Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 20: ly hôn với lão đại ác ma (20)

Một giây trước còn đang thảo luận về tư thế vận động trên giường, giây tiếp theo khen ban công là một chỗ tốt, chỉ dùng đầu ngón chân Trần Mộc cũng hiểu anh đang ám chỉ cái gì. Trong lòng cảm thấy tên đàn ông này đúng là tinh trùng lên não rồi, nhưng lại không tự chủ được mà nghĩ đến vị trí của ban công lầu ba kia. Chỗ này là biệt thự kèm hồ bơi, khoảng cách giữa các biệt thự rất xa, đã thế còn có rất nhiều cây xanh ngăn cách. Sự riêng tư được bảo đảm tuyệt đối, cho dù có làm cái hoạt động kia đi nữa, hẳn là không bị phát hiện.

 

Chờ chút, cô chính là bị Kỳ Uyên làm cho điên rồi à? Còn nghiêm túc suy xét làm ở ngoài ban công nữa!!!

 

Đã là vận động trên giường thì vẫn nên vận động trên giường, địa điểm dĩ nhiên là trên giường, không nên là một địa điểm khác bên ngoài.

 

 

Vẫn còn may là Kỳ Uyên chỉ nói ngoài miệng chứ không thực sự muốn biến thành hành động thực tế, việc này làm cho Trần Mộc nhẹ nhàng thở ra.

 

Trần Mộc cảm thấy, từ khi bị Kỳ Uyên "đào hố" ký vào cái thỏa thuận bán thân kia, mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy khẩn trương. Thật sự không nhìn thấu tiếp theo Kỳ Uyên sẽ làm cái gì, thật tình là cô không có chút cảm giác an toàn nào.

 

Trước kia còn có Hai hào thường cùng cô nói qua một hai câu giảm bớt áp lực. Nhưng kể từ hôm cơn giông tố qua đi, Hai hào nói mất kết nối liền mất kết nối, hiện tại mỗi ngày cũng không thể nói với nó được vài câu. Nỗi băn khoăn trong lòng Trần Mộc càng lúc càng lớn, hệ thống nhỏ dễ dàng hư hỏng như vậy, như vậy thì hệ thống chủ thật sự có thể duy trì toàn bộ cái thế giới giả thuyết này sao? Tất cả những sự vật, sự việc của thế giới này thực sự đều do hệ thống chủ không chế?

 

Điều là Trần Mộc ngoài ý muốn chính là, đêm đó Kỳ Uyên không chỉ không muốn làm ngoài ban công mà ngay cả trên giường cũng không làm.

 

Hơn 9 giờ lúc Trần Mộc lên lầu ba, Kỳ Uyên đã ở trong thư phòng. Lúc 10 giờ, Trần Mộc đi tắm rửa, Kỳ Uyên vẫn ở trong thư phòng như cũ. 11 giờ, Trần Mộc chuẩn bị đi ngủ, Kỳ Uyên vẫn không có ý định ra khỏi thư phòng.

 

“Không phải là đang livestream chơi game chứ? Trần Mộc cầm lấy di động nhấn vào ứng dụng phát sóng trực tiếp, trên đó chỉ có một mình Quách Tử đang chơi, Kỳ Uyên không có ở đó, xem ra anh ở thư phòng làm việc nghiêm túc rồi.

 

“Đã muộn như vậy còn cái gì để làm chứ? Thật kỳ quái.” Cất di động, Trần Mộc nằm trên giường lăn lăn có chút rầu rĩ.

 

 

Thư thỏa thuận là do Kỳ Uyên viết, một trăm tư thế cũng là do anh đề ra. Ngược lại lại biến thành cô phải nghĩ cách đi câu dẫn anh để hoàn thành một trăm tư thế. Nghĩ như thế nào thì việc này cũng làm cho người ta có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà đây chính là chuyện đang xảy ra!

 

“Nếu tò mò thì đi xem thử đi.” Hai hào bỗng nhiên hé răng.

 

Trần Mộc bị dọa cho nhảy dựng, hỏi Hai hào, “Vì sao cô lại xuất hiện một cách xuất quỷ nhập thần như vậy.”

 

Hai hào nói: “Buổi chiều sau khi cô đi xuống lầu, tôi lại bị ngủ đông một lần nữa. Bởi vì lại ngủ đông nên tôi bị hệ thống chủ triệu hồi đi kiểm tra toàn diện.”

 

Trần Mộc nghi hoặc hỏi: “Vậy mà cô còn nói không thành vấn đề? Chẳng lẽ nơi này ngoài cô ra còn có người khác làm cô ngủ đông sao?”

 

Hai hào bỗng nhiên phát ra tiếng “Đinh”, “Đúng rồi! Tôi có cảm giác kỳ quái, giống như có một loại năng lượng có thể ảnh hưởng đến tôi. Tôi cảm thấy nó rất yếu nhưng thực sự là có tồn tại. Nói không chừng bởi vì nó tôi mới không thể khống chế được mà rơi vào tình trạng ngủ đông.”

 

Trần Mộc: “Vậy cô không mau đem tình huống này báo cáo cho hệ thống chủ đi. Đừng có mà đến lúc đó làm ảnh hưởng đến tiến độ của nhiệm vụ của tôi.”

 

Hai hào: “Tiến độ của cô đáng để nói đến sao? Không phải là đã chuyển từ ly hôn thành câu dẫn rồi sao?”

 

Trần Mộc: ….

 

Hai hào tiếp tục nói: “Hơn nữa còn phải biến đổi thành nhiều loại câu dẫn!”

 

Trần Mộc: “Tôi cảm thấy cô có thể tiếp tục ngủ đông đi.”

 

Cái hệ thống thích châm chọc người khác như thế, dùng làm gì cơ chứ!

 

Nhưng mà sau khi nghe Hai hào nói, mong muốn bước vào thư phòng của Trần Mộc càng thêm mãnh liệt. Thực ra Kỳ Uyên không hề ngăn cản cô vào thư phòng, chỉ là kể từ lần cô bị anh đè lên bàn lớn làm một lần, đối với thư phòng cô có chút bài xích. Nhưng mỗi ngày đều thấy anh bận rộn, Trần Mộc cảm thấy tò mò, muốn nhìn thử xem rốt cuộc anh ta bận rộn cái gì.

 

Cầm theo một ly nước, đi bước đến thư phòng gõ cửa. Đã đợi vài giây nhưng bên trong không có chút âm thanh nào truyền đến. Trần Mộc cau mày, rũ mắt nhìn nắm cửa, nghĩ thầm thử vặn xem? Cũng không biết có khóa trái cửa không, thử một lần là biết. Vì thế đặt tay lên nắm cửa, nhẹ nhàng vặn một cái, cửa mở. Bởi vì hết sức tập trung nên tiếng cùm cụp phát ra khi cửa mở làm cho Trần Mộc hoảng sợ.

 

Cửa phòng mở ra một khe nhỏ, ánh sáng bên trong có chút tối, để lộ ra một loại ánh sáng màu xanh có chút lạnh lẽo. Trần Mộc nhìn ánh sáng kia, do dự không biết là có đi vào hay không, trước khi cô kịp đưa ra quyết định, đã nghe được giọng nói của Kỳ Uyên truyền ra từ bên trong, “Tiểu Mộc?”

 

Vì cái này, tính toán làm như chưa có chuyện gì xảy ra trực tiếp bỏ đi của Trần Mộc tiêu tan. Cô chỉ có thể căng da đầu đẩy cửa phòng đi vào, nhìn vào người bên trong nói: “Là em.”

 

So với phòng ngủ thì diện tích của thư phòng nhỏ hơn một chút, bốn phía đều bày kệ sách, từ sàn nhà kéo dài lên tới trần nhà. Trên kệ sách bày đầy các loại sách, Trần Mộc có lật xem qua, chủ yếu đều là sách nước ngoài khó hiểu. Lúc này Kỳ Uyên đang ngồi trên bàn làm việc, mặt bàn hiện tại lại trở thành một màn hình siêu to. Trong khoảng thời gian anh xử lý công việc công ty đều thông qua cái màn hình bự như mặt bàn kia mà làm.

 

Chờ Trần Mộc bước tới, Kỳ Uyên mới dời mắt khỏi màn hình, ngẩng đầu nhìn Trần Mộc, “Đã trễ như vậy mà còn chưa ngủ?”

 

Trần Mộc bước qua, vừa vặn nhìn thấy anh tắt máy tính. Trước khi màn hình máy tính tắt hoàn toàn, trên màn hình còn có một đống số liệu rậm rạp, thoạt nhìn giống như ngôn ngữ trên sao Hỏa. Không đợi Trần Mộc nhìn qua cẩn thận, màn hình đã bị Kỳ Uyên tắt đi.

 

“Đó là cái gì?” Trần Mộc tò mò hỏi anh.

 

Kỳ Uyên lắc đầu, “Không có gì, xử lý mấy cái văn kiện.”

 

Văn kiện của tập đoàn Kỳ thị đều sử dụng ngôn ngữ của sao Hỏa? Chẳng lẽ là để phòng ngừa để lộ bí mật thương nghiệp?

 

“Em tìm tôi có việc gì?” Kỳ Uyên chuyển đề tài.

 

Trần Mộc đưa ly nước đang cầm trong tay cho anh, nói: “Đưa cho anh cái này.”

 

Kỳ Uyên tiếp nhận ly nước, đưa lên uống một ngụm, sau đó nhìn vào mắt cô: “Xum xoe muộn như vậy, xem ra là có mục đích.”

 

Trần Mộc: ….

 

Kỳ Uyên nói: “Em tới làm bài tập sao?”

 

Trần Mộc: “Bài tập?”

 

Kỳ Uyên nhắc nhở cô, “Chính là bài tập thực hành tư thế mới.”

 

Trần Mộc: ….

 

Một hồi lâu, cô mới trừng mắt nói: “Anh có thể hiểu như vậy cũng được.”

 

Kỳ Uyên đưa ra biểu tình quả nhiên là như thế, chỉ thấy anh đẩy ghế tựa đứng lên, vặn vặn thân hình một chút, mới nhìn cô nói: “Làm sao bây giờ? Hôm nay có chút mệt, cái gì cũng không làm, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.”

 

Trần Mộc trừng mắt: “Ngủ?”

 

Kỳ Uyên gật đầu, “Đúng vậy, ý trên mặt chữ, ngủ.”

 

Trần Mộc khó tin nhìn anh, kể từ sau khi được khai trai, ba đêm rồi, anh phải lăn lộn tới gần sáng mới bằng lòng buông tha cô. Hơn nữa mỗi lần đều vô cùng dũng mãnh và đầy mánh khóe. Hôm nay lại mở miệng nói mệt mỏi, cái này giống như một con sư tử nói nó không ăn thịt nữa mà chuyển sang ăn chay. Thật là khó tin.

 

Kỳ Uyên thấy vẻ mặt ngoài ý muốn của cô, khóe miệng không khỏi cong lên, đắc ý bước đến dắt tay cô, sau đó tắt đèn đi khỏi thư phòng, vừa đi vừa giáo huấn cô, “Loại sự tình trên giường này cũng không thể làm quá nhiều được, biết không? Người trẻ phải học cách kiềm chế, làm nhiều, sẽ khiến cho thân thể tiêu hao quá mức, như vậy chính là mất nhiều hơn được.”

 

Trần Mộc: …

 

Mẹ nó, tên đàn ông này bị bệnh xà tinh (*) hay sao? Hai đêm trước ôm chặt cô lăn lộn như động dục, đêm này lại dùng những lời lẽ chính đáng giáo huấn cô tiết chế, rốt cuộc ai mới là kẻ không có tiết chế chứ?

 

(*) Ngôn ngữ mạng, đọc trại từ bệnh thần kinh. Ở đây là nữ chính mắng nam chính bị thần kinh.

 

“Được rồi, ngoan ngoãn lên giường ngủ đi, tôi đi tắm cái đã.” Kỳ Uyên giáo huấn xong rồi, cả thể xác và tinh thần đều sung sướng bước vào phòng tắm.

 

Trần Mộc nhìn chằm chằm bóng dáng anh, nhất thời cạn lời.

 

Cô cảm thấy, bản thân mình chính bị Kỳ Uyên ăn đến gắt gao, phần lớn thời gian đều bị anh xỏ mũi dắt đi. Mỗi lần gặp chuyện gì, cô đều phải đi theo nhịp điệu của anh. Nghĩ tới cái này làm cô cảm thấy nghẹn ngào, ấm ức.

 

Phải nghĩ ra một biện pháp mới được.

 

Trần Mộc đi qua đi lại mấy vòng, cuối cùng đi vào phòng quần áo, mở tủ ra, bên trong chính là quần áo của nguyên chủ đem đến khi kết hôn. Có cả quần áo mặc thường ngày với đồ ngủ, mà đồ ngủ của cô ấy, cơ bản đều theo thể loại gợi cảm mát lạnh.

 

Trần Mộc phát hiện, trên cơ bản Kỳ Uyên trên miệng đều nói sẽ chiếm tiện nghi. Nhưng trên thực tế không ép cô làm những gì cô không thích. Chuyện lăn giường hai hôm trước đều phát sinh khi cô ỡm ờ, anh không hề sử dụng thủ đoạn cường ngạnh.

 

Cả ngày nói cô câu dẫn anh, đêm nay cô sẽ cho anh biết một chút kiến thức cái gì mới là câu dẫn chân chính.

 

“Hai hào, cô tắt máy ngủ đông nhanh đi.”

 

“Tôi vất vả lắm mới tỉnh lại, cô lại muốn tôi ngủ?”

 

“Vậy cô muốn ở lại xem chúng tôi lăn giường à?”

 

“…..”

 

Hai hào cảm thấy bản thân chính là một đứa trẻ thuần khiết cho nên không được đi nhìn cái chuyện cấm trẻ em kia, cho nên vẫn ngoan ngoãn lựa chọn ngủ đông.

 

Trần Mộc chọn một cái áo ngủ mát mẻ hai dây, váy thật ngắn, miễn cưỡng có thể che được cái mông, hai sợi dây cũng thật mảnh, cổ chữ V khoét sâu, khi mặc vào, phần lớn ngực đều lộ ra bên ngoài. Trần Mộc soi gương, âm thầm tặc lưỡi, nguyên chủ chính là đánh cược tất cả để câu dẫn Kỳ Uyên nha.

 

Cho tới bây giờ, Trần Mộc không rảnh để ý tới vì sao Kỳ Uyên lại đi cưới nguyên chủ. Hiện tại cô chỉ nghĩ đến nhanh chóng giải cho xong một trăm tư thế đáng chết kia, cùng Kỳ Uyên ly hôn sau đó tiến vào thế giới song song.

 

Trần Mộc phát hiện, hai dây áo của áo ngủ có chút lỏng lẻo, chỉ cần cô động một chút, dây liền rớt xuống, sau đó nửa người trên căn bản cũng không che được gì. Khi cô giơ tay lên sửa sang lại dây áo, làn váy cũng bị kéo lên trên, nửa người dưới căn bản cũng không che được. Lúc này cô đang mặc một cái quần lót màu trắng góc bẹt, nhìn qua không ổn tí nào.

 

Nghĩ nghĩ cô tiếp tục lại lục trong ngăn tủ, sau đó tìm được quần chữ T, cô quyết tâm cắn răng mặc vào. Cuối cùng, sau khi mặc nguyên bộ, Trần Mộc cảm thấy bản thân xấu hổ đến đỏ bừng cả người.

 

Mặc xong, vừa lúc này cũng nghe tiếng nước trong nhà tắm đã ngừng, Kỳ Uyên cũng đã tắm xong, Trần Mộc vội vàng trở lại giường, nghiêng người, một tay chống đầu, bày ra một tư thế phù hoa quyến rũ, lẳng lặng chờ Kỳ Uyên đi ra.

 

Cả người Kỳ Uyên đầy hơi nước bước ra khỏi phòng tắm, trên người đang mặc áo tắm dài, trên tay đang cầm khăn lông xoa xoa tóc. Khăn lông lắc qua lắc lại trước mặt anh, che đi phần lớn tầm mắt anh. Anh mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ tươi trên giường.

 

Anh bị sốc, động tác trên tay cũng dừng lại, chậm rãi kéo chăn phủ ra.

 

Sau khi nhìn thấy rõ tình hình trên giường, phảng phất Kỳ Uyên như bị ai đó bóp cổ, nháy mắt cảm thấy mình hít thở không thông.

 

Đúng là yêu tinh! Chỉ cần một cái ngoắc tay thôi cũng có thể hút hồn phách của anh!

 

Đôi chân dài cân xứng, làn da trắng nõn tinh tế, làn váy đỏ rực như lửa… Còn có đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ánh mắt lưu chuyển như nước…

 

Kỳ Uyên gian nan mà nuốt nuốt nước miếng.

 

Trần Mộc cong miệng cười nhạt. Tuy rằng cảm thấy người có chút lạnh nhưng hiệu quả lại tốt kinh người.

 

Ánh mắt câu dẫn va chạm cùng ánh mắt của Kỳ Uyên ở không trung, như mang theo luồng điện vô hình, trực tiếp làm cho anh ngây ngốc tại chỗ.

 

Một lúc lâu mới nghe cô chậm rãi nói: “Anh~ anh mau chùi máu mũi của anh đi.”

 

Lão đại, để xem anh còn có thể khẩu thị tâm phi được không nha!!!

 

Tác giả có lời muốn nói: Trần Mộc tỏ vẻ: Tôi muốn phản kích!!!