Dương Vi nhìn bài thi suy nghĩ một hồi, nói với thầy giáo La: "Để tôi gọi Minh Hạo tới hỏi."
"Được." Thầy giáo La gật đầu, cười nói với cô: "Cô giáo Dương, quần áo hôm nay của cô rất đáng yêu."
Dương Vi cười hai tiếng ha ha, đặt bài thi của Minh Hạo lên bàn làm việc của mình, xoay người đi ra khỏi văn phòng. Trong phòng học, lớp phó phụ trách môn ngữ văn đang hướng dẫn các bạn đọc bài, Dương Vi từ cửa bước vào, gõ lên bàn của Minh Hạo: "Em theo cô đến văn phòng."
Minh Hạo trong lòng khẩn trương, gần đây bé cũng không làm chuyện gì phải mời đến phụ huynh nhỉ? Chẳng lẽ bởi vì hôm nay quàng khăn đỏ hơi tùy tiện? Cậu bé trong lòng lo lắng đi theo Dương Vi đến văn phòng, Dương Vi ngồi xuống ghế, ngước mắt lên nhìn hỏi cậu bé: "Bài thi toán học của em là ai ký tên?"
Minh Hạo sửng sốt một chút, thành thật nói: "Cậu em ạ."
"Ồ, cậu em à." Dương Vi cười cười với cậu bé, "Tên của cậu em là Viên thuốc bạch tuộc à? Không phải tên em nên gọi là (*) Dorayaki sao?"
(*) Dorayaki: Bánh rán Đô rê mon
Minh Hạo: "......"
Cậu bé cúi đầu liếc mắt nhìn bài thi toán học trên bàn một cái, Bốn chữ "Viên thuốc bạch tuộc" như rồng bay phượng múa đập vào mắt cậu bé.
Đáy lòng Minh Hạo dâng lên một cảm giác vô lực sâu sắc, cậu của bé như tại sao lại có thể ngu xuẩn như vậy!
Cậu bé khịt mũi một cái, dáng vẻ vô cùng hối lỗi: "Xin lỗi cô giáo Dương, em sai rồi, bởi vì bài thi của em quá kém, em không dám mang về cho gia đình ký tên, đúng lúc thấy có người tổ chức ký tặng, nhân tiện đem bài thi đến để chú ấy ký giúp em."
Dương Vi: "......"
Bạn học nhỏ này cũng rất liều mạng vì cậu của mình nha.
"Cô giáo Dương, tận sâu trong tư tưởng của em đã nhận thức được sai lầm của mình, bây giờ em sẽ cầm bài thi về nhà, để cậu ký lại giúp em ạ."
Minh Hạo cầm bài thi lên muốn rời đi, Dương Vi "Bốp" một tiếng đè bài thi lại, cười với cậu bé: "Chuyện này rất nghiêm trọng, có lẽ cô phải liên hệ với mẹ em ở nước ngoài để giải quyết."
Minh Hạo: "......"
Xin lỗi cậu, cháu chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.
Sau khi cầm bài thi trở lại phòng học, Minh Hạo nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gửi cho Phương Thừa Nhiên một tin nhắn: "Cậu ký thật là ngớ ngẩn: Vui vẻ quay ngựa "
Sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, Phương Thừa Nhiên nhìn đến tin nhắn, gửi lại một tin nhắn trả lời: "Cái gì?"
Minh Hạo chụp lại chữ ký trên bài thi, gửi hình ảnh trả lời. Mười giây sau --
Cậu:.................................
Minh Hạo: o[n_n]o~
Dương Vi đang chuẩn bị bài cho tiết học sau, di động trên bàn đột nhiên rung lên, người gọi điện đến là Phương Thừa Nhiên. Dương Vi trừng mắt nhìn, đi đến bên cạnh cửa sổ nhận điện thoại: "Phương Thừa Nhiên, có chuyện gì không?"
"Ừm...Nếu tớ nói tớ rất thích Viên thuốc Bạch tuộc, cho nên bắt chước chữ ký của anh ta, cậu có tin tớ không?"
Dương Vi nghiêng đầu nói: "Nếu như vậy cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, tớ sẽ tin."
Phương Thừa Nhiên: "......"
Hắn im lặng một lúc, mới mở miệng nói: "Xin lỗi, tớ không cố ý lừa cậu, chẳng qua trong nhà tớ mọi người đều cho rằng viết tiểu thuyết là việc không đoàng hoàng, tớ sợ cậu cũng nghĩ như vậy, cho nên mới nói dỗi là làm việc ở khách sạn."
Dương Vi nói: "Tại sao tớ lại nghĩ như vậy? Cậu không đi ăn trộm ăn cướp, dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền, so với một phú đại nhị miệng ăn núi nở thì còn tốt hơn nhiều, hơn nữa nhà văn là một nghề nghiệp không phải ai cũng làm được."
Phương Thừa Nhiên mừng rỡ: "Cậu thực sự nghĩ như vậy?"
Dương Vi nhún nhún vai: "Tớ cũng không có thời gian rãnh rỗi để dỗ cậu vui vẻ."
Phương Thừa Nhiên cười một tiếng, Dương Vi lại nói: "Nhưng vì sao cậu lại không nói là cậu vừa làm việc ở khách sạn, vừa viết tiểu thuyết?"
Phương Thừa Nhiên: "......"
Hắn...... Không nghĩ đến cái này.
Hắn ho khan một tiếng, hào hoa lịch sự hỏi thăm: "Tối nay tớ có thể mời cậu đi ăn cơm được không?"
Dương Vi nói: "Gần đây tớ đang bận vẽ phác thảo, để lần sau đi."
Phương Thừa Nhiên có chút thất vọng, nhưng mà vẫn nói: "Được rồi, lần sau lại hẹn cậu."
Dương Vi đáp một tiếng, tắt điện thoại, tiếp tục soạn bài. Lúc tan học, cô giáo Đới nổi giận đùng đùng dẫn Cố Lỗi đi vào văn phòng, Dương Vi ở trong lòng gào khóc một tiếng, cô giáo Đới muốn nổi đóa, cô có trốn cũng không thoát.
Quả nhiên cô giáo Đới đi đến, nện sách bài tập nặng nề trên tay lên bàn làm việc của Dương Vi: "Cô giáo Dương, cô nhìn Cố Lỗi của lớp cô đi! Bài viết chính tả có hai mươi chữ, em ấy viết sai mười năm chữ! Lại toàn là những lỗi sai cơ bản! Tôi nghe nói bài thi toán học lần trước em ấy được điểm tối đa, xem ra cũng không phải là ngu dốt, có phải là có thành kiến đối với cô giáo văn là tôi đây có đúng không!"
Dương Vi yên lặng quay đầu nhìn Cố Lỗi, Cố Lỗi cũng nhìn cô, đôi mắt nhỏ ủy khuất giống như mình không làm điều gì sai trái. Dương Vi mím miệng, cầm lấy sách bài tập ở trên bàn xem qua, lỗi sai quả thật rất có sáng tạo.
Cô bỏ sách bài tập xuống, cười với cô giáo Đới: "Cô giáo Đới này, trước tiên cô đừng tức giận nữa, tiết sau cô còn có lớp phải không? Cô cứ giao Cố Lỗi cho tôi dạy bảo là được."
Cô giáo Diêu ôm sách giáo khoa tiếng Anh trong tay đi đến, còn nói phụ họa: "Đúng vậy, Cố Lỗi không phải là có thành kiến gì với cô đâu, lần trước viết từ đơn tiếng Anh cơ bản em ấy cũng sai gần hết."
Cố Lỗi: "......"
Thật sự rất cảm ơn cô, cô giáo Diêu.
Cô giáo Đới nói Cố Lỗi vài câu, mới ôm sách giáo khoa rời đi. Sau khi chuông vào lớp vang lên, Cố Lỗi vẫn còn phải ở lại văn phòng một mình nhận sự dạy dỗ.
Dương Vi nhìn cậu bé vài lần, nói: "Như cô giáo Đới vừa nói, môn toán em có thể được điểm tối đa, môn ngữ văn cũng không được kém như vậy chứ."
Cố Lỗi nói: "Cô giáo Dương, chẳng lẽ cô không cảm thấy môn ngữ văn khó hơn môn toán sao?"
"Không cảm thấy."
Cố Lỗi phân tích cho cô nói: "Từ ngữ của môn ngữ văn rất phức tạp. Nào là cảm xúc, sắc thái, nghĩa đen, nghĩa bóng, ví dụ như, rõ ràng là cùng một từ, căn cứ vào ngữ cảnh khác nhau lại có thể hiểu theo năm sáu nghĩa khác nhau! Thật không dễ nói chuyện!
Dương Vi: "......"
Cô thế nhưng không có cách nào phản bác lại.
"Ngược lại, toán học thì lại hoàn toàn khác, mỗi một đề cách giải của nó, mỗi một bước đều có nguyên lý riêng, giống như một người đàn ông nghiêm túc."
Dương Vi: "......"
Nói cậu bé học ngữ văn không tốt, nhưng khi lấy ví dụ thì lại dùng từ rất thuần thục.
"Cô giáo Dương, đứng ở đỉnh cao của nghệ thuật, cô không thấy là toán học hết sức ưu tú sao?"
Dương Vi kiên định nói: "không cảm thấy." Hơn nữa em mới là một học sinh tiểu học, nói nghệ thuật gì với cô.
"Ai." Không thể giải thích cho Dương Vi hiểu, Cố Lỗi hết sức tiếc nuối: "Rõ ràng chồng của cô là giáo sư toán học, em nghĩ cô cũng hiểu toán học hết sức ưu tú chứ."
......
Dương Vi nhìn hắn, khóe miệng tràn ra một nụ cười: "Nam sinh học toán về sau sẽ không tìm được vợ."
Cố Lỗi: "......"
Uy hiếp rất nghiêm trọng.
Thầy giáo La đang ở trên lớp học đột nhiên đau đầu gối.
Dương Vi đem sách bài tập trả lại cho Cố Lỗi: "Viết lại hai mươi lần những từ sai em viết ai, viết thêm 300 từ mà em tâm đắc, trước giờ tự học sáng mai nộp cho cô giáo Đới."
Cố Lỗi: "......"
Ở Đại học Đế Đô, Kỳ Tiếu Ngôn vẫn còn ở trong phòng học giảng đề cho một nữ sinh. Nữ sinh luôn vụng trộm liếc nhìn anh, Kỳ Tiếu Ngôn đặt máy tính xách tay xuống trước mặt cô gái, đầu ngón tay gõ gõ lên đó: "Em tính toán lại những bước này một lần cho tôi xem."
Trên máy tính xách tay là những ký hiệu toán học thâm ảo và những định lý làm cho nữ sinh kia cảm thấy đau đầu, cô gái chớp chớp đôi mắt to ngập nước, cười nói với Kỳ Tiếu Ngôn: "Giáo sư Kỳ, em vẫn còn chưa hiểu, thầy giảng lại cho em một lần nữa với ạ."
Kỳ Tiếu Ngôn khép máy tính xách tay lại, thu dọn đồ đạc của mình rồi đi ra ngoài phòng học: "Chỉ số thông minh của em như vậy vẫn nên chuyển đến khoa khác học đi."
Nữ sinh: "......"
Hai nữ sinh ngồi ở hàng ghế cuối không chút lưu tình nào bật cười, một người trong các cô nói: "Đã sớm nói với cậu, mặc kệ cậu dùng chiêu gì, muốn đăng ký lớp học của giáo sư Kỳ, đầu tiên, mỗi ngày phải ngâm mình ở phòng tự học, lập thệ thi đậu nghiên cứu sinh."
Nữ sinh lúc trước nhét máy tính xách tay vào trong túi xách của mình, nói một tiếng: "Các cậu cũng không phải không thấy, giáo sư Kỳ tra tấn ba nghiên cứu sinh thành cái bộ dạng gì."
"Nhưng lại có thể thường xuyên gặp gỡ giáo sư Kỳ, còn có thể một mình nhận sự chỉ dạy của thầy ấy."
Bốn chứ chỉ dạy một mình này làm cho nữ sinh mơ tưởng viễn vong một chút, sau đó lại nghe đối phương nói: "Nhưng mà giáo sư Kỳ đã hoàn toàn phủ định chỉ số thông minh của cậu, lấy tiêu chuẩn chọn sinh viên của thầy ấy, cậu phải đầu thai lại một lần nữa mới được."
"...... Đi chết đi!"
Mấy nữ sinh còn đang cãi nhau ầm ĩ, Kỳ Tiếu Ngôn đã đi ra khỏi phòng học. Tổ phim [Tuổi thanh xuân] đang quay phim, Tống Cẩn nhìn thấy Kỳ Tiếu Ngôn đi từ phòng học ra, ánh mắt vừa lúc chạm vào ánh mắt của anh. Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cô ta một cái, liền dời mắt đi, mặt không chút thay đổi đi lướt qua. Tống Cẩn nhíu mày, quay về phía đạo diễn nói một tiếng: "Ngại quá, quay lại lần nữa."
Sau khi tan tầm, Dương Vi đi theo đám đông ra khỏi cổng trường, ven đường có một chiếc xe hơi màu trắng đột nhiên bấm còi kêu "píp" một tiếng, Dương Vi tránh chiếc xe đi sang bên cạnh, kết quả chiếc xe kia càng hăng say bấm còi "píp píp píp".
Dương Vi nhìn thoáng qua, chiếc xe hơi màu trắng chậm rãi đi về phía trước, đi đến bên cạnh cô. Cửa sổ phía sau chậm rãi mở xuống, một chiếc kính râm màu đỏ xuất hiện trước mắt. Chân mày Dương Vi nhíu lại, trước đây lúc còn đi học, cô cũng không phải chưa bị chặn đường lần nào, nhưng mà bị con gái chặn vẫn là lần đầu – hơn nữa còn là người phụ nữ bình thường chỉ có thể nhìn thấy ở trên ti vi.
Hai mắt của Tống Cẩn đánh giá cô, giọng nói bình tĩnh hỏi: "Cô giáo Dương, có thể cùng nhau nói chuyện mấy câu không?"
Dương Vi theo bản năng nắm chặt quai túi xách, nếu như đổi thành một ngôi sao bất kỳ nào khác, mặc dù cô không phải là fan, vẫn có chút vui mừng, đáng tiếc người này cố tình lại là Tống Cẩn. Tìm đến trường học, xem ra đã điều tra về cô, Dương Vi cong khóe miệng lên, cười với Tống Cẩn: "Ngại quá, xin hỏi cô là phụ huynh của học sinh nào?"
Tống Cẩn im lặng một lúc, nói: "Tôi là Tống Cẩn, học muội của Kỳ Tiếu Ngôn."
Dương Vi gật đầu nói: "Ồ, hóa ra không phải là phụ huynh của học sinh, vậy chúng ta chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả." Cô nói xong, liền tiếp tục bước về phía trước, xe của Tống Cẩn không xa không gần cứ đi theo cô.
"Cô giáo Dương, mời cô lên xe, chúng ta có thể nói chuyện ngay ở trên xe, không làm trậm chễ thời gian của cô."
"Thật có lỗi, tôi không có chuyện gì muốn nói với cô cả."
"Nhưng tôi có chút chuyện phải nói với cô, mời cô lên xe."
Dương Vi quay đầu nhìn cô ta một cái, đi vòng qua đầu xe, sang bên kia mở cửa xe ra ngồi xuống: "Có lời gì thì nói mau đi."
Tống Cẩn tháo mắt kính xuống, nhìn cô nói: "Dương tiểu thư, cô đã ly hôn với Kỳ Tiếu Ngôn, tôi hy vọng cô không tiếp tục dây dưa với anh ấy nữa."
Dương Vi quay đầu, buồn cười nhìn cô ta: "Tống tiểu thư, cô đóng phim nhiều quá có phải hay không? Tiếp theo có phải cô sẽ đưa cho tôi một tờ chi phiếu để cho tôi cách xa người đàn ông của cô một chút? Tôi phải nói trước, cô mà đưa cho tôi, tôi liền nhận, cầm để sửa chữa đường xá coi như là cống hiến cho xã hội."
Lông mày xinh đẹp của Tống Cẩn nhíu lại, nhìn Dương Vi một lúc mới nói: "Tôi thật không hiểu nổi tại sao Kỳ Tiếu Ngôn lại thích người như cô vậy."
Dương Vi nói: "Chính bởi vì cô không hiểu, cho nên anh ấy mới không thích cô."
Tống Cẩn nhếch môi nói: "Hôm nay tôi đến đây không phải là để cãi nhau với cô, Dương tiểu thư, có thể cô không biết, buổi tối hôm đó Kỳ Tiếu Ngôn vốn đang ăn cơm ở nhà tôi, nhưng cô đột nhiên lại gọi điện thoại gọi anh ấy đi. Tôi có thể hiểu được, có thể cô gặp phiền phức gì đấy, nhưng Kỳ Tiếu Ngôn đã không còn quan hệ gì với cô, cô cứ phiền anh ấy như vậy không tốt lắm đâu?"
Dương Vi nhíu mày, nhìn Tống Cẩn nói: "Nếu Kỳ Tiếu Ngôn cảm thấy tôi phiền phức, mời anh ấy chính miệng nói với tôi, tôi hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng Tống tiểu thư đây đứng trên lập trường gì mà nói với tôi những lời này?"
Tống Cẩn cũng nhìn cô, khóe miệng gợn lên một chút ý cười: "Cô giáo Dương không hổ là cô giáo, nhưng mà cô và Kỳ Tiếu Ngôn đã ly hôn, nói lên giữa hai người xuất hiện vấn đề. Tôi nghĩ cô cũng hiểu được, Kỳ Tiếu Ngôn là thiên tài, những người giống như cô vậy căn bản là không thích hợp với anh ấy. Nhưng tôi thì không giống vậy, mười sáu tuổi tôi đã thi đỗ hệ toán học của Đại học Đế Đô, chúng tôi đã từng cùng nhau chứng minh rất nhiều mệnh đề toán học, tôi cũng có thể đưa ra ý kiến cho luận văn của anh ấy, chúng tôi có rất nhiều đề tài chung có thể nói với nhau. Còn cô? Cô cùng anh ấy tán gẫu về Da Vinci à?"
Dương Vi nhịn xuống hàng nghìn hàng vạn con thú đang bay qua đầu, giọng điệu vững vàng: "Cô nói đúng, trong lĩnh vực toán học cô quả thật là ưu tú hơn so với tôi, cho dù đề tài câu chuyện là về Goldbach, các người cũng có thể hăng say trò chuyện." Cô nói tới đây thì dừng lại một chút, cười với Tống Cẩn, "Nhưng mà Kỳ Tiếu Ngôn là đang tìm vợ, chứ không phải tìm học sinh."
Dương Vi nói xong, cũng không quản Tống Cẩn là cái gì phản ứng, cũng không quay đầu lại địa hạ xe đi rồi. Theo trường học về nhà này một đường, nàng ở trong lòng đem Kỳ Tiếu Ngôn mắng 100 biến.
Dương Vi nói xong, cũng không để ý xem Tống Cẩn có phản ứng gì, cũng không quay đầu lại đi xuống xe. Trên đoạn đường từ trường học về nhà này, cô đem Kỳ Tiếu Ngôn mắng đến 100 lần ở trong lòng.
Ở trên ghế sô pha lăn hai vòng, vẫn chưa hết giận, cô cầm điện thoại di động nhắn tin cho Kỳ Tiếu Ngôn.
Kỳ Tiếu Ngôn đang ở viết luận văn, nghe thấy trên bàn di động chấn động, thuận tay điểm mở xem xét.
Kỳ Tiếu Ngôn đang viết luận văn, nghe thấy điện thoại di động trên bàn rung, thuận tay mở ra xem.
Bé ngoan: [*·w·]8╰ひ╯
Kỳ Tiếu Ngôn: "......"
Sau khi gửi tin nhắn gây rối xong, Dương Vi đi đến phòng bếp nấu một bát mì, bởi vì chuyện của Tống Cẩn, ngay cả nấu ăn cô cũng không có tinh thần. Nấu xong bát mì, cô cầm đi động lên xem một chút, trên màn hình hiển thị một tin nhắn mới.
Cuốn bài thi:...... Em chắc chắn?
Dương Vi nhìn điện thoại di động phù một tiếng bật cười, giáo sư Kỳ thế nhưng hiểu cái biểu tình kia là có ý gì sao!
Dương Vi không tính cho hắn hồi phục, tự cố tự ăn khởi mặt đến, không trong chốc lát, cuốn bài thi điện thoại truy tung tới. Dương Vi nhìn chằm chằm màn hình nhìn ra ngoài một hồi, vẫn là ấn hạ tiếp nghe kiện:"Làm cái gì?"
Dương Vi không định trả lời tin nhắn của anh, tự mình ăn mì, không lâu sau, cuốn bài thi gọi điện thoại tới. Dương Vi nhìn chằm chằm màn hình di động một lúc, cuối cùng ấn nút nhận điện thoại: "Có việc gì sao?"
Kỳ Tiếu Ngôn nói: "em làm sao vậy?"
Dương Vi cuộn một đũa mì đưa lên trước mặt, để ở trước miệng thổi thổi: "Em thì có việc gì, nhưng mà em còn phải nói lời xin lỗi với anh, nếu biết buổi tối hôm đó anh đang ở nhà Tống Cẩn, em nói gì cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh."
Lông mày Kỳ Tiếu Ngôn nhíu chặt lại: "Tống Cẩn đến tìm em?"
"Đúng vậy, bởi vì em phá hủy chuyện tốt của hai người, cô ấy hình như rất tức giận."
Ngón tay của Kỳ Tiếu Ngôn siết chặt điện thoại di động, có chút khẩn trương giải thích nói: "Ngày đó bọn anh không có chuyện gì cả, buổi tối hôm đó chỉ đơn thuần là ăn cơm thôi."
"Ha ha, anh vẫn nên đi giải thích với cô ấy đi, em không muốn gặp lại cô ấy lần nữa, cứ như vậy, tạm biệt Kỳ tiên sinh." Dương Vi nói xong liền tắt điện thoại.