thiếu gia kia lúc này vốn từ đầu tới cuối không có nói gì thì nét mặt y đã trở nên ầm trần oán động tự như một con rắn độc vậy. Hắn hừ lạnh nói.
“Hừ, Không phải truyện tốt ro ngươi gây ra sao? Tuy nhiên hai kẻ vừa rồi đã to gan tới vậy thì cũng đừng trách bổn thiếu ra tay độc ác”
Hắn liền thân hình quỷ dị quay người rời khỏi đó mà không thèm nhìn Văn Thái Long đằng sau. Vừa rồi vị cao thủ thần bí của Vạn Bảo các ra tay, chính hắn cũng không giám to tiếng.
Vạn Bảo Các lợi hại hắn cũng từ trưởng bối trong gia tộc biết được là một thế lực thần bí, có bổn sự không nhỏ, tuy họ kinh doanh trân bảo nhưng các thế lực khác, cũng như những tên tham lam không dám đánh chủ ý gi có thể tưởng tượng nổi họ mạnh ra sao. Trong Xích Long Vương chiều Lê gia cũng phải lể mấy phần mặt mũi.
Trần Phong sau khi đuổi mấy tên làm phiền kia đi thì vẫn tiếp tục cùng đại tỷ mình dạo phố mua đồ cho tới chiều muôn hai người mới chở về gia tộc.
Đứng trước tiểu viện của Trần Linh, Trần Phong lưu luyến nhìn nàng trong ánh hoàng hôn xế chiều rực đỏ. Nàng đứng đó khiến Trần Phong như bị si mê nhìn một cách đắm đuối, hắn rất không muốn cùng đại tỷ của mình tách ra, hắn mong có cuộc sống mãi như vậy thật tốt.
Cuối cùng Trần Linh phải rất kiên quyết mới khiên Trần Phong rứt nàng ra mà cam lòng chở về phòng mình.