Sau một hồi chút giận lên Văn Sở, Trần Linh có vẻ đã bớt giận nhưng vẫn chưa thỏa mãn liền đứng giữa sân lớn của Văn gia lớn tiếng quát.
“Mau kêu Văn Thái Long ra đây đánh với bổn tiểu thư đây ba trăm hiệp nếu không kêu hắn ra ta sẽ đứng ở đây không đi đâu cả. Ta muốn xem thiên kiêu đệ nhất Văn gia có bản lĩnh lớn tới đâu.”
Thấy thái độ hung hăng của Trần Linh như vậy rốt cục có một vị trưởng bối Văn gia nói.
“Nha đầu ngươi đừng có mà không biết điều như vậy ở đây là Văn gia chứ không phải nơi mà mấy tiểu bối các ngươi hung hăng càn quấy. Nếu trưởng bối các ngươi đã không biết dạy dỗ các ngươi như vậy thì cũng đừng trách ta ra tay giáo huấn các ngươi.”
Trưởng bối của Văn gia nói vậy khiến Trần Phong cùng Tình Nhi đều cảm thấy lo lắng cùng tức giận. Trong Vọng Long thành có ba đại gia tộc không tránh khỏi việc con em đệ tử của mình có nảy sinh ma sát nhưng các trưởng bối mỗi gia tộc đều không tùy tiện ra tay.
Dù sao những tinh anh như vậy trong mỗi gia tộc đều là trụ cột tương lai cần rất nhiều tài nguyên tài bồi nếu không may bị mất một vài vị thì đó chính là dao động căn nguyên của mỗi nhà.
Vì vậy mỗi bên thế lực lớn đều có một quy định bất thành Văn đó là khi thế hệ trẻ của các bên có xảy ra mâu thuẫn với nhau thì trưởng bối của các bên không được tùy tiện ra tay nếu không sẽ khiến cả hai bên chiệt để kết thù không chết không thôi. Khi vị trưởng bối kia của Văn gia nói như vậy thật khiến người bên phía Trần gia hết sức tức giận và cảm thấy coi thường y.
Tuy nhiên cái gì cũng có điều ngoại lệ ở đây cũng vậy Trần Linh sau khi nghe lời đe dọa của đối phương nàng lại không tỏ vẻ lo lắng mà ngược lại khinh thường y. Trong lúc đe dọa vị trưởng bối của Văn gia kia cũng không quên đem khí tức tu vi võ đạo của mình phóng ra nhằm chấn áp mọi người chính vì điều này khiến Linh tiểu thư chúng ta nhìn ra tu vi của đối phương cũng chỉ là võ sư nhất trọng lên không thèm để ở trong lòng mà cười lớn nói.
“Haha thật là đáng kinh bỉ, Văn gia dù sao cũng là một đại gia tộc vậy mà có hành động không biết xấu hổ như vậy ta tới khiêu chiến thế hệ con em các ngươi nhưng có tìm được đối thủ liền mấy cái lão già các ngươi lại đi ra uy hiếp thật đáng khinh.”
“Lão già kia ngươi nắm nay đã bao nhiêu tuổi rồi liệu có nhớ tới quy định bất thành văn của Vọng Long Thành nếu các ngươi không ngại cùng gia tộc chúng ta, vậy ra tay đi.”
Nghe thấy bản thân cùng gia tộc bị một tiểu nha đầu mắng như vậy vị trưởng bối kia tức giận không kiểm soát được hai mắt đầy tơ máu định ra tay nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được, khuôn mặt y lúc này lúc trắng lúc đen khi lại đỏ do tức giận nhưng sau một hồi y chỉ nói được một câu rồi phất tay áo bỏ đi.
“Tốt rất tốt Trần gia hôm nay các ngươi thật uy phong đợi thiếu chủ chúng ta xuất quan thì sẽ trả lại cho các ngươi nỗi nhục này.”
“Vậy sao ta lại thấy chúng ta hiện tại vẫn chưa đủ hung à vẫn không bằng phong thái các vị tinh anh Văn gia tới phủ gia chúng ta mấy hôm trước.”
Thấy trưởng bối Văn gia bỏ đi lại còn nói những lời như vậy Trần Linh cũng không ngại đáp chả lại khiến vị trưởng bối kia của Văn gia nghe được bỗng dung bước chân lảo đảo như sắp ngã rồi y có gắng bước đi. Thấy vậy Trần Linh chỉ nhìn một cách khinh thường rồi quay qua đám đệ tử Văn gia quát.
“Nếu không kêu tên Văn Thái Long đó đừng trách ta ra tay với các ngươi, nếu có trách thì nên trách tên thiếu chủ nhát gan của các ngươi thôi. Hắn cùng lắm chỉ là con rùa không dám chiến mà thôi.”
Cùng lúc đó có một tiếng nói vang lên khiến những người bên phía Văn gia hết sức vui mừng.
“Trần Linh ngươi là thiên kiêu đứng đầu Trần Gia lại chỉ có bản lĩnh nói xấu sau lưng người khác như vậy sao.”
Một lúc sau phía xa cách đó vài chục mét có một thanh niên nhân ảnh thư sinh đi tới khiến đám con em đệ tử Văn gia đồng loạt hành lễ chào rồi tách ra một lối đi chính giữa để hắn đi tới. Người tới đây không phải ai khác chính là đệ nhất thiên tài Văn gia trăm năm có một Văn Thái Long với vẻ ngoài nho nhã lễ độ cùng khuôn mặt điển trai khiến nhiều thiếu nữ Văn gia đứng xa xa không ngừng nhìn y với ánh mắt ái mộ sâu sắc. Nhìn Văn gia thiếu chủ kia đi tới gần Trần Linh chỉ coi thường đáp lại.
“Ngươi cuối cùng cũng chịu thò đầu ra rồi sao ta cứ nghĩ ngươi xẽ nhịn làm con rùa đấy, hừ còn ta có bản lĩnh hay không đánh rồi ngươi ắt biết.”
“Trần Linh ta nghĩ ngươi cũng là người thẳng thắn ta nghĩ với tu vi của ngươi hẳn là không nhàm chán tới mức tới đây khiêu chiến ta, ngươi có mục đích gì thì hãy nói thẳng ra đi.”
“Được thôi ngươi muốn biết ta cũng không ngại nói thẳng ta tới hôm nay cũng không chỉ vì khiêu chiến ngươi, ngươi cũng đã thấy đi ta đã đánh Văn Sở như nào rồi. Mục đích chính ta tới là chừng trị kẻ làm đệ đệ ta bị thương cùng chả lại nỗi u khuất của đệ tử Trần gia ta khi bị các ngươi tới khiêu chiến, việc này cũng coi như có qua có lại đi.”
“Trần Linh việc này với ta không có liên quan mấy ngày trước ta vẫn nuôn bế quan khổ tu tới bây giờ. Tuy nhiên ngươi đã tới khiêu chiến ta không thể không tiếp. Vậy đi chúng ta đánh tới điểm yếu hại thì dừng tránh cho ảnh hưởng hào khí hai gia tộc thế nào?”
Văn Thái Long nói vậy càng khiến Trần Linh coi thường.
“Ngươi nếu đã sợ bị thương mất mặt như vậy ta nghĩ ngươi chủ động nhận thua đi không cần đem quan hệ của hai gia tộc ra làm lý do đâu.”
Thấy bản thân bị khinh thường như vậy Văn gia thiếu chủ dù có tốt tính tới đâu cũng nóng giận không nhịn được quát.
“Trần Linh ngươi đã muốn đánh như thế thì đừng trách bổn thiếu chủ ra tay không thương hoa tiếc ngọc.”
Nói rồi y rút nhanh kiếm lao về phía Trần Linh trên người không ngừng thả ra khí thế võ sĩ thất trọng cùng lồng đậm sát khi.
Thấy dáng vẻ phẫn nộ cùng đầy sát khí đó Trần Linh ngược lại mìm cười nhẹ nhàng nộ ra vẻ xem nhẹ rồi dung sức vận công đánh một chưởng kình phong về phía Văn Thái Long khiến y không kịp cản lại đã bị kình phong đánh bay.
Không ngoài dự đoán của Trần Phong là Trân Linh vẫn dễ dàng đánh bại Văn Thái Long nhưng y lại không ngờ được Trần Linh với tu vi võ sư nhất trọng mà lại đánh cho Văn Thái Long không có sức hoàn thủ thư vậy dù sao Văn Thái Long cũng là thiên tài đệ nhất Văn gia bản thân y có tu vi võ sĩ thất trọng .
Còn bên kia phía những đệ tử của Văn gia thì càng là chợn mắt há mồm vì ngạc nhiên đối với họ Văn thiếu gia chính là thần tượng là thứ gì đó phi thường gần như không thể đánh bại nhưng lại bị Trần Linh đánh bay một cách không tốn nhiều sức như vậy khiến họ thật tuyệt vọng.
Nhìn Văn Thái Long đang chật vật đứng lên từ mặt đất Trần Linh khinh thuờng cùng đả kích y nói.
“Thế nào? Đường đường là thiển tài đứng đầu của Văn gia lại có bản lĩnh kém đến như vậy sao? Đến cả một trưởng của bổn tiểu thư mà cũng không đỡ được đúng là phế vật.”
Sau khi Văn Thái long đứng lên thì nhìn thẳng Trần Linh cũng không hề che giấu sát khí cùng phẫn lộ của mình bộc lộ ra . Ở Văn gia hắn luôn được mọi người kính trọng cùng tôn sùng thậm chí các vị trưởng lão trong tộc cũng có vài phần kính ý với hắn vậy mà hôm nay lại bị sỉ nhục như vậy thử hỏi sau này hắn làm sao có thể ngẩng cao đầu trong Văn gia được nữa nên hắn lòng đầy căm phẫn, hận ý cùng không cam tâm nói.
“Trần Linh rốt cuộc tu vi của ngươi đã đạt tới mức độ này ư vậy hãy cùng ta buông tay đánh một chận đi dù sống hay chết thì không ảnh hưởng tới quan hệ giữ hai gia tộc. Đây chỉ xem là ân oán của hai chúng ta thế nào?”