Đêm hôm đó tất cà mọi người hầu như đã say giấc nồng, chì còn lão nhị Lý Thất cùng lão tam Tiểu Mỹ canh phòng. Có điều tất cả mọi người đều không biết rằng Trần Phong say không biết trời đất gì, nhưng thật ra hắn không hề say chút nào.
Hắn vẫn nhớ câu dặn của tam thúc hắn, phải luôn đề phòng mọi thứ trung quanh, vì vậy tuy đám người Vương Đại đã say hết nhưng Trần Phong vẫn tỉnh táo. Tới khi trời đã quá đêm, mọi người đã đi ngủ hết Trần Phong bắt đầu tỉnh giấc, hắn đi ra ngoài động, nhìn bầu trời đêm đen kịt mà thở dài.
Những lúc đêm tối như vậy, Trần Phong thường cảm thấy rất cô đơn, hắn nhớ tới đại tỷ của mình, hắn và nàng tính ra cũng đã xa nhau cả tháng rồi. Trần Phong rất muốn biết cuộc sống của nàng ra sao?
Trong đêm tối thanh vắng hắn không thể tài nào ngủ dược, sau một hồi trầm tĩnh, Trần Phòng quyết định ra ngoài đi dạo, dù sao cùng không ngủ được cùng cũng không thể tĩnh tâm tu luyện. Thay vì chỉ ngồi một chỗ thở dài không bằng ra ngoài hít thở không khí giải tỏa tâm trạng.
Bên ngoài sơn động, Trần Phong nhìn cánh rừng im ắng trong đêm mà trong lòng vẫn không nguôi lỗi sầu cô đơn. Hắn chợt nhớ ra và tự nhủ.
“Không phải còn não nhị Lý Thất và não tam Tiểu Mỹ canh gác hay sao? Tại sao ta đi lại nãy giờ, gây ra động tĩnh như vậy mà không thây hai người họ. Không lẽ hai người họ gặp nguy hiểm hay bị dã thú kỳ dị nào đó tập kích hay sao”
Với suy nghĩ như vậy trong đầu, Trần Phong cần thận vận dụng bí pháp ẩn dấu khí tức bản thân nặng lẽ do thám xung quanh. Đi được một đoạn khá xa sơn động, Trần Phong bất ngờ nghe được những âm thanh kỳ lạ cách đó không xa.
Thấy có động tĩnh lạ, hắn không khỏi cẩn trọng từ từ tiến lại gần lơi phát ra những âm thanh lạ đó. Sau một hồi cần thận, Trần Phong tiến lại gần một bụi cây, lơi mà những âm thanh kỳ dị đang không ngừng phát ra.
Hắn từ từ rút thanh huyền binh bên hông ra, thủ sẵn thế tấn công, nhưng bất ngờ Trần Phong nghe được âm thanh khiến hắn đứng hình, không biết phải làm sao.
“Ưm, ưm, Thất ca ta thật thoải mái, mau qua phải một chút, ưm, ưm”
Cùng với đó là tiếng thở gấp gáp không ngừng của hai người. Đúng vậy, những âm thanh đó là của hai người Tiểu Mỹ và Lý Thất, Trần Phong như bị hóa đá, hai chân trĩu lại không di chuyển được.
Núc này trong đầu hắn có vô vàn câu hỏi. Tại sai hai người đó lại ở đây? Hai người họ không phải đang canh chừng dã thú sao?...
Những câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu Trần Phong không ngừng, một hồi sau, khi những âm thanh kỳ dị trong bụi cỏ đó phát ra mới khiến hắn tỉnh lại. Suy tư một núc, Trần Phong quyết định thu niêm khí tức bản thân tiến lại gần bụi cỏ đó.
Tới gần bụi cỏ Trần Phong nhẹ nhàng đưa tay dạt đám cỏ qua một bên để lộ một khoảng không nhỏ. Qua các kẽ lá hắn có thể thấy được rõ khung cảnh bên trong, với người tu luyện như Trần Phong thì việc nhìn vào ban đêm hay nhìn được bao sa không thành vấn đề, chỉ cần tu vi đủ cường thì dù sa hàng vạn dặm vẫn có thể nhìn thấy.
Trong bụi cỏ hai cơ thể một nam, một nữ đang quần quại quấn lấy nhau, hai người đó không phải ai khác ngoài Lý Thất và Tiểu Mỹ. Chứng kiến cảnh thân mật như vậy, Trần Phong không khỏi cả người lóng nên hừng hực như đang có một ngọn lửa vô hình đang đốt trong cơ thể vậy.
Chứng kiến cảnh trước mặt như vậy chỉ cần là nam nhi đủ chưởng thành thì khó có người bình tĩnh được. Nhất là đối với một thiếu niên mới hơn mười sáu tuổi như Trần Phong hiện tại. Phía bụi cỏ Lý thất cả phần thân trên không mọt mảnh vải đang không ngừng hôn, hít khắp cơ thể Tiểu Mỹ.
Bên dưới Tiểu Mỹ y phúc cũng không hề nguyên vẹn mà áo ngoài đã bị cởi ra, từ lúc nào, để lộ ra chiếc yếm màu hồng, trên đó có thêu mấy cánh hoa chông rất quyến rũ. Nhất là đôi ngọc phong cao vút của nàng đang không ngừng nhấp nhô theo nhịp thở gấp gấp.
Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo như ngọc bích của Tiểu Mỹ còn có không ít những giọt mồ hôi tuôn ra, từ trán cho tới cổ. Trần Phong nhìn tới cảnh tượng đó thì xuýt không cầm lòng được mà nao tới. Nhưng may với ý chí cứng cỏi hắn vẫn miễn cưỡng dữ bản thân tỉnh tao.
Sợ bản thân bị nộ hành tung, Trần Phong mấy lần định có ý rút lui, nhưng vì sự tò mò, ham muốn khiến hắn vẫn cố nán lại. Bên kia Lý thất không hề nhàn rỗi, môi hắn không ngừng hôn nên mặt, trán Tiểu Mỹ. Còn đôi tay thì không ngừng chu du, thám hiểm khắp cơ thể nàng.
Ban đầu là đôi ngọc phong cao vút, hắn không ngừng xoa nắn, bóp. Còn một tay Lý Thất lần mồ dần xuống phần bùng phẳng lì không chút mỡ nào của nàng, rồi xuống tiếp đó là phần tam giác vàng thần bí. Cứ như vậy Lý Thất một tay xoa nắn ngọc phong còn một tay lại không ngừng lần mò hạ thế của Tiểu Mỹ, hành động này lập đi lập lại không biết bao nhiêu nần.
Bên dưới Tiều Mỹ dưới sự tấn công của tình Làng cũng không kiểm chế nổi bản thân mà không ngừng vặn vẹo cơ thể, đồng thời miệng nàng cũng không ngừng rên nên những âm thanh khe khẽ dầy dâm đãng.
“Ưm, ưm Thất ca, mạnh tay chút”
“Ta thật thoải mái, Thất lang nhanh chút nữa”
“Ưm, ưm...”
Sau một hồi hai người Lý Thất và Tiểu Mỹ dính với nhau quần quại không ngớt, cũng chắc do cả hai đã cảm nhận đủ kích tình nên không kiềm chế nữa. Lý Thất đứng phắt dậy, hắn nhanh tróng cởi bỏ nốt chít y phục trên người rồi nhanh chóng nằm xuống đè nên thân thể mềm mại của tình nhân, giúp nàng cởi đồ.
Có vè công việc cởi đồ phụ nữ này đối với Lý Thất rất quen thuộc nên, rất nhanh hắn đã lột sạch Y phục trên người của Tiểu Mỹ ra. Sau khi bị lột sạch không một mảnh vải che thân, Tiểu Mỹ vẫn không có tỏ vẻ sấu hổ gì mà ngược lại rất phối hợp với tình lang cuồng nhiệt đáp lại.
Hai bên gò bồng đảo củ Tiểu Mỹ sau khi được bung lụa thì không ngừng nhấp nhô vũng vấy trước mặt Lý Thất, chúng như hai chú thỏ trắng mũm mĩm đang không ngừng trêu đùa những ai đang nhìn chúng vậy. Trần Phong thấy cảnh này thì máu mũi xuýt nữa phun ra, khí huyết chảy cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể, hơi thở hắn cũng bắt đầu nặng nề hơn, tim đập nhanh hơn.
Nói đùa cho dù là ai nhìn thấy cảnh như vậy thì chắc chắn cũng có phản ứng, bởi đơn giản con người có thất tình lục dục, có cảm xúc, có ham muốn, chỉ khác nhau ở chỗ làm sao để kiềm soát chúng hay thôi.
Trần Phong hiện mới chỉ là một thiếu niên chưa chải sự đời bao nhiêu, lại đâu cũng là lần thứ hai hắn hững kiến thân thể của một phụ nữ. Đặc biệt lại là phũ nữ xinh đẹp như Tiểu Mỹ, mang trong mình vẻ quyến rũ, phong tình của một thiếu phụ, hỏi Trần Phong sao cỏ thể bình tĩnh cơ chứ.
Lý Thất sau khi thoát hết y phục của Tiểu Mỹ, hắn không cần ngần ngại mà vục mặt vào đôi đồi núi chập chùng kia mà hít hà, khám phá. Truyện gì đến cũng đến và truyện gì xảy ra cũng phải xảy ra, trong bụi cỏ lúc này cảnh xuân không ngừng, cùng đó là những âm thanh, tiến thở ma mị khiến người nghe như bị mất hồn.