Lăm người đứng song vai với nhau, trong đó Tử Y đứng trên vị trí cao nhất tương đương nàng có tu vi cao nhất ở đây. Bốn người còn lại phân biệt đứng hai bên Tử Y, lúc này nhìn khí thế của lăm người cộng hưởng lại chông rất khủng bố. Tuy nhiên với mấy người họ mà phải đối đầu tới cả chục con dã thú cấp bốn như vậy cũng phải lành ít dư nhiều.
Nhưng những người họ không còn cách nào khác, họ đều là người của Vọng Lai tửu quán, lăm người không liều mạng như vậy e là chỉ còn cách dẹp tiệm, thậm chí là mất mạng, vì vậy lăm người cùng những nhân viên khác của tửu quán không thể nùi bước.
Họ lập tức phi thân lao vào trong đám thú đó, không ngừng tấn công chúng, đây rõ ràng là một hành động không khôn ngoan gì. Những tiếng la, tiếng hét rồi những tiếng va chạm binh khí manh mẽ vang lên không dứt. Hai bên là con người và dã thú đang lâm vào cảnh rằng có không dứt.
Đám dã thu cấp ba từ cấp ba tiểu thừa tới trung thừa, đại thừa và cóp không ít dã thú cấp ba đỉnh phong đang tấn công về phía những cao thủ võ sư trong tử quán, với số lượng áp đảo nhân tộc gây ra cảnh hai ba con dã thú cùng tấn công tới một vị võ sư. Trong đó do qua nhiều dã thú các vị võ sư cũng không thể nào chống đỡ hết được khiến cho không ít con lao vào được vào phòng tuyến thứ hai.
Lúc nguy cấp như vậy những người có tu vi võ sĩ cấp thấp như Trần Phong cũng không thể nào ngồi yên được lữa. Trần Phong là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng khiếp vía như vậy, toàn thân gần như không còn sức chiến đấu tuy nhiên ý chí cậu không cho phép làm như vậy.
Đây không phải Trần gia cậu không thể dựa dẫm vào ai, lếu không sẽ mất mạng bất cứ lúc nào. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Trần Phong liên túc hít vào mấy hơi thất sâu lấy lại gan dạ rồi hét lên.
“Mọi người tiến lên, giết hết lũ súc sinh này”
Thanh kiếm bên hông Trần Phong bị rút ra rồi một luồng chân khí lưu động mạnh mẽ trên đó tỏa ra đánh thẳng tới đầu một con dã thú nhìn như một con báo cấp hai tiểu thành. Một tiếng rống đau đớn từ con báo đén phát ra, ngay lập tức niền tắt thở, những vị khách vãng lai kia khi nhìn Trần Phong một kiếm tiêu diệt một con dã thú cấp hai tiểu thành không khỏi khí sĩ đại thịnh, cũng hô hoán nao nên giết.
Thú được chia làm nhiều loại khác nhau, theo ghi chép hay lưu truyền ở Xích Long Vương triều thì những con thú có thực lực từ cấp một tới cấp bốn thì được coi là dã thú vì chưa bỏ được tính hoang dã trong cơ thể, linh trí còn thấp.
Thú từ cấp một tới cấp bốn cũng tương đương với cảnh giới võ đạo của nhân tộc từ võ đồ tới võ linh cảnh. Trong đó các cấp bậc của yêu thú hay dã thú đều được chia làm bốn tiểu cảnh, là tiểu thừa, trung thừa, đại thừa và đỉnh phong.
Còn những con thú có thực lực từ cấp lăm trở nên thì được gọi là yêu thú, chúng có thực lực tương đương với võ vương cảnh của nhân tộc. có điều chúng khác những con thú có tu vi thấp khác ở chỗ là những con yêu thú cấp lăm trở nên đã có linh trí không kem người bình thường là bao, thậm chí bọn chúng còn óc thể nói tiếng người và phi hành độn không.
Suốt nhiều năm qua Nhân tộc vẫn bị những chủng tộc chung quanh khác chèn ép, đặc biệt kẻ thù lớn đối với Nhân tộc lại là yêu thú và Cự Thiên tộc. hai chủng tộc này có ranh giới tiếp giáp với con người và từ đó không thể tránh khỏi sự chanh đấu. Con người với nhược điểm khi sinh ra vốn yếu đuối không bằng những dị tộc khác nên thường xuyên bị chúng hành hạ bóng lột.
Cho tới một này Nhân tộc xuất hiện một số vị đại năng dựa trên những bí tịch, công pháp của những tộc khác mà khai sáng ra con đường luyện võ cho Nhân tộc. từ đó con người mới từ từ lớn mạnh, đã có sức chống lại những dị tộc kia.
Nhưng yêu thú lại có nhiều điểm mạnh hơn con người đó là thọ nguyên của chúng thường dài hơn một người có cùng đẳng cấp thực lực không ít, lại thêm khả năng sinh đẻ của bọn chúng cũng vô cùng kinh người, hàng năm đến mùa sinh sản, mối con thú có thể sinh ra được từ ba tới mười con thú non.
Trong khí đó con ngời một người phụ nữ khi sinh, chỉ nhiều nhất là từ một tới hai người là nhiều, tuy nhiên cũng có người sinh ba, bốn. Nhưng những chường hợp đó đã ít lại càng ít. Nhân tộc có đặc điểm là, tu vi càng nên cao càng khó sinh con, khiến cho nhân tộc đã yếu thề hơn so với yêu thú cùng Cự Thiên Tộc lại càng yếu hơn.
Chưa kể tới yêu thú hay dị tộc Cự Thiên khi sinh ra vốn đã có sức phục hồi và sức phòng ngự vỗ cùng tốt, mà điều đó Nhân tộc không thể sánh bằng. Một con yêu thú có thể cùng một thậm chí hai vị cao thủ đồng cảnh giới dây dưa với nhau. Điều đó khiến cho con người càng yếu thế hơn.
Lúc này chận chiến ở tửu quán đang rất căng thẳng, con người đang không ngừng rơi và thế yếu cùng đang không ngừng thu nhỏ khoảng cách phòng thủ. Trần Phong lúc này cũng không dễ chịu, cậu đang bị ba con dã thú cấp hai tiều thừa vậy công.
Trần Phong trên người đã xuất hiện vài vết thương, dù chi hắn có bọ pháp linh hoạt, nhanh tới đâu cũng khó tránh được hết đòn tấn công của một đám dã thú lớn như vậy.
“Bích Lạc Lư tinh”
Trần Phong hét nên, lập tức có một con dã thú bị đánh bay ra ngoài mà tắt thở trết, bây giờ đối thủ trực tiếp của Trần Phong còn lại chỉ là hai con dã thú. Như chiến ý đã thiêu đốt Trần Phong khiến hắn càng đánh càng hăng, kiếm chiêu không ngừng thay đồi liên tục tục, ngày càng thuần thục sắc bén hơn.
“Lưu Tinh Dạ Nguyệt”
Một luông kiếm mạnh mẽ từ kiếm của Trần Phong tỏa ra bao phủ hai con dã thú kia, khiến chúng gần như không có khả năng chạy trốn.
“Phốc”, “phốc”
Hai cái dấu của hai con yêu thú rụng xuống, kiếm chiêu nhanh đến mức không có nổi giọt máu thú nào dính trên kiếm hắn. Máu từ cổ hai con thú đó không ngừng phun ra như mưa máu bắn nên y phục Trần Phong, biến cậu chở thành một huyết nhân.
Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi Trần Phong giết thú, ở đây ai nấy đều há hốc mồm khiếp sợ. Nhất là những người có tu vi võ sĩ từ nhất tới tam trọng đều bị dọa cho khiếp sợ không thôi. Ra ràng là cùng một cảnh giới như nhau, nhưng họ phải chật vật lắm mới có thể chống đỡ tới giờ này mà Trần Phong một thân một mình từ đầu tới giờ đã giết tới bốn con dã thú đã dọa cho không ít người sắc mặt biến đổi.
Lũ dã thú kia thấy một kiếm của Trần Phong như lưu tinh trong đêm tối, khiến chúng điên cuồng hơn cùng tần công tới Trần Phong, liến tiếp những đợt tấn công của dã thú đó đáng tới Trần Phong khiến lần này y bị thương lặng hơn.
Sau khi bị lũ dã thú đó vậy công đánh cho Trần Phong lui lại ra sau cả vài mét, miệng rỉ máu ra liên tục, hắn vội uống vào vài viên thuốc chữa thương, điều chỉnh trạng thái bản thân. Hắn lại vội lăn qua vài vòng trên đất chánh thoát vài vuốt sắc bén của mây con thú hùng tợn.
Nhìn dấy vết trên mặt đất, Trần Phong cả người mồ hôi hột tuôn ra không ngừng, hắn chỉ chậm vài giây lữa thôi là hắn sẽ bị đục thủng vài nỗ trên người. Cắn chặt răng Trần Phong cố lén lai cảm xúc trong lòng lại lần lữa vận chân khí lao tới đám dã thú.