Trước mặt Trần Phong, người bước ra từ chùm năng lượng kỳ dị kia, không ngờ lại là bản thân (Trần Phong). Đúng vậy, người được ngưng tụ từ loại năng lượng kia có ngoại hình nhìn giống Trần Phong như hai giọt nước, kẻ đó như được nhân bản từ Trần Phong ra vậy.
Trần Phong không dám tin vào chính mắt mình nữa, hắn vội đưa hai tay lên xoa đôi mắt mình rồi chớp chớp nhìn lại, như hắn sợ bản thân mình bị hoa mắt. Tên (Trần Phong) này không chỉ có ngoại hình nhìn giống hệt bản thể Trần Phong mà hắn cũng có khí tức và tu vi võ sĩ cảnh lục trọng như bản thể Trần Phong.
“Không thể nào? Tại sao lại có thể xảy ra chuyện kỳ dị tới vậy chứ? Ngươi rốt cục là quỷ quái phương nào? Tại sao lại nhìn giống ta như vậy”
Trần phong hoang mang nhìn bản sao chính mình mà kinh thán thốt nên, nhưng không ngờ trước mặt hắn (Trần Phong) bản sao như nghe hiểu được những gì hắn nói mà vẻ mặt y cũng dần biến đổi.
Trên khôn mặt (Trần Phong) khóe miệng của hắn nhếch nên với điệu cười quỷ dị, rồi từ trong miệng hắn lại phát ra tiếng nói.
“Ta là Trần Phong, còn ngươi là bản sao của ta. Ta là ngươi mà ngươi cũng là ta. Hai chúng ta, tuy hai mà một, tuy một mà hai”
Trần Phong lần lữa bị bản sao của mình làm cho bất ngờ, không ngờ tên này lại có thể nói chuyện được. Rõ ràng hai người vừa chiến đấu với Trần Phong vừa rồi đều không thể nói chuyện, họ chỉ như những con khôi nỗi được tạo ra để chiến đấu chứ không biết giao tiếp.
Vậy mà khi bản sao của Trần Phong xuất hiện, hắn không chỉ có tu vi, thực lực, ngoại hình giống như bản thể Trần Phong mà còn có thể nói chuyện như người thường được, điều này khiến hắn không khác nào Trần Phong.
Nghe được lời nói hoang đường như vậy Trần Phong không kìm nén được tức giận trong lòng nói.
“Hoang đường, thứ ma quỷ như ngươi, dám yêu ngôn hoạt chúng, đừng mơ lừa được bổn thiếu. Dù ngươi có là gì đi nữa thì hôm nay ta tất sát ngươi, chết đi”
Trần Phong không hề chần chừ mà chủ động phát động tấn công trước, huyền binh trên tay như cảm nhận được ý chí của hắn cũng rung lên như cổ vũ sĩ khí cho hắn.
Kiếm chiêu được đánh ra, khí tức mạnh mẽ như sóng biển vỗ bờ, ào ạt không ngớt, cùng theo đó là kiếm khí sắc bén như muốn bổ sông xẻ núi của Trần Phong nao tới đi thẳng hướng (Trần Phong) mà đến.
Kiếm chiêu của Trần Phong có uy lực hết sức khủng bố, với tu vi hiện tại của hắn mà đã có sức chiến đấu như vậy, nếu xét trong những tông phái lớn như Lăng Vân Phái thì cũng được xếp vào ngũ đệ tử thiên kiêu đứng đầu. Kiếm khí của hắn như lưỡi hãi của tử thần bổ tới (Trần Phong) như muốn đem hắn chém làm đôi, nhưng điều mà khiến Trần Phong không tưởng được là kiếm khí của hắn mới đi được nửa đường thì đã bị chặn mà hóa giải mất.
Đúng là ngay khi Trần Phong ra tay, tên (Trần Phong) cúng không có chịu đứng yên, hắn cũng thi triển võ kỹ đánh lại Trần Phong bản thể, nhưng khiến Trần Phong không có ngờ được là tên bản sao kia lại đánh ra kiếm chiêu giống hệt hắn. Hai bên cùng đều sử dụng Lưu Tinh Kiếm Quyết, mà uy lực cũng không hề thua kém nhau.
Có thể nói vừa rồi Trần Phong như đánh phải tấm gương vậy, nó mô phỏng lại hầu hết thực lực của Trần phong.
“Ha ha, không ngờ phải không? Ngươi có phải rất ngạc nhiên, tại sao ta có thể bắt trước công pháp của ngươi phải không. Để ta nói cho ngươi biết, ta với ngươi là một, ngươi biết những gì, ta cũng biết cái đó, thậm chí những gì ngươi không biết ta lại biết rất nhiều. Ngươi chỉ là bản sao của ta thôi ha ha”
(Trần Phong) nhìn Trần Phong một cách đầy thâm ý mà từ từ nói ra mấy câu để quấy nhiễu tinh thần Trần Phong. Nhưng Trần Phong lại là người như nào, làm sao hắn có thể dễ dàng bị mấy câu nói vớ vần của đối thủ mà ảnh hưởng, hắn nhìn về phía (Trần Phong) không hề che giấu sát ý nói.
“Ngươi cho dù nói cái gì thì cũng chỉ chứng minh ngươi là thứ quỷ dị thôi, bởi bổn thiếu là bổn thiếu, không cần phải quan tâm ngươi là cái thá gì? Giờ thì chết đi”
“Lưu Tinh Dạ Nguyệt”
Trần Phong tiếp tục thế công, hắn bổ mặc ngoài tai những lời ngoan thoại, nhảm nhí của tên (Trần Phong) không rõ nguồn gốc xuất xứ đó.
“Ầm, ầm, phù”
Âm thanh va chạm của hai bên không ngừng vang nên, nhưng có điều hai bên đều có tu vi, thực lực, cùng kỹ xảo chiến đấu như nhau vì vậy họ vẫn chưa phân ra được thắng bại. Hai người cứ như vậy giao đấu với nhau cả nửa giờ đồng hồ mà không ai làm gì được ai, nhưng càng đánh về sau, Trần Phong cảm nhận được một điều không ổn.
Đó là sau một thời gian dài như vậy giao phong, chân khí trong cơ thể cùng khí thế trên người của Trần Phong đã không còn ở thời kỳ đỉnh phong mà đang có dấu hiệu bị tiêu hao rất nhiều. Nhưng ngược lại, cái tên (Trần Phong) kia vẫn tỏ vẻ như không có vấn đề gì, thậm chí hắn có biểu hiện càng đánh càng hăng.
“Không ổn, rõ ràng tên này có điểm kỳ quái, ta với hắn giao phong lâu như vậy rồi, chân khí trong cơ thể ta đã hao không ít. Tại sao hắn ta vẫn không có dấu hiệu xuống sức, thậm chí càng đánh, khí thể trên người hắn lại mạnh như vậy. Nếu cứ như vậy, e là ta sẽ bị hắn mài chết mất, phải thay đổi cách tác chiến”
Không chần chừ, Trần Phong tỏng nháy mắt đã thay đổi các chiến đấu của bản thân, hắn không còn đối đầu chực diện với (Trần Phong) nữa mà chuyển sang du đấu, vừa đánh vừa dẫn dụ kẻ địch tiêu hao.
Quả nhiên tên (Trần Phong) kia không có thông minh như Trần Phong tưởng, hắn nhanh tróng đã bị Trần Phong lừa, dẫn hắn chạy khắp võ đài. (Trần Phong) vẫn hung hăng cậy mạnh, hắn vừa đuổi theo Trần Phong vừa đánh ra nhưng chiêu thức có sức sát thương lớn.
Cứ như vậy đánh một hồi, Trần Phong vừa đánh, vừa âm thầm vận chuyển công pháp để khôi phục chân khí bản thân, nhưng mà khiến cho Trần Phong) khó hiểu là cái tên quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ (Trần Phong) đánh loạn một hồi như vậy mà không thấy khí tức hắn yếu bớt đi chút nào cả.
Mới đầu chận đấu, hai bên còn có thể giữ ở vị thế ngang tài ngang sức một hồi, nhưng sau một thời gian, Trần Phong bản thể đã nộ ra điểm yếu của bản thân, đó là chân khí bị nhanh trong hao mòn, còn tên kia vẫn ở trạng thái đỉnh phong. Vì vậy hai bên dần chở thành kẻ không ngừng chạy còn kẻ thì không ngừng đổi đánh.
Người bị đuổi ở đây tất nhiên là Trần Phong bản thể, hắn không hiểu cái tên quái vật kia được tạo ra bằng thứ gì sao lại có thể có chân khí hùng hậu tới vậy, ro ràng hắn có lượng chân khí gấp mấy lần Trần Phong, hai bên không thể so sánh. Tên đó như có thứ gì đó cung cấp cho hắn vô cùng vô tận sức lực, sau khi nhận ra được đều này, Trần Phong bắt đầu chú ý quan sắt hắn hơn.
Hắn vừa đánh vừa không ngừng tư duy đánh gia tình hình, sau một hồi quan sát và cảm nhận, Trần Phong rốt cục cũng cảm nhận được trung quanh tên (Trần Phong) luôn có nhưng luồng linh khí mờ nhạt ẩn hiện như có như không, chúng đang không ngừng được (Trần Phong) hấp thu, chuyển hóa thành chân khí.