Luyện Vũ Tu Thần

Chương 47: Cửu Vân Báo

Sáng hôm sau, trước cửa tửu quán, trên ba con ngựa là ba người Trần Phong, Trần Thừa Khánh và ngũ trưởng lão đang đi hướng phía ngoài tửu quán. Phía trong tửu quán một bóng người con gái, có dáng người thướt tha xinh đẹp nhìn theo hướng ba người rời đi vừa rồi.

Người đó không phải ai khách mà là Tử Y, nàng rất cảm kích việc Trần Phong cùng hai vị trưởng lão trần gia làm, tuy họ không phải trực tiếp giúp đỡ Vọng Lai tửu quán nhưng hôm đó không có hai người Trần Thừa Khánh và ngũ trưởng lão. Có khi nàng cũng không dữ được cái mạng, vì vậy nàng cũng rất cảm kích họ.

Tuy nhiên, với tính cách của Tử Y, nàng không muốn lợ nhân tình của của người khác. Hôm đó, nàng đem tinh thạch đưa cho Trần Phong là muốn chấm dứt chuyện nhân quả này.

Ba người Trần Phong cưỡi ngựa chạy như bay, tới ngã ba đường, Trần Thừa Khánh nói với Trần Phong với đầy vẻ quan tâm.

“Phong nhi sắp tới con định đi đâu? Hay là, con theo ta cùng ngũ trưởng lão cùng về gia tộc một chuyến”

Thấy tam thúc quan tâm như vây, Trần Phong trong lòng cảm thấy rất vui, nhưng hắn ra ngoài là có mục đích lịch luyện, nếu như bây giờ về gia tộc thì mục đích ra ngoài của hắn mấy ngày nay hoàn toàn không còn ý nghĩa. Vì vậy Trần Phong đành phụ tấm lòng của tam thúc hắn và nói.

“Tam thúc, lần này con ra ngoài là muốn lịch duyệt bản thân, hiên tại con chưa muốn chở về. E là trong khoảng thời gian sắp tới con cũng sẽ không về gia tộc được”

Là chưởng bối của hắn, Trân Thừa Khánh thây hắn nói như vậy, thì chỉ có thể gật đầu đồng ý, dù sao Trần Phong sớm muộn gì cũng trưởng thành, gánh vác gia tộc. Hắn ra ngoài cũng là điều cần thiết, nhưng tam thúc Trần Phong vân quan tâm dặn dò.

“Được rồi, Phong nhi con đã quyết định như vậy ta cũng không có ý kiến gì. Có điều ta chỉ muốn con phải cẩn thận, bên ngoài rất nguy hiểm, con phải luôn đề phòng mọi thứ”

Trần phong được dặn dò cẩn thận như vây, y cảm thây được quan tâm thật hạnh phúc nhưng vì tương lai, Trần Phong phải mạo hiểm. Chia tay hai người tam thúc và ngũ trưởng lão, Trần Phong thúc ngựa như bay chạy về hướng Tây, hướng Vô Tận Sơn Mạch. Tới khu vực ngoại vi của Vô Tận Sơn Mạch, do địa hình khó đi lại, Trần Phong đảnh bỏ lại ngựa mà một thân một mình đi vào đó.

Mấy ngày sau tại một khu rừng nhỏ cách Vọng Long thành hơn một trăm dặm về phía Tây, có một thiếu niên nhìn chừng khoảng hơn mười sáu tuổi. Toàn thân cậu, y phúc có vẻ bị tàn phá không ít, cùng với sắc mặt hơi tái xanh của cậu, có vẻ như bị thương không nhẹ.

Người bị thương ở đây không phải ai xa lạ, mà là Trần Phong, thiếu chủ Trần gia của chúng ta. Trần Phong tới lơi đây đã mấy ngày rồi, trong khoảng thời gian này cậu gặp không ít lần bị dã thú tấn công, khiến cậu trên người có không ít vết thương. Tuy nhiên may mắn Trần Phong không gặp phải dã thú có thực lực quá cao.

Cố gắng đi tới một gộc cây gần đó, Trần phong lấy trong người ra một viên đan dược trị thương đem luốt vào, rồi cậu ngồi tại gốc cây đó điều tức, trị thương. Một ngày nữa lại trôi qua, sau một ngày trị thương, nhờ vào đống đan dược trên người mà vết thương của Trần Phong đã khôi phục rất nhiều.

Trong lúc Trần Phong đang hơi lơ là, mất cảnh giác, bất ngờ có một cái bóng to lớn của một con dã thú từ trên cây lao tới chỗ Trần Phong ngồi đả tọa. Như đã nhận được sự nguy hiểm, nhanh như một cơn gió, Trần Phong bật dậy khỏi vị trí đang ngồi.

“Xuy”

Ngay lúc Trần Phong vừa tránh khỏi vị trí đó, một âm thanh va chạm nặng nề vang nên. Ngay tại vị trí Trần Phong vừa ngồi xuất hiện một cái hố nhỏ cùng một con dã thú có hình thể to lớn, cái hố vừa rồi là do một trảo của con dã thú đó tạo ra. Thử hỏi vừa rồi nếu Trần Phong hắn không kịp thời chánh thoát một trảo đó, e là hiện tại hắn không thể đứng đây được.

Nhìn hỉnh thể to lớn của con dã thú trước mặt Trần Phong không khỏi đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi cái chết chỉ cách hắn trong gang tấc. Đối mặt với kẻ địch mạnh cùng nguy hiểm như vậy Trần Phong không dám chậm trễ, liền vội rút thanh kiếm bên hông ra giơ trước ngục thủ thế.

Trước mặt hắn là con dã thú có hình thù giống một con báo to lớn, có điều trên thân nó có những vân màu, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy con báo lớn đó có chín vân màu khác nhau.

Theo như một số ghi chép thì loài dã thú này có tên là Cửu Vân Báo, thiên về tốc độ và nó có thực lực dã thú cấp hai trung thừa, trung kỳ, tương đương với võ sĩ ngũ trọng của nhân loại.

Cửu Vân Báo thấy Trần Phong chánh thoát được lần tập kích của nó, liền không ngừng giống giận lần lữa nao tới tân công Trần Phong. Với hình thể to lớn của nó nhưng lại hầu như không hề ảnh hưởng tới tốc độ của Cửu Vân Báo, nó như một cỗ máy say thịt điên cuồng há cái miệng to lớn, đầy dẫy những chiếc răng sắc nhọn tấn công tới Trần Phong.

Nhanh như cắt, cái hàm tử thần của con dã thú đó đã tới trước mặt Trần Phong, nó há to miệng như muốn táp bay đầu của Trần Phong vậy, trước thế tấn công mãnh liệt đó, Trần Phong cũng không dại dột mà đi đối cứng với nó. Hắn vội vàng vận chân khí, thi triển bộ pháp, lùi lại phía sau tránh thoát đòn tấn công đó của Cửu Vân Báo.

Không để cho Trần Phong ổn định lại thân hình, Cửu Vân Báo đã một trảo mạnh mẽ vỗ tới. Trần Phong vừa mới chánh được một kích, chân khí vừa dùng hết, lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh. Trần Phong chỉ còn cách đem thanh kiếm nên trước ngực đỡ một tráo đó.

“Phốc”

Một cú va chạm mạnh mẽ vang nên, Trần Phong bị ăn một trảo đó, bản thân bị đánh bay tới mấy mét năn mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại được. Dù với tu vi hiện tài là võ sĩ tam trọng của Trần Phong thì bị một kích vừa rồi cũng bị thương không nhẹ.

Cố chống đỡ thân thể bị thương đứng dây, khóe miệng Trần Phong không ngừng rỉ máu, chứng tỏ một kích vừa rồi rất mạnh. Không để Trần Phong có cơ hội tấn công lại, con Cửu Vân Báo đó lại lần lữa lao tới tấn công Trần Phong.

Lần này Trần Phong vẫn không có sức hoàn thủ, hắn vội thu kiếm, vân chân khí toàn thân cố đem thân mình chánh thoát khỏi dã trảo của Cửu Vân Báo, nhiều lần tấn công không thành công, Cửu Vân Báo gần như điên cuống tấn công Trần Phong.

Sau nhiều lần bị đánh cho không có cơ hội hoàn thủ, chính Trần Phong trong lòng cũng thấy khó chịu cùng phẫn nộ. Vội nhét viên đan dược và miệng, Trần Phong đang trong thế chạy trốn bất ngờ tung người lộn ngược ra sau, hắn quán chú chân khí vào thanh kiếm trên tay.

“Lư Tinh Dạ Nguyệt”

“Xuy”

Bị bất ngờ Trần Phong tân công phản kích ngược lại Cửu Vân Báo không kịp chánh, niền bị một kiếm của Trần Phong nhắm ngay mắt phải đâm tới. Cửu Vân Báo bị hủy một mắt, điên cuồng giống nên, nó tấn công loạn xạ chung quanh như mất đi thần trí.