Luyện Vũ Tu Thần

Chương 77: Nhẫn Trữ Vật.

Trần Phong dựa theo trong chuyền thừa chỉ dẫn, hắn đi tới một cái tế đàn to lớn, trên đó có khắc đầy những kí tự cổ sưa, tử trong chuyền thừa hắn đã biết được phương thức vận dụng cái tế đàn kỳ lạ đó.

Hắn dừa theo những gì trong truyền thừa, hai tay Trần Phong bắt đầu kết ấn, miệng thì đọc nẩm nhẩm khẩu quyết, không biết hắn đọc cái gì mà từ biểu cảm khuôn mặt Trần Phong lúc này rất điềm tĩnh cũng chăm chú. Chỉ thấy sau một hội hắn vừa kết ấn vừa đọc tâm pháp, tử hai tay Trần Phong bắt đầu xuất hiện những hư ảnh của những đồ án kỳ lạ, chúng được chân khí của Trần Phong quán chú mà tạo thành.

Những hư ảnh đồ án đó nhanh tróng theo tốc độ kết ấn của Trần Phong mà xuất hiện ngày càng nhiều cùng với tốc độ nhanh tróng bay tới những vị trí khác nhau trên tế đàn cổ xưa kia. Cùng lúc đó, cả tế đàn như được một nguồn năng lượng khổng lồ kích thích, những ký tự, đồ án trên tế đàn đồng loạt sáng lên, tảo ra kim quang trói lóa.

Trong nháy mắt đó những luồng sáng đó bao trọn cơ thể Trần Phong, rồi sau chớp mắt, thân ảnh của hắn đã biến mất trong tế đàn không biết đi đâu.

Bên ngoài sơn động, tại một khu rừng rậm rạp đang yên ắng, bống một tia chớp từ bầu trời quang bỗng nhoáng nên, từ trên trời một bóng người đang nhanh rơi xuống với tốc độ rất nhanh. Có điều bóng người đó ngay khi gần rơi xuống đất thì bỗng như một cơn gió đạp vào mấy cành cây lớn rồi phiêu du rơi xuống đất một cách an toàn.

“Phù, nguy hiểm thật, không ngờ tế đàn đó lại là một cái chuyền tống trận, lại đưa ta tới đây, cũng may mà không ngã chết”

Người đó không ngừng phủi bụi đất trên người xuống cũng không ngừng tức giận mắng. Người đó không ai khác là Trần Phong, hắn dựa vào tế đàn trực tiếp từ trong sơn động chuyền tống tới lơi đây.

“Không ngờ khoảng cách chuyền tống của cái tế đàn đó lại sa tới vậy, chỉ trong vài hơi thở đã đưa ta cách rời khỏi cái sơn động đó cả chục giặm. Lần nay hẳn là không ai ngờ tới bổn thiếu lại bình an từ đó đi ra à nha.”

“Phải rổi, ta cũng đã rời nhà hơn một năm rồi, cũng nên về nhà rồi, không biết hiện tại trong gia tộc ra sao? Phụ thân cùng mẫu thân có khỏe không, còn cả đại tỷ ở Đông Đô thế nào rồi?”

Dứt lời thân ảnh Trần Phong như một cơn gió lướt đi khỏi vị trí đang đứng, hắn hướng Vọng Long Thành mà thôi động thân pháp tới cực hạn. Trên đường trở về Vọng Long Thành, Trần phong cũng gặp không ít dã thú, trong đó lại không ít dã thú cấp hai có tu vi đại thành trở nên.

Tu vi của Trần Phong sau khi được lịch luyện như vậy cũng vững chắc ở cảnh giới Võ Sĩ Cảnh Cửu Trọng, sau khi vào sơn động thần bí đó hắn không ngừng nhận được kỳ ngộ, khiến bản thân tu vi một đường tăng mạnh.

Tuy nói thiến phú hắn không thấp, đạt tới Võ Sĩ Cảnh Cửu Trọng như hiện tại cũng chỉ là vấn đề thời gian không xa, nhưng có thể trong thời gian ngắn hơn một nắm khiến Trần Phong tu vi tăng gần một đại cảnh giới như vậy sẽ khiến nhiều người thất kinh.

“xuy, xoẹt”

“Ầm”

“Hừ thực lực có vậy mà cũng muốn tập kích bổn thiếu, đúng là muốn chết”

Xa xa tại một mảnh đất trống trải, Trần Phong vừa chải qua một chận kịch đấu, đối thủ của hắn lại là một đầu dã thú cấp hai đỉnh phong tương đương với Võ Sĩ Cảnh đỉnh phong ở nhân loại. Vậy mà Trần Phong lại đem chém chết, có thể thấy thực lực của Trần Phong lại tăng nên không ít.

Hắn đang vui mừng hí hửng chuẩn bị thu thập sác con dã thú.

“Ài, chỉ tiếc ta không có túi không gian như gia gia nếu không hiện tại có thể đem toàn bộ chiến tích ở đây về rồi. Dã thú cấp hai đỉnh phong bán đi sẽ kiếm được không biết bao nhiêu tiền đây”

“Đúng rồi, tại sao ta không nghĩ ra vậy trởi? Thứ đó hẳn là nhẫn không gian trữ vật trong truyền thuyết rồi”

Trần Phong bống nhớ tới trong mộ thất hắn có lấy được một chiếc nhẫn nhìn như món đồ trang sức bình thường, nhưng hắn biết nó hẳn là một bảo bối nào đó, có điều hắn lại mất rất nhiều công sức nhưng không phát hiện ra được gì. Nhưng hắn lại chợt nhớ tới trong bí điển của gia tộc có vài chi tiết nhắc tới vật như vậy, mà theo trong bí tịch đó ghi chép lại Trần Phong nghĩ ngờ vật kia hẳn là một bảo bối không gian có thể chứa đồ vật.

Tuy bảo vật này không khác túi càn khôn hay gọi là túi không gian là mấy, nó cũng được dùng để chứa đồ nhưng giá trị của hai thứ đó lại hoàn toàn khác nhau, túi càn khôn thông thường chỉ có diện tích vài mét vuông, sức chứa đồ hết sức có hạn, nhưng chiếc nhẫn không gian đó lại khác.

Bên trong đó không gian rất rộng lớn, bao la như một tiểu thế giới, có điều tiểu thế giới đó lớn tới bao nhiêu và không gian trong đó vững chắc tới đâu cũng phụ thuộc vào phẩm chất của vật đó. Không thể nghi ngờ gì, chiếc nhẫn đó nếu thật sự là bảo vật chữ đồ thì giá trị có thể nói là kinh khủng để hình dung.

Đối với thể lực tam lưu như Trần Gia và tam đại Gia tộc ở Vọng Long Thành mà nói thì túi càn khôn đã là bảo vật vô giá, chứ đừng nói là nhẫn không gian trữ vật. Trần Phong hưng phấn nấy ra chiếc nhẫn đó đeo vào tay, dựa theo sách cổ, trước tiên nhỏ một giọt máu vào đó, sau đó dùng tâm thần bản thân dung nhập vào trong đó.

Sau khi hoàn thành các bước như vậy, Trần Phong chỉ càm thấy đầu mình hơi ong ong nên một chút, sau đó hắn thấy ý thức bản thân xuất hiện trong một không gian lạ. Trung quanh rộng lớn bao la, có mặt đất, có sông hồ, có núi non, có cỏ mọc, duy chỉ có một điều là khiến hắn không hiểu đó là bên trong tiểu thế giới rộng lớn như vậy vì cớ gì không có lấy một con côn trùng hay sinh vật sống.

Nhưng hắn rất nhanh nhận ra không gian bên trong tuy lớn nhưng lại hết sức đặc thù, nếu có sinh vật sống ở đây chắc chắn sẽ chết không thể sống được, hắn nhanh tróng đem việc đó quyên đi đằng sau mà thỏa sức dùng ý thức bản thân khám phá không gian rộng lớn bên trong chiếc nhẫn.

“Ha ha có bảo vật bực này ta có thể đem cả một tòa thành vào cũng dư sức, lần này đúng là có đại thu hoạch”

Trần Phong sau khí kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, tinh thần hắn nhanh chóng trở lại với cơ thể, hắn vung tay nên một cách nhẹ nhàng đã đem con dã thú nhị cấp đỉnh phong thú lấy, cho vào nhẫn trữ vật.

“Chết thật, ta thật sơ xuất, nơi này vừa rồi gây ra động tĩnh lớn như vậy, cùng với mùi máu tươi rất dễ thu hút đám dã thú đo. Ta phải nhanh rời khỏi đây thì hơn.”

Còn chưa dứt lời, Trần Phong đã thi triển thân pháp, hướng phía trước mà đi, có điều hắn chưa đi được vài bước thì từ phía sau đã truyền tới tiếng giống to lớn của dã thú vang vọng tợi