Luyện Vũ Tu Thần

Chương 56: Trả thù

Sau một tuần nữa trôi qua, Trần Phong từ khi đột phá võ sĩ cảnh ngũ trọng đỉnh phong, hắn vẫn ở lại sơn động này ổn định vững chắc lại căn cơ bản thân. Trọng sơn động Trần Phong ngồi xếp bằng trên một mỏm đá nhỏ tuy luyện, thở ra một hơi dài, hắn vươn vai nói.

“Cuối cùng cũng đánh chắc lại căn cơ bản thân rồi. Thời gian gần đây ta tu vi tiến bộ thực sự nhanh, nếu không cẩn thận. E là con đường đi sau này sẽ gian nan à”

“Cũng là lúc nên rời khỏi đây rồi. Hừ Lý Thất, Tiểu Mỹ hai người các ngươi cứ đợi sự trả thủ của bổn thiếu gia đi”

Dứt lời, Trần Phong hắn phi thân khỏi chỗ ngồi mà nao thẳng ra cửa hang đông, nhìn cảnh vật xung quanh, Trần Phong cảm thấy thật dễ chịu. Chỉ cong vài hô hấp, Trần Phong lại lần lữa thi triển bộ pháp biến mất tại chỗ.

...

Tại một khu rừng rập rạp, có một người thân ảnh tuấn vĩ, đang không ngừng huy động kiếm trên tay đánh nhau với hai con dã thú có hình thể to lớn vô cùng. Hai con dã thú đó vậy mà đều là Đại Địa Chi Hùng đều là dã thú cấp hai thượng vị.

Đại Đại Chi Hùng tuy có tốc đọ không nhanh bằng vị nhân loại kia nhưng mà ngược lại sức lực của chúng lại vô cùng to lớn, mỗi trảo của chúng giáng xuống có uy lực cả vài ngàn cân. Cộng thêm đắc tính da dày, thịt béo của dã thú, khả năng phòng thủ của nó phải mạnh hơn mấy lần nhân lại có tu vi cùng cấp.

Chính vì vậy tuy hai con Đại Địa Chi Hùng này chỉ có tu vi dã thú cấp hai thượng vị nhưng mà chúng liên thủ lại thì cho dù là cao thủ võ sĩ cảnh cửu trọng cũng không dám nói có thể đánh lại chúng. Vậy mà trước hiện trường, lại sảy ra điều không tưởng đó là một nhân lại nhìn chỉ có tu vĩ võ sĩ cảnh ngũ trọng đỉnh phong vậy mà có thể cùng hai con dã thú đó giẳng co nhau.

Người này không phải ai xa lạ ngoài Trần Phong thiếu chủ ra, những ngày này Trần Phong vẫn ngoại vi Vô Tận Sơn Mạch này lịch duyệt, cùng với đo hắn cũng không ngừng đi tìm dấu vết của đám người Lý Thất, Tiểu Mỹ. Nhưng đã nhiều ngày trôi qua như vậy mà Trần Phong vẫn không tìm được tung tích của hai người họ.

Đã có lúc Trần Phong hoài nghi có phải hai người họ đã rời khỏi ngoại vi Vô Tận Sơn Mạch rồi hay không, mà cũng có thể hôm đó trên cách núi họ không thể thoát được đám Hắc Phong Lang đó mà mất mạng cũng nên. Khi Trần Phong rời khỏi vách núi có tới đó điêu tra qua nhưng khiến hắn thất vọng là, hắn không có tìm được manh mối gì cả.

“Bích Lạc Lưu Tinh”

“Xuy, xuy”

Liên tục hai kiếm đánh ra, Trần Phong phân biệt đánh về phía hai con dã thú đó. Ngay lập tức để lại trên hai con Đại Địa Chi Hùng đó một vết kiếm dài, đang không ngừng tuôn máu. Bị Trần Phong đả thương, hai con Đại Địa Chi Hùng đó đau đớn gầm thét không ngừng mà cuồng tấn công Trần phong.

“Gào, Gào”

Những cái trảo to lớn của hai con dã thú cấp hai đó không ngừng tấn công Trần phong từ bốn phía, khiến hắn không ngừng nhảy tới nhảy lui, huy động thân pháp tới cực hạn mới kịp chánh những đòn tấn công đó.

Bất ngờ một con Đại Địa Chi Hùng điên cuồng, nó bỏ qua kiếm của Trần Phong mà nao tới tấn công hắn. Đúng vậy nó muốn lưỡng bại câu thương với Trần Phong, như đã nhận ra mục đích của con Đại Địa Chi Hùng kia, Trần Phong nhanh chóng vận dụng bộ pháp nghiêng người chánh né.

Cùng lúc đó, con dã thú còn lại nhân cơ hội đó, nó vung cái cánh tay to như thân cây của mình đánh tưới hướng Trần Phong đang nao tới. Nhưng bất ngờ Trần Phong không có chánh, hắn không hề ngần ngại vung kiếm nên nhì về phía con Đại Địa Chi Hùng kia, bên cạnh đó khóe miệng của Trần Phong cũng hơi nhếch nên vẻ cười âm tà.

“Lưu Tinh Dạ Nguyệt”

“Phập”

Một cái dầu dã thú to lớn bay nên không trung, cùng núc đo là có vô vàn những tia máu đỏ từ vị trí cái cổ con Đại Địa Chi Hùng đó phun ra như mưa máu. Vừa rồi nhân lúc né tránh sự tấn công của con Đại Địa Chi Hùng kia, Trần Phong đã nhân cơ hội đó mà tung ra sát chiêu, một chiêu tiêu diệt một con dã thú không phòng bị kia.

Có thể nói tính toán của Trần Phong đã thành công rực rỡ khi mà hắn đã cắt được đầu của một trong hai con Đại Địa Chi Hùng đó. Hiện tại áp lực của Trần Phong đã với giảm một nửa so với trước kia.

Con Đại Địa Chi Hùng kia, thấy đồng loại của mình bị tên nhân loại trước mặt này hạ sát, nó rống nên một cách điên cuồng rồi nao về phía Trần Phong như mất hết đi lý trí vậy.

Thấy vậy Trần Phong khinh thường mà thu kiểm bản thân lại, tiếp đó hắn vung một đấm nên, trực tiếp va chạm cùng trảo của con Đại Địa Chi Hùng kia.

“Rầm”

Cả hai Trần Phong và con dã thú kia đều đồng loạt nùi lại phía sau vài bước, nhì dáng vẻ của Trần Phong, mặt không đổi sắc kia hiền nhiên là bản thân hắn không có bị tồn thương gì. Còn bên kia, con dã thú Đại Địa Chi Hùng đó, sau khi bị đẩy nùi vài bước niền ngã ra sau không đứng dậy ngay được, còn cánh tay nó va chạm tới Trần Phong thì không biết đã bị phế từ núc nào.

Từ khi Trần Phong ăn vào Thiên Lang Luyện Huyết Quả thì cả cơ thể hắn gần như đã được lột sác vậy, không chỉ cường độ khí huyết cùng tu vi tăng nên mà thậm chí cường độ thân thể của hắn cũng tằng nên không nhỏ. Như vừa rồi hắn ra ràng có thể đối cứng với một con dã thú cấp hai thượng vị mà không hề rơi xuống hại phong, có thể thấy được cơ thể hắn hiện tại đã mạnh tới mức nào.

Đại Địa Chi Hùng kia, ăn một đấm của Trần Phong bị thương không nhẹ, nó đã nhận ra bản thân không phải đối thủ của Trần Phong. Vì vậy sau khi nó bị đánh bay thì cố gắng đứng dậy thật nhanh mà nao về phí rừng sâu chạy trốn.

Nhưng có điều Trần Phong sao có thể để nó đi dê dàng như vậy, hắn động thân hình, thi triển thân pháp một cách nhanh nhất đuổi theo sau con dã thú đó.

Lưu Tinh Dạ Nguyệt lại được Trần Phong lần lữa thi triển ra, kiếm khí của hắn mạnh như cương phong sắc bén đánh về phía Đại Địa Chi Hùng.

“Phốc”

Không có gì bất ngờ con dã thú đó cuối cùng vẫn bị Trần phong giết tại chỗ mà không kịp kêu. Nhìn thi thể hai con dã thú to lớn, Trần Phong có vẻ tiếc rẻ nói.

“Thật đáng tiếng gần đây không phải là Vọng Long Thành nếu không đem thi thể hai con dã thú cấp hai này đem vào bán. Ít nhất cũng phải được mấy ngàn đồng vàng”

Nói rồi hắn không có nán lại lâu mà chỉ nấy chút thịt trên thân thể hai con dã thú đó rồi lập tức rời đi, vừa rồi hai bên giao tranh, gây ra động tĩnh không nhỏ, cộng thêm vị huyết tinh ở đây rất dễ gây chú ý với đám dã thú. Vậy nên Trần Phong hắn rời đi khỏi đây rất nhanh,.

Ai biết ở nới dã thú nhiều như vậy lại gặp phải loại quái vật gì?